Quyển 1 - Chương 20: Ký ức buồn
Vù....vù.....
"Lại là vách núi đó....." . Nam Cung Thanh thầm nghĩ rồi đảo mắt nhìn xung quanh . Đây là lần thứ hai cô xuất hiện ở nơi này . Nhưng phải nói , cô rất thích không khí ở đây . Rất nhiều gió , bầu trời trong xanh , tạo cho cô cảm giác có chút gì đó yên bình . Có điều không đứng gần vách vực trước mặt thì cô sẽ an tâm hơn , không sợ bị trượt chân .
Nam Cung Thanh chẳng biết vì sao mình lại ở đây , cũng chẳng biết làm gì ở nơi này. Đằng sau là cả khu rừng lớn , nên cô đành ngồi ở nơi này thả hồn theo gió . Bỗng có tiếng nói phát ra ở sao lưng Nam Cung Thanh
_ Này cô bé....
Nam Cung Thanh giật mình quay lại . Cô ngỡ ngàng nhìn cô gái trước mặt , cô gái kia nhìn cô mĩm cười đáp trả . Dường như Nam Cung Thanh đang đắm chiềm trong nhan sắc của cô gái mà cô đã từng cứu . Bây giờ cô mới nhìn rõ gương mặt của cô gái đó . Lần trước vì hơi hoảng sợ nên cô cũng không để ý nhiều đến gương mặt cô ấy ." Woa...thật xinh đẹp ". Nhưng mà..... sao cô gái kia lại xuất hiện ở đây , chính mắt cô nhìn thấy cô ấy biến mất trong tay mình vậy mà...thật kỳ lạ " .
_ Cô bé sao vậy? bất ngờ khi nhìn thấy tôi - Cô gái mĩm cười đi tới ngồi kế bên Nam Cung Thanh
_ Ùm....cô...chẳng phải hôm đó cô đã biến mất...còn bây giờ lại ...tôi hơi bất ngờ
_ hì rồi từ từ tôi sẽ kể cho cô nghe về tôi . Chúng ta còn nhiều thời gian mà.
_ Còn nhiều thời gian ? - Nam Cung Thanh khó hiểu
_ Ừ....rất nhiều . Nhưng nói gì tôi cũng xin tự giới thiệu , tôi tên Băng Băng , còn cô bé ?
Nhìn bàn tay chìa ra trước mặt , Nam Cung Thanh cảm nhận đây là chuyện xảy ra thật ,không phải do cô ảo tưởng . Rồi cô cũng vui vẻ bắt lấy với Băng Băng
_ Xin chào , tôi tên Nam Cung Thanh . Rất vui được biết chị ^^
Họ vui vẻ bắt tay nhau rồi cũng buông ra . Cảm giác động chạm vừa rồi vẫn còn lưu lại trong lòng bàn tay Nam Cung Thanh " Cảm giác này ...."
_ Cảm ơn ...- Băng Băng lên tiếng cắt đứt dòng suy nghị trong đầu Nam Cung Thanh
_ Vì sao ? - Nam Cung Thanh nghiêng đầu nhìn Băng Băng , Băng Băng đang ngước nhìn bầu trời trong xanh
_ Vì cô đã cứu tôi , mặc dù tôi với cô không hề quen biết .
_ Thì ra là chuyện đó . hi không sao , cô đừng khách sáo như vậy . Chuyện cứu người là chuyện tôi nên làm mà . - Nam Cung Thanh nở một nụ cười nhẹ
_ Cô bé biết không ! Khi cô nắm lấy tay tôi và nói rất nhiều để mong tôi có thể hiểu ra , trong đó có câu mà tôi rất ấn tượng . " Kỳ tích sẽ không bỏ xót một ai " . Cô tin trên đời này có kỳ tích ? - Băng Băng quay lại nhìn cô
_ hì tôi tin
_ Vì sao ? - Băng Băng thắt mắc
Nam Cung Thanh lúc này thở dài , hướng mắt xa xăm , buông một nụ cười buồn . Câu hỏi của Băng Băng làm cô nhớ lại một ký ức buồn mà cô đã cố chôn vùi cách đây 11 năm .
_ Chị biết không , sau khoảng thời gian tôi rời bệnh viện để về nhà tịnh dưỡng . Lúc đó tôi chỉ mới 4 tuổi , vì sợ tôi một mình ở nhà không có bạn , nên ba mẹ tôi đã mang về cho tôi một chú cún con để bầu bạn . Giây phút đó tôi vô cùng vui và hạnh phúc , tôi đặt tên chú cún là Bối Bối . Từ đó , tôi cùng Bối Bối lớn lên bên nhau đến khi tôi tròn 10 tuổi . Cũng là lúc mà tôi phải đối đầu với sự ra mất mác to lớn...
_ Bối Bối....đã... ?
_ Ùm .....Bối Bối đã rời bỏ tôi mà đi - Nam Cung Thanh trầm tư
_ Vì sao lại như thế - Băng Băng chạnh lòng
_ Là do tôi , nếu không vì tôi băng qua đường mà không nhìn đường , Bối Bối đã không lao tới đẩy tôi sang một bên thì giờ này Bối Bối không phải...không phải ch.ết Hức..- Nam Cung Thanh nghẹn ngào , cô nuốt nước mắt nói tiếp
_ Khi đưa Bối Bối đến bện viện thú y , tôi rất sợ . Tôi sợ Bối Bối sẽ rời xa tôi . Lúc ba mẹ xuất hiện trước mặt tôi , tôi nhào tới hỏi họ rất nhiều , hỏi rằng " Liệu bác sĩ có bán kỳ tích hay phép màu không ? Liệu họ có cứu được Bối Bối không ? Họ sẽ tạo ra kỳ tích chứ ? " Nhưng ba mẹ tôi không muốn tôi đắm chìm trong đau khổ mà tự lừa dối bản thân . Chị biết ba mẹ đã nói với tôi gì không ?
Băng Băng lắc đầu thay cho câu trả lời rồi lặng lẽ nhìn cô kể tiếp .
_ Họ ôm tôi vào lòng nói " Kỳ tích hay phép màu chỉ có trong những câu truyện cổ tích thôi con " . Tôi đã khóc rất nhiều khi ba mẹ nói vậy , và điều gí đến nó cũng đến . Tôi mất Bối Bối mãi mãi . Kỳ tích đã không xuất hiện . - Nam Cung Thanh khẽ cười , cười trên nổi đau của chính mình .
_ Vậy nếu kỳ tích đã bỏ rơi cô vậy thì tại sao đến bây giờ cô vẫn còn tin kỳ tích sẽ không bỏ xót một ai ?
_ Không phải kỳ tích không xuất hiện mà là vì chưa đến lượt tôi .Việc ra đi của Bối Bối tuy là vết thương lớn trong lòng tôi nhưng cho dù có chuyện gì đi nữa , tôi vẫn luôn tin kỳ tích sẽ xuất hiện . - Nam Cung Thanh nhìn Băng Băng cố nở một nụ cười tươi .
Băng Băng bỗng nhiên nở một nụ cười thanh thản , nụ cười này làm Nam Cung Thanh hơi khó hiểu .Cô cau mày nhìn Băng Băng , Băng băng lúc này lên tiếng
_ Cô bé , cô thật mãnh mẽ và kiên cường . Thôi được , tôi có cái này cho cô bé xem .
Băng Băng nói rồi chỉ tay lên bầu trời , Nam Cung Thanh hướng mắt theo tay Băng Băng . Nhìn lên bầu trời thì bỗng trên bầu trời hiện ra hình ảnh một chú chó to lớn đang vui đùa với một cô bé khoảng tầm 5 tuổi . Nam Cung Thanh ngỡ ngàng đứng dậy đi về phía trước vài bước rồi đứng lại , hàng nước mắt bị dồn nén ở khóe mi không thể che giấu được nữa mà tuông trào . Đôi môi rung rẩy cất những lời nói nghẹn ngào
_Bối Bối....hức hức Bối....Bối...là Bối Bối của chị đây mà
_ Phải...đó là Chú chó Bối Bối , Bối Bối đã được đầu thai và Bối Bối lại tiếp tục đầu thai làm kiếp chó , Bối Bối đã được tiếp tục sống tiếp cuộc sống với chủ của mình ,và đáng lẽ cô bé trong hình ảnh đó phải là cô mới đúng . - Băng Băng thương tiếc nhìn Nam Cung Thanh , người mang cảm xúc vừa đau khổ vừa hạnh phúc khi gặp lại ngườu bạn tri kỷ .
_ Rất tiếc , tôi với Bối Bối không có duyên để làm bạn . - Nam Cung Thanh đau khổ
" Nam Cung Thanh , cô đã liều mình cứu tôi , tôi nhất định sẽ ở bên cô làm bạn với cô dù..... đây chỉ là trong giấc mơ . Nam Cung Thanh , hãy cẩn thận nhé , tương lai sắp tới...cô sẽ phải đối đầu với nguy hiểm . Vì thế....tôi mong đến lúc đó tôi vẫn còn đủ thời gian để tồn tại ở trần giang này mà cứu cô . Trả lại ơn cứu mạng này "
Băng Băng từ từ biến mất , tất cả hình ảnh trên trời cũng dần phai mờ . Mọi chuyện xảy quá đột ngột , Nam Cung Thanh hoảng hốt gọi to , cô muốn với tay về phía Bối Bối nhưng không thể....
_ Bối Bối....Bối Bối em đừng đi ...hix đừng đi..... BỐI BỐI
Nam Cung Thanh giật mình tỉnh dậy , cô lau mồ hôi ở trán , nhận ra đây chỉ là giấc mơ . Nam Cung Thanh mệt mỏi nằm xuống giường . Khi cô nhắm mắt lại , một giọt nước mắt còn đọng lại khẽ lăng dài ....