Chương 37

Một năm và một ngày sau…


Đây là sinh nhật đầu tiên của Louisa. Tôi đang đáp chuyến bay tại sân bay LaGuardia, chờ đón bữa tiệc tuyệt vời mà Margot đã chuẩn bị kỹ càng cho con gái của mình. Tôi đi lại thường xuyên, đôi khi một mình, đôi khi cùng với Andy, vì chúng tôi qua lại liên miên giữa ngôi nhà ở Buckhead và căn hộ một phòng ngủ của chúng tôi ở Village. Sự sắp xếp cuộc sống của chúng tôi dường như làm nhiều người khó hiểu, đặc biệt là Stella, vừa mới hôm trước bà còn hỏi tôi làm thế nào quyết định được loại giày dép nào để trong tủ nào - hay tôi chỉ đơn giản là giày nào cũng mua hai đôi? Tôi mỉm cười, thầm nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ hiểu được nỗi ám ảnh giày dép của bà - hệt như bà không hiểu được vì sao tôi cùng Andy có thể sống sung sướng tới vậy với sự sắp xếp đồ đạc hỗn độn của chúng tôi. Nó không hoàn hảo, nhưng nó thích hợp với chúng tôi, trong lúc này.


Tôi vẫn thích thành phố hơn - và cảm thấy thích con người mình ở đó hơn. Tôi thích được làm việc bên cạnh Sabina, Julian và Oscar trên căn xép sơ sài, cũ kỷ đó - và chờ đợi Andy hoặc Suzanne tới cùng tôi vào những cuối tuần. Nhưng tôi cũng bắt đầu đánh giá cao Atlanta hơn, khoan dung với những nhóm người mà tôi từng khinh khi và kết bạn với những người mới, không liên quan tới gia đình Graham. Tôi cũng đã khám phá ra một việc thích hợp đến kinh ngạc cho nghề nghiệp của mình trong thành phố mới này, chụp chân dung trẻ em. Nó bắt đầu với Louisa, rồi nhanh chóng rộng ra cùng những em bé khác. Đó không phải là công việc đặc biệt quyến rũ, nhưng sự âm thầm tập trung vào gia đình cũng khiến tôi thỏa mãn. Và tôi gần như có thề mường tượng ra ngày nó sẽ làm tôi hoàn toàn đủ đầy.


Cũng có thể điều đó chẳng bao giờ xảy ra. Có thể Andy và tôi sẽ luôn luôn phải cố gằng để tìm sự cân bằng thực sự - trong gia đình, trong hôn nhân, trong cuộc đời của chúng tôi. Phải, tôi là vợ của Andy. Và tôi là một người nhà Graham. Nhưng tôi còn là em gái của Suzanne, con gái của mẹ tôi, là chính tôi nữa.


Đối với Margot, quan hệ giữa chúng tôi vẫn lạnh lùng trong một thời gian dài, cả hai chúng tôi đều lì lợm giả vờ rằng chẳng có sự rạn nứt nào cả - điều chỉ làm cho sự rạn nứt thêm lớn và thêm phần khó cứu vãn. Cho đến cuối cùng một ngày kia, cô đến gặp tôi và hỏi liệu chúng tôi có thể nói chuyện không.


Tôi gật đầu, nhìn cô vật lộn để tìm câu chữ thích hợp trong khi quấn tã cho Louisa đang khóc thút thít.
"Có thể tớ không nên can dự theo cách mà tớ đã làm," cô bắt đầu đầy căng thẳng. "Tớ chỉ là đã quá sợ hãi, Ellen… và quá kinh ngạc vì… sự thiếu chung thủy."


available on google playdownload on app store


Tôi cảm thấy một làn sóng tội lỗi trào lên, nhớ lại mọi thứ và biết rằng cô nói đúng - tôi đã không chung thủy. Nhưng tôi vẫn nhìn vào mắt cô và đứng nguyên.


"Tớ biết cậu đã cảm thấy thế nào," tôi nói, gợn lên những gì tôi cảm thấy mỗi khi Suzanne bị tổn thương vì Vince, vì bất kỳ ai. "Andy là anh trai của cậu… Nhưng còn sự chung thủy của chúng ta thì sao? Tình bạn của chúng ta thì sao?"


Cô nhìn xuống, vuốt ngón tay trên chiếc má tròn trĩnh mịn màng của Louisa, trong khi tôi tìm đủ can đảm để nói với cô sự thật giản đơn đó.
"Tớ cần đi," tôi nói. "Tớ đã phải đi."


Tôi chờ cô bắt ánh nhìn của tôi, và khi cô ngước lên tôi có thể thấy trong mắt cô một chút gì đó thấu hiểu, và cô cuối cùng đã hiểu ra rằng những cảm xúc của tôi với Leo chẳng ảnh hưởng gì tới anh trai cô, chẳng ảnh hưởng gì tới tình bạn của chúng tôi.


Cô nhẹ nhàng lắc lư em bé và nói, "Tớ xin lỗi, Ellen."
Tôi gật đầu khi cô nói tiếp. "Tớ xin lỗi tớ đã không nói với cậu là anh ấy quay lại. Tớ xin lỗi vì đã không ở bên cạnh cậu…"
"Tớ cũng xin lỗi," tôi nói. "Thật sự xin lỗi."


Rồi chúng tôi cùng khóc rất lâu, Louisa cũng khóc, cho đến khi cuối cùng chúng tôi chẳng có sự lựa chọn nào hơn là cười lên. Đó là khoảnh khắc mà chỉ có những người bạn thân nhất hoặc chị em gái mới có thể chia sẻ.


Tôi nhắm mắt lại khi máy bay lấy đà trên đường băng rồi bay lên. Tôi không còn sợ bay nữa - chí ít là không giống như tôi đã từng sợ - nhưng tim tôi vẫn nhảy lên, những xáo trộn căng thẳng trước kia hòa quyện cùng bao kỷ niệm trong quá khứ. Đó là lần duy nhất tôi còn thật sự nghĩ tới Leo. Có thể bởi vì chuyến bay đêm mà chúng tôi đã cùng nhau. Có thể bởi vì tôi nhìn xuống và thấy tòa nhà của anh ấy qua cửa sổ máy bay, chấm điểm nơi tôi đã nhìn thấy anh ấy lần cuối cùng cách đây một năm một ngày.


Tôi đã không nói gì với anh trong suốt thời gian đó. Không trả lời hai cuộc gọi của anh. Không thậm chí cả khi tôi gửi cho anh những bức ảnh ở Coney Island, gồm cả bức tôi chụp anh trên bãi biển. Có những điều tôi đã muốn nói với anh trong lời nhắn gửi kèm. Cảm ơn anh… Em xin lỗi… Em sẽ luôn luôn yêu anh.


Những lời đó đều chân thật - và bây giờ vẫn vậy - nhưng tốt hơn là chẳng nên nói ra, cũng giống như tôi quyết định sẽ không bao giờ thú nhận với Andy tôi đã suýt đánh mất mọi thứ tới mức nào. Thay vì đó, tôi giữ những ngày tháng ấy sâu trong tâm hồn mình, như một lời nhắc nhở rằng tình yêu là kết quả của rất nhiều sự lựa chọn của chúng ta, là sức mạnh của lời thề nguyện của chúng ta, là những sợi dây ràng buộc chúng ta lại bên nhau.






Truyện liên quan