Chương 25: Chương cuối
Yêu người IQ cao (final)
Tôi post stt đó lên và ngày ngày chờ đợi 1 dòng hồi ầm, 1 tin tức. Nhưng đáp lại chỉ là sự im lặng đáng sợ. Sau những ngày tháng phát cuồng vì hối hận và sợ hãi, tôi phải đối mặt với sự chán nản và vô vọng. Cảm giác mọi thứ đều không còn ý nghĩa. Ngay cả Công danh, sự nghiệp cái tôi từng coi trọng hơn cả tính mạng, giờ cũng trở nên nhạt nhoà. (Đây cũng là thời điểm vụ Cát Tặc lên đến đỉnh điểm, cũng chính vì sự thờ ơ của tôi trong giai đoạn này mà vụ án vượt ngoài tầm kiểm soát - Một trong những vụ án khiến tôi ân hận … có lẽ đến suốt đời).
Khi mà tôi bước đến tận cùng của sự tuyệt vọng, thì Thư trở về …. cũng bất ngờ và đường đột như khi đi.
3h sáng hôm đó … giật mình tỉnh giấc vì tiếng đập cửa, tôi uể oải ra mở cửa….
Thư đứng đó, mái tóc loà xoà che lấp khuôn mặt mệt mỏi. Nhưng thấy tôi, Thư vẫn nhoẻn miệng cười như tất cả những ngày đen tôi vừa qua chưa từng xuất hiện.
Tôi đừng ch.ết trân, tim như ngừng đập, cảm giác đang ở trong một giấc mơ. Muốn khóc oà lên như đứa trẻ khi thấy mẹ đi chợ về muộn.
Thư cười: Không định vác hộ tớ cái vali vào à.
Lúc này tôi mới bừng tỉnh và nhận ra bên cạnh Thư còn 2 cái valy to sụ. Tôi bối rối chạy ra bê từng cái vào như sợ chỉ chậm 1 giây thôi. Thư sẽ lại quay lưng đi mất.
Vào trong nhà, chúng tôi ngồi xuống giường, im lặng. Thời gian dài xa cách làm tôi thấy ngại ngùng và luống cuống một cách buồn cười. Mấy lần định nói gì đó thật tình cảm và sướt mướt rồi lại thôi, Thư thì tựa lưng vào thành giường ngửa mặt lên trần nhà nhắm mắt lại như chờ đợi, hoặc Thư đã mệt mỏi mà thiếp đi rồi.
Thời gian trôi đi chầm chậm, cuối cùng tôi đánh bạo nắm lấy tay Thư. Thư không rụt tay lại mà chỉ cười đáp: Yêu nhau nửa thập kỷ, mà đến cầm tay cũng phải bẽn lẽn thế sao.
Tôi cười như mếu, ấp úng: Tớ … xin … lỗi..
Chưa nói hết câu thì Thư đã chặn tôi lại bằng một nụ hôn ngọt ngào. em vẫn giữ thói quen đó. Luôn dùng nụ hôn bất ngờ để phá tan mọi khoảng cách, ngại ngùng, nghi ngờ …
Tôi đáp lại, cuồng nhiệt hơn … Chúng tôi cuốn lấy nhau …
Sau đêm hôm đó, chúng tôi trở lại bên nhau như chưa từng có cuộc chia ly. Thư không một lần nhắc lại chuyện tôi với Hoa. Tôi thì càng không.
Thư hỗ trợ và giúp đỡ tôi nhiều hơn trong công việc, và chưa khi nào ngừng thôi thúc tôi tiến lên, nỗ lực trên con đường luật sư. Mọi thứ cứ trôi qua ngọt ngào như vậy.
Sau tất cả mọi chuyện, tôi hiểu ra rằng, tôi không thể sống thiếu Thư. Và lần đầu tiên, kể từ khi bắt đầu, tôi toàn tâm toàn ý yêu Thư.
Nhưng tôi luôn lờ mờ cảm nhận thấy có một khoảng cách mong manh và mơ hồ giữa chúng tôi. Không phải do suy nghĩ của tôi, mà là do Thư vô tình tạo ra.
Như những lúc Thư ngồi sau xe, áp mặt vào lưng tôi và thì thầm hát: “Biết đâu bất ngờ đôi tai chợt rời xa nhau, ai còn đứng dưới mưa, ngân nga câu ru tình ……
…… Sẽ là dối lòng khi em chẳng ngại âu lo, Lo em sẽ mất anh trong lúc yêu thương nhất. …. Vì tình yêu mong manh,tay em quá yếu mềm.. ..Người yêu ơi,anh có biết? “
Tôi mơ hồ nhận ra, có điều gì đó thật kinh khủng sắp xẩy ra, nhưng không biết làm cách nào để ngăn chặn .Tôi chỉ biết yêu Thư nhiều hơn, quan tâm Thư nhiều hơn.
Nhưng rồi nó vẫn xảy ra, vẫn bất ngờ và đường đột như cách thư vẫn làm…
Buối tối hôm đó, ngày 3/ , có lẽ cả cuộc đời tôi không thể quên được ngày hôm đó. Buổi chiều như mọi ngày, tan làm tôi chạy về nhà Thư. Nhưng cửa khoá, Thư không có ở nhà. Tôi gọi điện rất nhiều nhưng Thư không nghe máy. Ngay lúc đó tôi đã linh cảm có chuyện chẳng lành, nhưng thật không biết phải làm sao. Đến khoảng 7h, tôi nhận được tin nhắn từ một số máy lạ: “Ông tìm Thư phải không, qua ngay quán xxx nhé”
Tôi rùng mình, quán xxx chính là quán mà Thư bắt gặp tôi và Hoa ngồi với nhau buối tối hôm đó.
Tôi phóng như điên lên hồ tây, trời se lạnh nhưng mồ hôi tôi chảy ròng ròng. Không thể như thế được. … Không thể …
Tôi đỗ xịch xe trước quán, vẫn là cái bàn đó, vị trí đó … nhưng thay vì tôi và Hoa thì Thư và một thằng con trai khác đang ngồi ở đó… Và họ cũng đang …. nắm tay. Tim tôi đau thắt lại vì tuyệt vọng. Tâm trí vẫn gào lên phủ nhận: Thư đang bị trả thù, mày đáng bị trả thù như vậy … Nhưng xong rồi mọi chuyện sẽ qua thôi, Để Thư trả thù xong thì mọi chuyện sẽ trở lại như cũ … đây chỉ là màn kịch Thư dựng nên thôi.
Nhưng trái tim tôi vẫn lạnh buốt vì linh cảm mơ hồ … .. Tôi đã mất Thư thật rồi.
Tôi không đủ bình tĩnh và lạnh lùng để bỏ đi như Thư, tôi vứt xe sang một bên, lao lại chỗ thằng khốn nạn đang ngồi cạnh Thư… Phát đạp đầu tiên khiến nó ngã lăn lông lốc trên vỉa hè, chưa dừng lại Tôi quăng mũ bảo hiểm vào mặt nó và lao vào đấm đá túi bụi. Nó chỉ ôm đầu đỡ đòn
Tôi tỉnh táo lại đôi chút khi chủ quán kéo tôi ra …
Ngồi xuống ghế, chưa kịp định thần thì Thư đã tiến đến ngồi xuống bên cạnh và nhỏ nhẹ: Anh nhớ ngày này 1 năm trước chứ … Cũng ngày 3 / . Sao anh không làm được như em. Phóng xe đi rồi đứng lại đợi, em đợi anh sẽ đuổi theo em, giải thích hay thanh minh. Em cứ đứng đó như con ngốc để biết rằng, mãi mãi em không phải là người anh chọn… Em không thể quên thì em cũng bắt anh phải nhớ. Chúng ta sẽ không thể quên được ngày này phải không anh. …. Ngày em và anh chia tay ….
Tai tôi như ù đi, còn tưởng là minh đang lao đầu xuống vực, mãi mãi không thấy đáy … không thấy đáy …
Thằng kia sửa sang lại quần áo rồi lấy xe chở Thư đi, để mặc tôi ngồi đó …
6 tháng tiếp theo, tôi tìm mọi cách để gặp Thư nhưng không được. Thư không bỏ đi xa như lần trước. Em vẫn ở Hà Nội, nhưng tâm trí và trái tim em mãi mãi không ở bên tôi nữa rồi ….
Đó là quãng thời gian địa ngục ….
Đến một ngày, trên FB của em xuất hiện một bài thơ:
“Tháng 10 rồi hoa sữa đã về chưa
Để cho ai nồng nàn nỗi nhớ
Chút tình xưa ai lỡ tay đánh đổ
Nay ùa về vây kín trái tim ai
Hai trái tim cùng hướng đến ngày mai
Cớ sao một quay về tìm quá khứ
Phải chăng tình yêu bây giờ là chưa đủ
Hay chỉ một tưởng lầm đã là yêu
Có không anh khi nắng tắt ánh chiều
Thấy mỏi mệt với những lo toan rệu rã
Anh bất giác lục tìm trong tất cả
Hình bóng một người anh đã từng quên?
Vẫn biết rằng day dứt đấy chẳng nên
Vì ai chẳng có một người... cũng đã
Nhưng tình yêu có phải điều cao cả
Để hôm nay ngoảnh lại hôm qua
Vì ngày mai là cả quãng đường xa
Còn biết bao những buổi chiều mỏi mệt
Nhớ thương kia nếu chưa bao giờ hết
Anh còn cần gì tình yêu của hôm nay
Hôm nay trời trở gió thu bay
Sao anh nhớ những ngày hè oi ả
Hay anh tiếc chút tình xưa vội vã
Tháng 10 rồi còn tìm kiếm tháng 5…”
Kèm theo đó là thiệp mời cưới. Em và nó …
....................
The End