Chương 3
Yêu người IQ cao (Phần 3)
Lúc nhận lời Thôi Chấn Thành, tôi nghĩ mình chỉ làm chân quân sư quạt mo, đưa phương án, vạch đường lối, còn nó vẫn phải tự bước đi bằng đôi “thôi chấn” của nó chứ. Ai dè, thằng mất dạy vin vào cái tình nghĩa giang hồ mà trước đây nó đã từng giúp tôi mà chỉ thẳng mặt tôi phán một câu xanh rờn: “Sáng mai chú nhớ mang cho anh cây Quỳnh to nhất, đẹp nhất. Thư chắc chắn sẽ đổ rạp dưới chân anh thôi".
Đù má, chân mày thối thế, nó đổ rạp xuống xong cũng sẽ cố ngồi dậy vác ɖú mà chạy thôi con ạ. Nghĩ thế thôi, nhưng nam nhi đại trượng phu, có thù phải báo, có ân phải trả. Vậy nên, mặc dù chả có hứng thú mẹ gì với cô cô nhưng tôi vẫn phải văt óc tính kế kiếm sính lễ để giúp Thành Thối cụt một tay trở thành Quá nhi.
Việc đầu tiên tôi cũng bắt xe bus lên Hoàng Hoa Thám rồi cuốc bộ suốt dọc phố lọ mọ tìm “Quỳnh". Đến đây chắc anh em hiểu cái đoạn ơn nghĩa mà Thanh Thối nó ban cho tôi phải lớn đến mức nào rồi đó. Có điều, dù ơn nghĩa có lớn thế nào đi nữa thì cũng phải chào thua cái mức giá cao ngất ngưởng mà chủ các hàng hoa hét với mỗi cây sắp ra hoa.
4-500k là một thứ gì đó nằm ngoài tầm kiểm soát của thằng sinh viên được bố mẹ trợ cấp cho mỗi tháng 1, triệu tiền ăn tiêu như tôi chứ đừng nói đến cái thằng đang phải cày cuốc để nuôi 2 đứa em như Thành Thối.
Thế nên sau cả buổi chiều hành hạ đôi chân, tôi cay đắng nhận ra hộ Thành Thối rằng: Cái thời buổi này, tiền ít đừng đòi hít … quỳnh thơm. Có điều tôi cũng không muốn mình bị coi là kẻ vong ơn nên vẫn phải nghĩ cách tìm bằng được một cây quỳnh. Sau khi gọi điện hỏi han tứ tung thì rốt cục lại tôi cũng biết được ông bác họ nhà ở bên Long Biên thích chơi cây. Tôi lại bắt xe bus sang nhà ông ấy. Vất vả như này … không biết thằng Thành thối tán cô cô hay là tôi tán không biết nữa.
Sau khi nghe tôi trình bày hoàn cảnh, ông bác tôi cười nói: Quỳnh thì cháu cần gì mua cả cây, chỉ cần cắm một cái cành xuống là nó tự mọc lên rồi.Thực ra chỉ những bọn chơi cây nửa mùa mời mua cây sắp ra hoa thôi, người thích quỳnh thực sự người ta thích chăm cây từ khi chỉ là một cái cành cắm xuống. Phải chăm sóc từng li từng tí thì khi quỳnh ra hoa mới cảm nhận hết được cảm giác hạnh phúc.
Ông bác tôi thuyết giáo một hồi rồi ngắt một cành quỳnh đưa tôi, đoạn bảo: Ở ngoài hàng người ta không bao giờ bán một cành quỳnh cho cháu cả, vừa mất thế của cây mà giá cả cũng chả được là bao. Thương mày lặn lội sang đây bác mới cho đấy.
Nghe ông bác luyên thuyên một hồi cuối cùng lại đưa cho một cái cành cụt lủn và xơ xác, tôi thất vọng lắm nhưng vẫn cố rặn ra một nụ cười như mếu rồi cảm ơn bác. Chắc nhìn cái mặt thằng chơi cây nửa mùa như tôi ngứa mắt lắm nên ông bác lấy cớ đi có việc rồi đuổi khéo tôi về.
Cầm cái cành cụt lủn trên tay tôi không biết phải khóc hay cười nữa. Chả nhẽ sính lễ ra mắt tiểu long nữ của Thôi Chấn Thành nó lại “ hoành tráng” như thế này sao.
Nhưng kệ cmn, méo mo có hơn không. Tôi cũng đã giúp nó hết sức rồi, còn thành hay bại là ở độ đẹp trai với dẻo mồm của nó thôi.
Nghĩ thế, nhưng để sính lễ thêm phần trang trọng, trên đường về, tôi ghé qua Hoàng Hoa Thám mua thêm cái chậu đổ đầy cát vào. Xong cắm cành quỳnh lên trên rồi mới mang qua đưa cho Thôi chấn thành.
Thằng Thành thối nhìn thấy món sinh lễ của nó thì cảm động đến chảy nước mắt, xong nó mới nhẹ nhàng quay sang tôi cảm ơn: Cái đmm, đây mà là cây à, đến cỏ lau ở quê tao mà cắm vào nhìn còn đỡ tởm hơn.
Tôi đáp: Đờ mờ, mày muốn cây đẹp thì xì 500k ra đây. Ăn mày đòi xôi gấc. Mà quan trọng ở tấm lòng. Mày cứ mang tặng ẻm ấy cây này là được rồi, 2 thằng kia còn éo có mà tặng đâu.
Thằng thành thối còn hậm hực với tôi thêm một lúc nữa, nhưng cứ nhắc đến 500k là ku cậu lại nín luôn. Nó đúng là thằng biết điều. Những thằng nghèo thường hay biết điều.
Hôm sau, khi tôi lóc cóc đến trường thì đã thấy mấy thằng kia tụ tập ở góc lớp. Chưa đến nơi đã nghe giọng Bình triết oang oang đầy vẻ đắc thắng: Mày gọi đây là cây á Thành thối, mày định mang cái này đi tán em tiểu long nữ của tao á Thành Thối.
Xen vào mỗi cái “Á Thành thối" là điệu cười man dại của Bình triết.
Đến gần hơn một chút tôi mới biết Bình triết nó có lý do để đắc thắng như vậy. Cây của nó mới đúng gọi là cây. Mấy thằng vô học về nghệ thuật như bọn tôi mà nhìn sơ qua cũng thấy cái cây của nó đẹp, có cành có lá đàng hoàng, còn có cả một cái nụ chúm chím chuẩn bị nở thành hoa nữa. Đến cái chậu chồng của nó nhìn cũng đẹp và nghệ thuật nữa.
Đặt bên cạnh cây của thằng Bình, cái ngọn cỏ của Thành thối nhìn thật thảm hại. Thảo nào mặt ku cậu đang ngắn tũn lại. Ngồi cạnh nó là thằng Đồng nát lâu lắm mới ở trong tình trạng tỉnh táo (chắc nó nhịn rượu để đầu tư sính lễ cưới vợ), Có điều mặt nó lúc này cũng chả khác khi say là mấy. Nó cũng vác đến một cây Quỳnh, thật ra nhìn cây Quỳnh của nó còn đỡ hơn ngọn cỏ của Thành thối nhiều, nhưng so với cây của Bình triết thì vẫn là một trời một vực.
Nếu so về chất lượng sính lễ thì rõ ràng cuộc chiến đã ngã ngũ. Thành Thối với Đồng nát làm sao dám mang hai cái con cóc ghẻ ra so với thiên nga trước mặt em Thư chứ. Vậy là thằng Bình triết bất chiến tự nhiên thành.
Tôi vừa ngồi xuống cạnh Đồng nát để né cái nhìn ảo não và thù hằn của Thành thối thì em Thư bước vào lớp, vẫn kiểu ăn mặc và khuôn mặt kute được nguỵ trang dưới điệu bộ ngái ngủ và lười nhác nhìn ngứa hết cả mắt. Không biết em ấy có linh cảm được cuộc nội chiến trong nhóm bọn tôi về vấn đề sính lễ hay không mà sáng nay ẻm đi học sớm thế.
Bình triết thấy thế thì quay ra hớn hở: 2 thằng bọn mày có muốn tặng thì đem tặng luôn đi, không tí nữa tao tặng xong rồi bọn mày mang ra lại làm trò cười cho em ấy.
Thành thối với Đồng nát im lặng không nói gì, rõ ràng là đã cam chịu thất bại. Thấy thế, Bình triết một lần nữa cười đắc thắng, đoạn khệ nệ ôm chậu quỳnh của nó qua chỗ Thư.
Ngồi xa, bọn tôi cũng chẳng rõ nó tán hươu tán phượng gì với em Thư nữa, nhưng thấy em ấy cũng tiếp chuyện rồi cười với nó nhiều. Xong cũng nhận chậu quỳnh của nó vẻ mặt rạng rỡ lắm.
Đồng nát với Thành thối không hẹn mà cùng lúc thở dài thườn thượt. Vậy là cuộc chiến tưởng như kinh thiên động địa đã kết thúc chóng vánh ngoài dự đoán.
Chuông reo vào lớp, Bình triết vênh váo tiến về chỗ bọn tôi ngồi, xong cả tiết nó ngồi chém gió đến điếc cả tai về việc em Thư cười với nó mấy lần, em Thư thích chậu Quỳnh của nó ra sao … Rốt cục lại thì thằng khốn nạn cũng phải trả giá, ông Động dậy lý luận cuối cũng cũng đuổi nó ra ngoài, trả lại sự bình yên cho chúng tôi.
Tất nhiên là chỉ tôi với Tâm già và thằng Thanh là cảm thấy thoải mái thôi, còn Đồng Nát và Thành Thối vẫn giữ vẻ mặt thất thần của kẻ chiến bại. Với bọn nó, nếu mà giành được em Thư thì chắc cho bọn nó nghỉ học luôn bọn nó cũng chịu quá.
Thằng Thành thối giận cá chém thớt, suốt 2 tiết cuối cứ ngồi lầm bầm chửi tôi, xong còn đá cái “chậu cắm cành quỳnh” trả lại tôi nữa chứ. Nó cứ làm việc nó không tán được em Thư hoàn toàn do lỗi của tôi không bằng.
Chửi chán, đến hết tiết cuối, nó bắt tôi phải bê cái “châu cắm cành quỳnh" vứt đi cho nó. Đờ mờ, nếu không phải có một đoạn ơn nghĩa, tôi không bao giờ để nó làm nhục đến mức như thế. Nhưng thôi, tình nghĩa giang hồ nó là một thứ thiêng liêng và cao cả lắm. Bê một chậu cát có cắm cành quỳnh về đâu có ăn nhằm gì.
Vậy nên hết tiết, mấy thằng khốn nạn kia nhanh chân chạy xuống căng tin ăn uống thì tôi phải lếch thếch bê cái chậu cát kia xuống tầng 1. À, không chỉ có tôi, còn có thằng Bình triết nữa, nó cũng đã chạy ra xun xoe bê chậu Quỳnh xuống cho em Thư. Và dù cái chậu của nó to và nặng hơn chậu của tôi nhiều, thì nó vẫn đi phăm phăm với bộ mặt hơn hở.
Còn tôi, với vị thế của đứa đi vứt rác thì chắc chắn là chẳng có hứng thú gì rồi. Khi đang thất thếu lết từng bậc cầu thang một em Thư bước qua tôi rồi quay lại hất hàm chỉ chậu quỳnh hỏi giật giọng: Ông tha nó đi đâu đấy.
Cái con dở người này, vì nó mà tôi phải tha lôi chậu cát từ tầng 5 xuống tầng 1 mà giờ nó còn quay ra hỏi lấc cấc vậy. Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng để giữ mối quan hệ tốt đẹp với thằng Bình triết đang há hốc mồm thở hồng hộc ở bênh cạnh, tôi vẫn phải trả lời nó, giọng hơi cộc lốc tí: Đi vứt rác.
Nó: Ông định vứt nó thật hả.
Tôi vẫn đáp cụt lủn: Ừ.
Nó trố mắt ngạc nhiên, mà ngạc nhiên cũng phải, chả có thằng dở hơi nào tha chậu cát từ tầng 1 lên tầng 5 xong lại tha từ tầng 5 xuống tầng 1 đi vứt cả.
Hết ngạc nhiên, nó quay ra hỏi: Thôi, ông đừng mang đi vứt nữa, cho tôi đi.
Ơn giời, nghe nó nói thế tôi mừng hết chỗ nói, tự nhiên có đứa tha hộ chậu cát, thật mong còn chả được.
Tôi cố nín cười, tiếp tục cộc lốc: Ừ.
Chỉ chờ có thế, con dở người đưa tay giật cành quỳnh khỏi cái chậu cát rồi quay lưng đi luôn. Để mặc cái thằng tôi đứng ch.ết trân với cái chậu cát. Giờ thì đúng là chậu cát đúng nghĩa rồi.