Chương 15
“Thiếu Hoa? Thiếu Hoa?”
Dương Húc Nghi vừa vào cửa đã hoảng sợ, thiên hạ vừa nãy rõ ràng còn êm đẹp, giờ tự nhiên lại té trên đất, bất tỉnh nhân sự. Hắn cuống quít ôm lấy người lên giường, bắt mạch chẩn bệnh, phát hiện chỉ là bị kích thích quá lớn, lao lực quá độ. Chẳng lẽ mình hỏi y có thể chấp nhận mình không là ép buộc y sao? Dương Húc Nghi đau đớn, là mình làm y tâm thần không yên sao?
Lâm Thiếu Hoa mở to mắt, không nói gì, môi mím chặt, đẩy tay Dương Húc Nghi ra, nhìn xung quanh một vòng. Đồ đạc của y… Thật buồn cười, giờ mới phát hiện ra, mình chưa hề mang theo bất cứ thứ gì đến nơi của Dương Húc Nghi, chỉ có mỗi một bộ y phục trước kia mới là của mình.
“Áo khoác của ta đâu?” Đó là câu đầu tiên y hỏi sau khi tỉnh lại, khuôn mặt cứng ngắc không có diễn cảm gì, thanh âm cũng bình thản đến không ngờ.
“Áo khoác?”
“Chính là cái áo màu lam.”
“Ở trong quỹ tử (tủ để đồ), hôm qua mới xếp vào.”
“Nha.” Lâm Thiếu Hoa lên tiếng, sắc mặt càng thêm khó coi. Y chợt phát hiện lúc nói chuyện với Dương Húc Nghi, không ngờ đã quen ôn hòa, có cảm giác như người nhà với nhau, tự nhiên mà giản dị, lại có gì đó như là ăn ý.
Gạt người! Lâm Thiếu Hoa cố gắng vứt cảm giác về một cuộc sống xa vời thế này ra khỏi đầu, máy móc xoay người đi mở tủ; nhưng y còn chưa bước được bước nào thì đã bị Dương Húc Nghi giữ chặt.
“Tìm y phục làm gì? Ngươi làm sao vậy? Bỗng nhiên té xỉu, thân thể không thoải mái sao?” Trong giọng nói của Dương Húc Nghi có chứa sự quan tâm lẫn lo lắng, nhưng đối với Lâm Thiếu Hoa bây giờ mà nói, đây không phải một loại an ủi, ngược lại là kích thích.
“Ta không sao.” Cúi đầu đáp một câu, ép mình phải rời đi cái ôm ấm áp đó. Không thể dao động, hắn quan tâm không phải là ngươi!
Dương Húc Nghi phát giác y có điểm khác thường, không cho y trốn tránh, vươn tay ôm y vào ngực, cằm gác lên hõm vai gầy nhỏ của y, dùng giọng nói đặc biệt an lòng mà hỏi, “Rốt cuộc là có chuyện gì? Có phải ta nói sai cái gì rồi không?”
Hắn sẽ thừa nhận là hắn sao? Người ngạo mạn như vậy mà có thể thừa nhận sai lầm a! Thật ra Lâm Thiếu Hoa cũng không phải không phát giác, từ khi Dương Húc Nghi thổ lộ với mình xong, dường như cũng không tiếp tục che giấu lòng yêu thích đối với mình, đối với y rất tốt, luôn nói mấy lời ngọt ngào.
Mình đã quen với sự ôn nhu lẫn bá đạo của Dương Húc Nghi từ khi nào? Lúc bắt đầu là nhận sự quan tâm lẫn khiêu khích của hắn như lẽ đương nhiên, thậm chí còn nảy sinh cảm tình mà chính mình cũng không chịu thừa nhận.
Vừa nghĩ tới mục đích Dương Húc Nghi làm như vậy là muốn đưa con người của mình trướckia trở về, Lâm Thiếu Hoa không tự chủ siết chặt nắm tay, cơn giận không cách nào hình dung bất ngờ ập đến, đau lòng như là bị người lừa gạt lẫn phản bội.
“Buông! Ta muốn tìm áo khoác!” Âm điệu Lâm Thiếu Hoa bỗng nhiên cất cao, cố sống cố ch.ết giãy dụa.
Dương Húc Nghi vẻ mặt phức tạp, buông tay ra, cố gắng vỗ về Lâm Thiếu Hoa đang kích động, “Được rồi, ta đi lấy cho ngươi. Ngươi té xỉu, cứ nghỉ ngơi trên giường chút đi.”
Lâm Thiếu Hoa trừng mắt nhìn hắn, thấy hắn mở quỹ tử ra, bắt đầu tìm kiếm; y thì ngồi trên giường, ngơ ngác ngây người.
__
“Này, muốn thay y phục?” Dương Húc Nghi đưa bộ y phục qua cho y, quan sát sắc mặt y, có vẻ rất tiều tụy, làm người ta phải đau lòng.
“Ngươi ra ngoài!” Lâm Thiếu Hoa dùng sức giật lấy y phục, siết chặt đến nổi trên y phục xuất hiện vài nếp nhăn.
“Ngươi đừng cáu kỉnh được không! Toàn thân ngươi có chỗ nào mà ta chưa nhìn qua nữa đâu!” Dương Húc Nghi cũng không hiểu sao bỗng dưng y như biến thành một người hoàn toàn khác, cũng thấy rốt ruột.
“Ngươi!” Lâm Thiếu Hoa run lên, đồng tử nháy mắt co rút lại, sau đó hung hăng trừng Dương Húc Nghi, nghiến răng nghiến lợi nói, “Đúng vậy a, ngươi đắc ý biết bao nhiêu a, có thể giày xéo kẻ luôn cao cao tại thượng trước mắt là ta dưới lòng bàn chân, nhìn ta khóc lóc run rẩy, có phải cảm thấy vui vẻ lắm không? Tất cả chuyện này đều là vì ta không phải người mà ngươi muốn tìm, không phải ngươi đã phát hiện ra ngay từ đầu rồi sao? Cho nên mới đối đãi với ta như vậy! Đúng là lý do chó má mà! Dương Húc Nghi! Ngươi dựa vào cái gì mà dám làm thế!”
Cảm xúc của Lâm Thiếu Hoa hoàn toàn bùng nổ, không còn giữ được bộ dáng bình tĩnh thường ngày nữa, “Ngươi dựa vào cái gì mà thương tổn ta! Chẳng lẽ ta đáng với những thứ đó, chỉ vì tính cách ta đã thay đổi? Ngươi cảm thấy ta bây giờ không đủ tốt, nhưng ta cảm thấy mình như thế là quá tốt rồi!
“Ta cũng không phải kẻ bị kích thích chút xíu mà thay đổi như ngươi nghĩ. Ngươi cứ ở đó tự cho là đúng mà đồng tình với ta, cảm thấy ta đã thay đổi. Ngươi không biết đúng không?! Đó không phải là thay đổi, đó là bản tính! Ta chỉ là giải phóng bản tính vốn có ra mà thôi! Người không dính chút khói lửa nhân gian mà ngươi muốn, đó mới chính là bộ mặt giả dối của ta! Căn bản người như y không hề tồn tại!”
Lâm Thiếu Hoa đứng không vững, nhưng vẫn cứ kích động hét, “Như vậy, đợi đến khi ngươi phát hiện ra được, ngươi tính làm gì? Lại đối xử với ta như trước đây? Toàn bộ dịu dàng đều biến mất? Sau đó lại tàn nhẫn lăng nhục ta…”
“Ngươi đang nói bậy bạ gì đó, là không thể tha thứ ta lúc đầu…” Dương Húc Nghi cau mày, chẳng lẽ là bởi vì chuyện mình đã cướng ép y lúc trước sao?
“Đúng! Ta không thể tha thứ, chẳng những không thể tha thứ cho ngươi trước kia, cũng không thể tha thứ cho ngươi hiện tại! Rõ ràng là căm ghét ta, lại luôn miệng nói yêu ta, nhìn ta bị ngươi lừa xoay quanh chắc tức cười lắm nhỉ? Nói ghét ngươi, hận ngươi, nhưng lại không thể chống đỡ được… Ngươi là kẻ chiến thắng, còn ta chỉ là tù binh chịu sự an bài của ngươi. Vì sao… Vì sao lại vậy? Ta không thể khống chế nổi lòng mình…”
Lâm Thiếu Hoa ngồi thụp xuống, hai tay ôm mặt, bả vai run rẩy, miệng vẫn thì thào như đang tự nói, “Vì sao… Vì sao ngay cả trái tim bị ngươi giẫm đạp cũng mất? Mất đi thân thể, mất đi trái tim, ta còn cái gì? Ngươi còn muốn gì nữa?”
“Được rồi, sao ta lại quên, ngươi trăm phương ngàn kế tính toán như thế, không phải chỉ vì muốn ta biến mất sao? Ngươi… Không ngờ là muốn ta biến mất…”
Nước mắt theo khe hở ngón tay chảy tràn, bộ dáng Lâm Thiếu Hoa hiện tại nhìn thê thảm vô cùng. Dương Húc Nghi căn bản không hiểu y đang nói gì, chỉ biết là mình đã làm y rất thương tâm. Vươn tay ôm lấy y, lại bị y né tránh. Lâm Thiếu Hoa luôn luôn lạnh nhạt, ngoại trừ lần đó muốn tự tử ra thì cho tới nay y cũng chưa bao giờ kích động đến thế.
“Rốt cuộc là ngươi làm sao vậy? Sao bỗng nhiên lại tức giận như vậy…”
Lâm Thiếu Hoa mạnh mẽ ngẩng đầu, mặt đối mặt với hắn, trong mắt như có lửa thiêu đốt, thanh âm cũng bén nhọn không như bình thường, “Ta sẽ không biến mất! Thích gì đó, cút xuống địa ngục đi, ôn nhu cũng cút luôn đi! Ta hận ngươi!”
Dương Húc Nghi ngây dại. Hắn cũng bị đả kích không nhỏ, nhìn thấy Lâm Thiếu Hoa vội vàng thay y phục, hắn thất bại, đè thấp giọng hỏi, “Là bởi vì ngươi hận ta? Ta thích ngươi làm ngươi đau khổ đến mức này sao? Sự tồn tại của ta chỉ mang lại tổn thương cho ngươi thôi sao?”
Lâm Thiếu Hoa không trả lời hắn, mặc y phục của mình vào, cầm lấy cuốn sổ mấy ngày nay đều do Dương Húc Nghi ghi chép, vội vàng xông ra ngoài, bỏ lại một mình Dương Húc Nghi chán nản trong căn phòng không lâu trước vẫn còn ngậptràn bầu không khí ấm áp.
*
*
Ánh nắng long lanh, trăm hoa đua nở, trong thành Đại Lý ngợp trong biển hoa, hoa sơn trà đỗ lan ganh nhau đua sắc; trên đường, người người chen nhau, ai cũng hân hoan vui sướng, mặc y phục mới tươi đẹp, nườm nượp bước đi, bởi vì bây giờ đang là Hồ Điệp hội ( ) toàn bộ nam nữ thanh niên đều vừa múa vừa hát, trêu chọc nhau, làm quen nhau, có thể coi như là ngày cho nam thanh nữ tú gặp mặt giao duyên.
Tiểu hoàng đế Đoàn Quân Nhiên tất nhiên là không thể nào buông tha cho một cơ hội tốt để tự do tự tại như thế này được. Sáng hôm đó, y cố gắng không để cho mình ngủ đến khi mặt trời chiếu đến mông, mơ mơ màng màng thức dậy, để cho Đào Tử, Lê Tử mặc y phục, chải đầu cho mình.
“Buồn ngủ quá a…” Đoàn Quân Nhiên dụi dụi mắt, lầu bầu một tiếng. Hai cung nữ bên cạnh đều bật cười, lộ ra vẻ mặt như bỡn cợt.
Lê Tử nghịch ngợm cố ý hỏi, “Hoàng thượng, sao ngày nào ngài cũng nướng trên giường không chịu dậy a?”
Đoàn Quân Nhiên sửng sốt, mặt đỏ bừng, giọng nói như muỗi kêu, lẩm bẩm, “Là do Tĩnh Lam hại mà…”
Lê Tử ở bên cạnh cười không ngậm miệng được, còn muốn tiếp tục trêu y, lại bị tỷ tỷ Đào Tử trừng mắt, đành phải hỏi lảng sang chuyện khác, “Hoàng thượng, sao hôm nay ngài dậy sớm vậy?”
Đoàn Quân Nhiên nâng cằm lên, mắt đảo đúng một vòng, cao hứng phấn chấn nói, “Đương nhiên là vì Hồ Điệp hội rồi! Cơn hội lớn vậy sao trẫm có thể bỏ qua được a!”
Lê Tử cười cười, kéo dài thanh âm, “Chỉ sợ Phụ chính vương không cho ngài đi, kéo ngài vào phù dung trướng [ ], không có cách nào trốn đi a ~”
Đoàn Quân Nhiên nháy nháy mắt vài cái, phất phất bàn tay nhỏ, tự an ủi, “Không đâu nha, Hồ Điệp hội kia vào ban ngày, hắn có muốn cũng chẳng đi được đâu. Được rồi được rồi, không được mật báo nga, nếu không trẫm cầu nguyện hai người các ngươi đều không gả ra được!”
Đào Tử, Lê Tử hai người liếc mắt khinh thường, cùng kêu to, “Biết rồi ~”
Đoàn Quân Nhiên mặc y phục tử tế, nhanh chân chạy đến thư phòng. Trong phòng im ắng, bởi vì này mấy ngày nay, Đoàn Quân Nhiên đều tới muộn, lão Thái phó cũng quyết định tới muộn. Bước vào phòng, Đoàn Quân Nhiên tinh mắt liếc một cái đã tháy sử quan ngồi sau bàn, nâng cằm ngẩn người.
Ái khanh của trẫm có vẻ mặt này từ khi nào thế? Đoàn Quân Nhiên rón ra rón rén lẽn lút từ phía sau đi tới, vỗ mạnh lên vai sử quan, quả nhiên thấy y thất kinh nhảy dựng.
“Thần đáng ch.ết vạn lần! Không biết hoàng thượng tới, không kịp hành lễ.” Lâm Thiếu Hoa nói xong muốn quỳ, bị Đoàn Quân Nhiên giữ lại.
“Ái khanh đây là làm sao vậy?” Đoàn Quân Nhiên tò mò nhìn mặt y, “Đang êm đẹp sao lại ngẩn người ở đó a?”
“…”
“Nhìn sắc mặt khanh cũng không tốt a.”
“Tạ hoàng thượng quan tâm, thần không có gì, có thể là hôm trước ngủ không ngon.” Lâm Thiếu Hoa cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào mắt Đoàn Quân Nhiên.
“Nga? Ái khanh không phải là bị bệnh tương tư đó chứ?”
“Hoàng thượng!”
Thấy Lâm Thiếu Hoa xấu hổ, Đoàn Quân Nhiên cảm thấy vui vẻ lắm a, muốn đùa tiếp. Sau khi Bùi Phi đi rồi, cũng chẳng còn ai cho y khi dễ nữa, hôm nay cứ trêu chọc sử quan trầm mặc đi vậy.
“Ái khanh nhìn trúng nữ tử nhà ai, trẫm sẽ lập tức chỉ hôn cho khanh nha, bất luận địa vị cao sang thế nào, gia thế hiển hách bao nhiêu cũng không vấn đề nhưng. Đương nhiên, nếu khanh nhìn trúng tiểu gia bích ngọc (con quan), trẫm cũng ủng hộ.” Đoàn Quân Nhiên vỗ bộ ngực cam đoan.
“Không phải! Không, không phải chuyện này!” Lâm Thiếu Hoa kích động, đầu đầy mồ hôi.
“Đừng thẹn thùng a, nói cho trẫm nghe một chút thôi ~” Đoàn Quân Nhiên bắt đầu dựa vào vai Lâm Thiếu Hoa mà làm nũng.
“Thật không có…” Lâm Thiếu Hoa nghiêng đầu qua, trong lòng bỗng nhiên nghĩ đến Dương Húc Nghi, lại thấy đau lòng, thanh âm cũng nhỏ xuống, “Thần không dám lừa gạt hoàng thượng, thần trước kia quả thật từng động tâm, nhưng cũng đã là chuyện quá khứ.”
Đoàn Quân Nhiên càng nghe càng phấn chấn, hai mắt sáng lấp lánh, bắt lấy vai Lâm Thiếu Hoa, truy hỏi, “Sao lại là chuyện quá khứ chứ! Chẳng lẽ nữ tử này còn không chịu chấp nhận ái khanh? Trẫm lập tức ra lệnh cho nàng phải đồng ý!”
“Không phải… Là hắn yêu lầm người thôi.” Lâm Thiếu Hoa bi ai nói xong, vẻ mặt như sắp khóc, làm Đoàn Quân Nhiên thật không đành lòng.
“Yêu lầm người? Chẳng lẽ ái khanh còn có huynh đệ song sinh, nàng thích người kia a?”
Lâm Thiếu Hoa ngạc nhiên, lắc đầu giải thích, “Không phải, là hắn nghĩ thần rất hoàn mỹ, nhưng mà thần lại không phải như vậy…”
“Nhưng trẫm cảm thấy ái khanh rất hoàn mỹ a!” Đoàn Quân Nhiên thản nhiên nói.
“Cái gì?” Lâm Thiếu Hoa mở to mắt
“Còn gì nữa a, ái khanh viết chữ rất đẹp, văn chương cũng hay, trong bụng đều là học thức, lại thêm tuấn tú nho nhã, hơn nữa con người cũng thực ôn nhu, lại có thể kiếm tiền lợi hại như vậy! Trẫm còn bội phục không thôi nữa mà. Nếu trẫm cũng có thể lợi hại như ái khanh a, là có thể dùng tiền kiếm được đi ăn đã đời rồi…”
Lâm Thiếu Hoa nghe xong, đầu đầy hắc tuyến. Hoàng thượng a, trong đầu ngài ngoài ăn ra còn có cái gì khác không a?
“Có thể mua tiểu tùng bao (bánh bao), mứt quả , mễ tuyến (một loại mì được làm từ bột gạo),sao hà phấn (tương tự như phở xào)… Tóm lại, ái khanh rất là hoàn mỹ nha!” Đoàn Quân Nhiên khí vũ hiên ngang kết luận.
Lâm Thiếu Hoa thở dài, lắc đầu, thấp giọng nói, “Nhưng mà hắn ghét vì thần yêu tiền…”
“Hở?”
Đoàn Quân Nhiên ngẩn ngơ, lập tức lại ra vẻ hiểu rồi nha, “Trẫm biết rồi nha, có phải nhà nàng rất có tiền đúng không? Là nàng nghĩ rằng khanh thích nàng vì gia sản nhà nàng chứ gì? Không sao, trẫm lập tức ban cho ái khanh lương điền mỹ trạch (ruộng tốt nhà đẹp), đảm bảo còn giàu có hơn nhà nàng!”
Lâm Thiếu Hoa cười khổ nói, “Hoàng thượng đừng phân tâm vì chuyện này của vi thần nữa.” Cho dù y có nhiều tiền hơn nữa, nhưng vẫn như còn thiếu nhiều thứ lắm.
Đoàn Quân Nhiên ủ rũ nhìn y, bỗng nhiên lại như hiểu ra, giả bộ đáng tiếc, “Người bên cạnh trẫm đều đã có hôn giá cả rồi, chỉ còn mỗi ái khanh là chưa có, sao trẫm yên tâm được đây?”
Lâm Thiếu Hoa có chút khó hiểu hỏi, “Hoàng thượng sao lại nói vậy?”
Đoàn Quân Nhiên liếc y một cái, tiếp tục nói bừa, “Bùi Phi đã theo Lý Ngữ Tường đi rồi. Khanh chưa biết, ngự y của chúng ta cũng sắp sửa làm tân lang quan chưa?”
“Cái gì!” Lâm Thiếu Hoa kinh hãi, ngã ngồi xuống ghế, hai mắt đăm đăm, cả người đều đổ mồ hôi lạnh.
“Đúng vậy a, ái khanh chưa biết gì à? Hai ngày nữa, trong Hồ Điệp hội, ngự y muốn đi hát đối, là chính hắn nói cho trẫm nghe đó nha.” Đoàn Quân Nhiên cười tủm tỉm, tung hết những lời nói dối ra, thỏa mãn thấy sắc mặt Lâm Thiếu Hoa trở nên tái nhợt, trong lòng nghĩ: ai bảo ngươi cứ chậm rì rì như thế, trẫm chỉ giúp đỡ các ngươi thôi mà ~
Đương nhiên, tiểu hoàng đế hay gây chuyện nhất của chúng ta đã tính toán xong cả rồi: chỉ cần dùng những lời này lừa hết mọi người xuất cung, đợi đến khi Long Tĩnh Lam phát hỏa thì chính y cũng không đến nỗi ch.ết quá thảm a ~
_______________________________