Chương 19
Haizzz. Mất mấy phần kể chuyện sến sủa, khó chịu vờ lờ. Rốt cục lại thì cũng yêu rồi. Hôn rồi, ABC, XYZ rồi. Cơ mà anh em thông cảm, đoạn nhạy cảm phải censored vì đây là người yêu mình nhá.
Cơ mà dù thế nào đi nữa, Thư vẫn không thể làm tôi bỏ khỏi đầu cái suy nghĩ: mình là Cát ca đơ được. Mà vì còn cái suy nghĩ đó nên tôi không toàn tâm toàn ý yêu Thư được. Lúc nào trong đầu tôi cũng có cảm giác nghi ngờ mệt mỏi. Nó bào mòn tình yêu trong tôi, từng chút một, từng chút một.
Mặt khác, từ khi abc - xyz thì Thư quản tôi chặt hơn, không thoải mái như trước, càng không giống như sau này (cái lúc tôi kể cho anh em truyện KVGBG ấy).
Thư ghen rất kinh, em ấy gần như không cho tôi tiếp xúc với bất kỳ đứa con gái nào khác. Và vì em ấy là người thông minh, nên em ấy có rất nhiều cách để làm việc ấy.
Tôi đợt đó thì chả quan tâm lắm, cơ bản yêu Thư, nên tôi không bận tâm lắm đến những đứa con gái khác. Hoặc giả là vì tôi xấu trai quá nên chả đứa con gái nào thèm để ý. (chứ nếu có thì tôi không dám chắc là mình có xa ngã hay không : )) ).
Tôi cứ sung sướng mà cam chịu sống trong phòng giam bằng hoa hồng đó nếu không có một ngày …
Hôm đó, bọn bạn cấp 3 của tôi tổ chức họp lớp. Trong số này có 1 đứa hồi trước tôi thích mà chuyện đó tôi cũng kể cho Thư nghe rồi.
Như thường lệ, tôi ngoan ngoãn khoanh tay báo cáo: Tối nay lớp tớ tổ chức họp lớp, cậu cho tớ đi nhé.
Thư nhìn tôi hỏi: Cái Mai có đi không (Mai là tên đứa tôi thích).
Tôi giật mình chối biến: Nó có người yêu rồi, chắc nó không đi đâu.
Thư liếc tôi xong nói: Ờ, cậu đi đi, đi sớm về sớm.
Đến tối, khi tôi chuẩn bị đi thì đột nhiên Thư gọi điện báo muốn đi cùng. Bình thường thì cũng chả sao, coi như là giới thiệu người yêu với hội bạn cũ luôn. Có điều tôi đã lỡ nói dối là cái Mai không đi rồi. Giờ Thư nó biết thì lại rắc rối.
Thế nên tôi ngập ngừng thoái thác: Bọn tớ toàn con trai, cậu đi làm gì.
Haizzzz, thế là tôi lại nói dối thêm một lần nữa, mà chả vì lý do gì cả. Hình như mấy đôi yêu nhau cũng có kiểu như vậy. Nói dối mấy chuyện vô thưởng vô phật cốt để người yêu mình khỏi buồn. Cơ mà đến lúc nó phát hiện ra mình nói dối … thì còn buồn hơn.
Thư nghe thế thì cúp máy, không nói gì. Xong đến tôi, đúng lúc tôi dắt xe ra chuẩn bị đi thì Thư đến. Nó nhìn tôi cười nhạt: Hôm nay nhất định tớ phải đi cùng cậu.
Đến mức đó thì tôi chẳng còn lý do gì để thoái thác cả. Cơ mà trên suốt đoạn đường chạy từ thái hà đến Vĩnh Tuy, trong bụng tôi cứ lo nơm nớp. Biết giải thích với Thư sao đây khi lát nữa đến nó thấy một đống gái, lại còn có cả em Mai ngày xưa nữa.
Rốt cục tôi chọn giải pháp an toàn: Khai thật với Thư.
Xong tôi cũng nói luôn rằng thì là mà vì không muốn Thư buồn nên tôi mới làm thế … Tôi chắc là Thư chẳng tin tôi đâu vì nó im lặng không nói gì. Tôi càng bồn chồn hơn.
Đến chỗ hẹn, bọn bạn vẫn chưa đến. Tôi dừng xe ở góc đường tương đối vắng rồi gọi điện cho bọn bạn. Xong quay ra, tôi thấy Thư đang nhìn mình ánh mắt như có lửa.
Từ khi quen nhau, tôi chưa thấy Thư như vậy bao giờ. Ánh mắt nó làm tôi thấy sợ. Nhưng tôi tự trấn an mình, tí nữa đến giới thiệu nó là người yêu với bọn bạn, cho nó thấy mối quan hệ trong sáng của tôi với Mai và những đứa bạn gái khác, nó sẽ vui lại thôi.
Quãng thời gian chờ hội bạn đến, Thư không nói với tôi câu nào, nó vẫn hằm hằm nhìn tôi, đôi mắt toé lửa.
Rốt cục thì hội bạn tôi cũng đến, từ xa bọn nó đã í ới gọi tôi. Tôi còn chưa kịp vẫy tay gọi thì, Thư tiến đến, đè ngửa tôi ra hôn.
Bị bất ngờ, tôi không biết phải làm sao. Vùng thoát ra thì không thể vì như thế thì mất mặt Thư, mà tôi cũng không chắc là mình có thể thoát ra được nhanh chóng hay không nữa, Thư ôm tôi rất chặt.
Bọn bạn tôi đi qua thấy thế, có vài đứa í ới gọi, xong im bặt rồi phóng xe chạy luôn, bỏ mặc tôi chới với ở đó.
Vậy là tôi rơi vào một tình huống mà đến tận bây giờ, mỗi lần họp lớp vẫn được bọn nó lôi ra đàm tếu. Haizzzzz