Chương 16

Yêu người IQ cao (Phần 16)


Chúng tôi yêu nhau( hoặc tôi nghĩ là yêu nhau) trong suốt học kỳ 2 năm thứ nhất mà chưa có nụ hôn đầu tiên. Nhu cầu sinh lý và bản năng của một thằng con trai 19 tuổi không được đáp ứng là chuyện nhỏ (cơ mà lắm lúc cũng to phết ), cảm xúc hụt hẫng và mông lung về tình yêu mà mình từng kỳ vọng mới là chuyện lớn.


Đồng chí nào ở trong hoàn cảnh của tôi mới hiểu: Vẫn suốt ngày ở bên nhau, vấn nói chuyễn tình cảm, nhưng cứ hễ tôi xáp lại gần là Thư lại tránh xa. Mà Thư cũng không giải thích gì về chuyện đó mặc cho nhiều lần tôi uất đến độ bỏ về giữa chừng và mấy ngày liền không liên lạc. Chắc nó biết, cuối cùng thì tôi cũng không rời xa được nó và lại phải quay lại. Nghĩ lại thì quãng thời gian đó dùng từ “Ngọt ngào và cay đắng" là chuẩn nhất. Cái mối quan hệ kỳ cục đó kéo dài đến hết năm thứ nhất cho đến khi chúng tôi về nghỉ hè.


Dù nó kỳ cục và nhiều khúc mắc, nhưng nói gì thì nói, tình cảm tôi dành cho Thư là thực. Bởi là thực nên chỉ sau 2 tuần không gặp nhau, tôi đã nhớ Thư đến phát điên mà bắt xe về quê gặp nó. … Hôm đó, 3/ cũng là ngày sinh nhật Thư.


Bấm chuông cửa của ngôi nhà 3 tầng có dàn hoa giấy phủ kín từ tầng 3 xuống và cây Ngọc Lan rợp bóng mát trước cửa nhà, tôi hồi hộp chờ đợi.


Ra mở cửa là một đứa con gái, tôi đoán ngay được là Hà, chị gái của Thư, vì 2 chị em có nhiều nét giống nhau, nhất là đôi mắt to và vầng trán cao ương bướng. Hà liếc nhìn tôi trong giây lát, ánh mắt thoáng ngạc nhiên đoạn cười nói: Vào đi em, Thư nó đợi em từ sáng.


available on google playdownload on app store


Tôi hỏi lại ngạc nhiên: Chị biết em ạ.
Hà: Em là T.A. Sao lại không biết.
Tôi: Em với chị đã gặp nhau bao giờ đâu, mà sao chị và Thư biết em đến.
Hà: Những việc em thấy mù mờ, vốn dĩ nó rất rõ ràng. (Haizzz, đây chắc là slogan của chị em nhà này rồi).


Thấy tôi vẫn đứng tần ngần, Hà giục: Ô hay, em định đến ra mắt chị xong về luôn hay sao mà không chịu vào nhà.
Tôi ứng tiếng đáp lời rồi bối rối bước vào.


Không xa hoa và bề thế, nhưng ở đây tạo cho tôi cảm giác ấm áp và thanh bình ngay khi bước vào. Hà dẫn tôi băng qua một khoảng sân nhỏ rợp bóng cây, mọi thứ ở đây đều giản dị nhưng trang nhã. Vào đến phòng khách, tôi thấy một phụ nữ trung tuổi đang lúi húi dọn dẹp. Thấy tôi ….


Ôi cái đờ mờ, viết cái văn tả tiếc này khó chịu vờ lờ. Ngồi rặn mãi không ra.


Tôi nói luôn cho nó nhanh là cái bà phụ nữ trung tuổi đang lau dọn như osin kia là mẹ của Thư, phó chánh án TAND tỉnh XX. Thấy tôi, bà ấy cũng thoáng ngạc nhiên giống Hà xong thì Bà ấy chào hỏi tôi, xong tôi cũng chào hỏi lại bà ấy. Xong thì Thư từ trên gác bước xuống. Cũng chả thể hiện thái độ ngạc nhiên gì. Cứ như kiểu nó biết chắc là tôi sẽ đến vậy.


Xong thì cả hội ngồi nói chuyện hỏi han luyên thuyên cho đến tối (lúc tôi đến là 4- h chiều). Đến tối thì tổ chức sinh nhật cho Thư. Cũng chả có nhiều người: 3 mẹ con Thư, tôi với 6- đứa bạn nữa.


Sinh nhật thì cũng chả có gì đặc biệt, cũng hát Háp bi bớt đây xong cắt bánh xong tặng quà xong ngồi tán phét. Xong ai về nhà nấy.
Đến tối thì lấy lí do nhà toàn phụ nữ, nên Thư bảo tôi sang nhà thằng Hoàng Anh (bạn học với Thư từ bé đến hết lớp 12) để ngủ.


Xong buổi tối 2 thằng nằm cạnh nhau thì thằng Hoàng Anh mới nói cho tôi biết: Tại sao tôi lại là người được chọn.
“Thư có một người anh họ, chơi thân với nhau từ bé. Thư thần tượng đồng chí này lắm, thông minh, học giỏi với rất quý cả chiều Thư nữa.


Năm Thư học lớp 8 thì đồng chí kia đỗ đại học và được học bổng đi Nga du học. Lúc đấy Thư còn trẻ con nên khóc hết nước mắt nằng nặc đòi đồng chí kia ở nhà không được đi. Nhưng trẻ con là trẻ con, truyện học hành cả đời người có phải cứ khóc là bỏ được đâu. Rốt cục lại thì Thư cũng phải để cho đồng ý kia đi.


Nhưng ngày đi, sợ Thư khóc lóc mè nheo, nên cả nhà lừa lúc Thư ngủ mới đưa đồng chí kia đi. Thư thức dậy giữa chừng không thấy đồng chí kia đâu, chạy xuống dưới nhà thì thấy đồng chí kia đang chuẩn bị lên xe. Thư khóc mếu băng qua đường đúng lúc có cái xe khách chạy tới. Đồng chí kia chạy lại đẩy Thư ra xong bị ô tô cán qua ….


Sau sự việc đó, Thư bị trầm cảm mất một thời gian dài …”
Tôi hỏi: Vậy việc đó có liên quan gì đến tôi.
Hoàng Anh: Tôi học với Thư từ lớp 1 đến lớp 12, nhà cũng gần nhau, Từ lớp 1 đến lớp 8 có chơi chung nhưng cũng không thân. Sau vụ đó tự nhiên Thư chủ động kết thân với tôi hơn.


Tôi ngắt lời: 2 người có tình cảm ?
Hoàng Anh. Điên à, chơi thân với nhau từ nhỏ, chuyện gì của Thư tôi cũng biết, Nó cũng hiểu điều đấy, nên còn lâu nó mới đẩy mọi chuyện đi xa hơn.
Tôi: Nhưng sao Thư lại chủ động thân với ông hơn.
Hoàng Anh. Đơn giản vì cái tên thôi.
Tôi: Tên?


Hoàng Anh: Vì anh họ của Thư tên là: Hoàng Tuấn Anh.






Truyện liên quan