Chương 1

Duyên đến.
Xuân về, vạn vật đều sống lại, chim muông xây tổ trong tình yêu ngập tràn, trong cỏ cây xanh biếc lấp ló những trái đỏ chín mọng, khắp nơi đều bừng bừng sức sống, đỏ hồng chen nhau, mềm mại như bông, lại thơm ngát như hoa, vào mùa này thì chỉ có mộng mơ và mơ mộng mà thôi.


Có lẽ đây chỉ là một màn sai lầm, nhưng khi sai lầm đã bắt đầu, cũng là khởi đầu của mỹ lệ và động tâm.


Đó là chuyện khi Dương Húc Nghi 13 tuổi, có một ngày, sư phụ bảo hắn đến tiệm mua thuốc. Hắn còn nhớ rõ ngày đó gió chỉ mơn man, khắp nơi khắp chốn đều có chim hót hoa thơm, một thiếu niên mặc đồ trắng, trong tay ôm bao dược thảo, yên lặng đứng giữa ngã tư đường Đại Lý tràn ngập ý thơ.


“Lễ hội thả diều! Thả diều! Ngay tới lễ hội thả diều! Mau tới mua diều đi!”


Tiểu thương hét to rao hàng, Dương Húc Nghi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến thảo dược cũng khẽ xoay lại. Muốn tới lễ hội thả diều đến sao? Trên bãi cỏ xanh rì ở ngoại thành sẽ có nhiều diều chứ? Lờ mờ nhớ rõ lần cuối cùng mình chơi diều, đã bao nhiêu năm trước rồi nhỉ? Khi đó mẫu thân còn sống, chỉ cần hắn ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nương…


Dương Húc Nghi đang xuất thần, bỗng nhiên nghe thấy phía trước có giọng nói dễ nghe vang đến, “Tiểu muội muội, diều giấy dùng để tưởng niệm sẽ làm thành hình con chim, đặc biệt mang tin tức của muội đến cho người muội nhớ.”


available on google playdownload on app store


Lại có giọng trẻ con non nớt nãi thanh nãi khí hỏi, “Như vậy nếu ta viết thư cho mẫu thân ở trên trời, nương có thể nhận được không?”
“Được chứ, chắc chắn bà ấy sẽ vui lắm.” Giọng nói ôn nhu dễ nghe lại cất lên.
“Thật không? Thật tốt quá, Đại ca ca, ca ca đã viết xong chưa?”


Tiếp tục nghe đoạn đối thoại không có nội dung đó, Dương Húc Nghi cảm thấy trái tim đập nhanh hơn, thình thịch như nổi trống. Hắn bước nhanh vài bước, chen lên trước, thấy một thiếu niên áo lam xấp xỉ tuổi hắn đang đề bút giúp một nữ đồng viết gì đó; mà xung quanh y còn có mấy hài tử đang vây quanh, ánh mắt đứa nào đứa nấy nhìn y cũng vô cùng thành kính; hồn nhiên như vậy, thật là hệt như mình bao năm trước.


Dương Húc Nghi liền lẳng lặng đợi cho toàn bộ tiểu hài tử đi hết mới tiến lên hỏi thiếu niên kia, “Làm sao diều có thể mang thư gửi cho người đã khuất được?”
Thiếu niên áo lam kia ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt long lanh như có nước, làm Dương Húc Nghi nhìn đến ngẩn người.


Thiếu niên kia thực dịu dàng cười nói, “Chỉ cần có tâm ý chân thành, người huynh nhớ nhất định có thể cảm nhận được.”
“Nói bậy!” Dương Húc Nghi không tin, hét lên với y, “Người đã khuất làm sao có cảm giác! Ngươi rõ ràng là đồ lừa bịp!”


Thiếu niên kia cũng không tức giận, vẫn giữ giọng hiền hòa, “Tin hay không là chuyện của huynh, nhưng người huynh nhớ đến nhất định là biết huynh đang nhớ đến người đó.”


Nói xong, thiếu niên kia bắt đầu dọn quán. Dương Húc Nghi cũng vẫn nhìn y, mãi đến khi y đã sắp đi mới đột nhiên cảm thấy dường như mình không muốn để y rời đi. Lưỡng lự, mong chờ, hồi hộp hỏi một câu, “Ngươi… Nói thật không?”


Thiếu niên chỉ lưu lại cho hắn một cái quay đầu tuyệt đẹp. Trong nháy mắt đó, Dương Húc Nghi tựa hồ nhìn thấy hoa lê đang nở rộ (1)
“Biết chứ, bọn họ đều biết hết.”
“Người huynh nhớ nhung, chắc chắn là cũng đang nhớ huynh…”
“Chỉ cần tâm ý chân thành thì sẽ được thôi…


Dương Húc Nghi khẽ giật mình, nhìn ngã tư đường nhốn nháo trước mặt, nháy mắt mấy cái đã không thấy bóng dáng phiêu dật kia đâu nữa, vậy mà hắn vẫn cảm thấy những lời ôn nhu đó như vẫn quanh quẩn bên tai; đáy lòng đã lạnh như băng rất lâu, giờ đây bỗng nhiên cảm nhận được ánh nắng ấm áp. Thì ra là mình không bị vứt bỏ, mẫu thân, mẫu thân vẫn luôn nhìn con sao?


Cảm giác hạnh phúc đột nhiên tràn ngập này, tựa như trong nháy mắt chứng kiến người thiếu niên kia nở nụ cười thanh thuần ngây thơ…
___________________________
Cái này không quan trọng, nhưng mà ta vẫn thích lảm nhảm, mọi người đừng chọi đá ta nha ^_^


Nói về vẻ đẹp của hoa lê thì có câu ‘lê hoa đái vũ’ để miêu tả về vẻ đẹp của Dương Quý phi trong Trường Hận Ca của Bạch Cư Dị. Có nghĩa là trong mắt người xưa, hoa lê vừa trong trắng lại đẹp cái đẹp mỏng manh, ngây thơ trong sáng chứ không phải cái đẹp rực rỡ kiêu sa như hoa mẫu đơn. Cho nên miêu tả cái đẹp của bé thụ trong này dùng hoa lê là hợp nhất ^^






Truyện liên quan