Chương 9: Triệu chứng sinh non
Editor: Mân Côi
Cố Thiển mệt mỏi kéo hai chân đi trên đường lớn, ánh mắt vô hồn, thể lực gần như cạn kiệt, nàng đi rồi đi, chợt nàng cảm thấy đầu có chút choáng váng.
Nàng cảm thấy bụng có chút đau đớn, mồ hôi che kín khuôn mặt tái nhợt. Nàng định đến tiệm thuốc mua một lọ thuốc giảm đau, có lẽ là dì cả của nàng đến.
Từ tiệm thuốc đi ra, nàng uống lọ thuốc giảm đau mua từ trong tiệm thuốc.
Nhưng thuốc giảm đau cũng không làm giảm đi đau đớn, máu tươi đỏ sẫm từ bắp chân của nàng chảy xuống, nhiễm đỏ của quần bò.
Cố Thiển hoảng loạn gõ 120, lúc tựa vào bên tường chờ xe cấp cứu tới, thể lực của nàng rốt cục cũng không chống đỡ nổi nữa mà ngã xuống bên đường.
Lúc này ý thức mơ hồ giống như nghe thấy có ai đó gọi to bên tai nàng. Nàng cảm giác như có người nâng nàng lên, bên tai truyền đến tiếng đối thoại của hai người:
“Đã báo tin cho người nhà bệnh nhân biết chưa?”
“Không liên lạc được, chúng tôi dùng điện thoại của bệnh nhân gọi cho chồng của cô ấy, vẫn không liên lạc được.”
“Bệnh nhân mang thai. Có dấu hiệu sinh non.”
Thanh âm hỗn độn của những bước chân càng lúc càng xa, Cố Thiển rơi vào thật sâu trong bóng tối.
Lúc Cố Thiển tỉnh lại, nhìn thấy vách tường trắng trắng, nàng ngồi dậy, nhìn phòng bệnh không một bóng người và ống tiêm trên tay mới ý thức được mình đang ở bệnh viện.
Nàng giãy dụa đưa tay nhổ châm mặc cho máu tươi chảy trên tay.
Kéo thân thể vô lực, nàng đi vào phòng bác sĩ, muốn hỏi tình trạng thân thể của mình.
“Sao lại đi ra. Mau trở về nằm.”
Hộ sĩ bên cạnh lập tức đỡ nàng về phòng bệnh, dùng bông xử lý một chút vết thương trên tay nàng, sau đó cắm lại kim cho nàng.
“Hiện tại cô đang có dấu hiệu sinh non, tốt nhất nên nằm nghỉ ngơi trên giường, đợi cho tình hình chuyển biến tốt đẹp mới thích hợp hoạt động.”
Bác sĩ đi đến, nhìn hộ sĩ sắp xếp tốt mới mở miệng nói.
Cố Thiển kinh ngạc nhìn hộ sĩ nói: “Tôi mang thai?”
“Cô cũng hồ đồ quá! May mắn bảo vệ được đứa nhỏ, ngay cả mình mang thai hay không cũng không biết.”
Lời bác sĩ khiến cho Cố Thiển giật mình ngây ngốc một lúc, đợi đến khi bọn họ rời đi, nàng mới kịp phản ứng.
Nàng vuốt bụng, có chút không dám tin, đồng thời cũng cảm thấy vui sướng. Ánh mắt nàng nhu hòa nhìn bụng mình, tựa như thấy được nơi đó đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ.
Lần gần nhất là một tuần trước đây, nhưng khi đó rõ ràng nàng đã uống thuốc tránh thai. Không biết có ảnh hưởng đến đứa nhỏ hay không.
Có điều nếu có vấn đề khẳng định bác sĩ sẽ nói, chưa nói thì hẳn là không có việc gì.
[Cố Thiển, cô không xứng đáng có đứa nhỏ của tôi!]
Động tác vuốt bụng của Cố Thiển cứng đờ, trong đầu vang lên giọng nói lạnh lùng của Tiếu Mặc Thần. Nàng sợ run cả người, trùm chăn lên người.
Rốt cuộc có cần phải nói cho hắn biết hay không?
Cho đến tận khi nàng rời khỏi bệnh viện, vấn đề này vẫn chưa cẩn thận suy nghĩ.
Bởi vì giai đoạn đầu mang thai tình trạng của nàng rất không ổn định, nàng điều từ Tiếu gia bên kia một người hầu có vẻ quen thuộc đến, hỗ trợ xử lý phòng và ăn uống cho nàng.
“Vương thẩm, về sau nấu cơm đừng thả hạt tiêu vào nữa.”
Cố Thiển nhìn một bàn tràn đầy hạt tiêu thở dài.
“Phu nhân, không phải ngài thích ăn hạt tiêu nhất sao?” Vương Thẩm tò mò nhìn nàng.
“Đột nhiên không thích ăn.” Cố Thiển còn chưa nói ra chuyện mình mang thai, nàng sợ hãi nếu như mọi người đều biết, Tiếu Mặc Thần biết rồi sẽ bắt nàng bỏ đứa nhỏ đi.
Bởi vì bữa tối quá cay, nàng chỉ ăn một chén cơm tẻ đầy, sau đó uống một ly sữa rồi bước lên lầu, chuẩn lên giường bị đi ngủ sớm.
“Phu nhân, hôm nay không luyện yoga sao?”
Vương Thẩm rất hiểu thói quen thường ngày của nàng, chịu khó đem đệm yoga đặt giữa phòng khách, cũng mở giáo trình cho Cố Thiển xem.
Cố Thiển khoát tay, đi lên trên lầu.
Ánh mắt Vương Thẩm chợt chớp, cung kính lui về sau.
Cố Thiển dùng máy tính trong thư phòng lên mạng tr.a xét một ít hạng mục công việc cần chú ý lúc mang thai, sau đó sớm lên giường đi ngủ.
Sáng ngày thứ hai, Cố Thiển thấy bữa sáng trên bàn, có chút do dự cầm thìa, xong lại buông xuống.
Giờ phút này hương vị thơm ngát của cháo thịt cua như một chén độc dược, mở ra răng nanh đáng sợ, chờ đợi sự nhấm nháp của nàng.
Nàng nhớ rõ trước khi xuất viện bác sĩ nói với nàng hiện tại thể chấy nàng ăn sai một chút này nọ liền có thể sảy thai.
Mà trong danh sách bác sĩ liệt kê, thịt cua xếp thứ hạng đầu.
“Phu nhân, hôm nay tôi nấu món cháo thịt cua ngài thích nhất, còn có bánh quẩy vào bánh bao là từ quán ngài thích nhất mua về.” Vương Thẩm bưng bữa ăn sáng lên.
“Vương Thẩm, gần đây khẩu vị của tôi không tốt, bữa sáng uống sữa, sau đó thẩm có thể chuẩn bị một chút bánh mì là được.” Cố Thiển phân phó. “Về phần cơm trưa và cơm tối, làm nhiều rau dưa một chút, còn có cả canh nữa.”
Sợ ăn sai làm ảnh hưởng đến đứa nhỏ nên Cố Thiển chỉ uống một ly sữa, sau đó đi về phòng.
“Vâng, phu nhân.”
Vài ngày sau, Cố Thiển ít khi đi ra ngoài, ngẫu nhiên đi tản bộ phơi nắng ở vườn hoa.