Chương 17

Thu Yên đứng run run khi ba cô cung nữ cứ muốn lột sạch áo nàng ra, chờ hầu hạ giúp nàng tịnh thân. Họ nói có chút hối thúc nàng.
“Nước ấm sẵn sàng rồi, tiểu thư cứ để bọn nô tì giúp người thay xiêm y!”
“Tự ta tắm được rồi!!!”


Nàng tuy có là tiểu thư con quan tri phủ thật nhưng chỉ có một tì nữ riêng, chưa đến mức hầu hạ quá mức đáng sợ thế này kiểu những người hoàng tộc. Chợt cửa mở vào, một đại thẩm tuổi khoảng trung niên, thân người to cao đẫy đà, gương mặt xem ra cũng khó tính đến xem tình hình.


Bà ấy nhìn bộ dạng khả ái, mỹ lệ của nàng, đảo mắt nhìn kĩ càng thân thể tóc tai từ trên xuống dưới không khác đi lựa trái cây ngoài chợ cần xem xét chu đáo sau đó nói.
“Tiểu thư đây là người của vương gia mang về mà các ngươi hầu hạ kiểu gì thế hả?”


“Bửu nương tha tội!” – Ba cô cung nữ có vẻ rất sợ bà ấy.
Cả Thu Yên nhìn cũng sợ sợ rồi. Vả lại cách nói nàng là “người của vương gia” hình như hơi bị trầm trọng quá mức. Thế là nàng bẽn lẽn lễ phép nói …


“Con chỉ mang ơn vương gia thôi không cần thế này đâu. Đại nương cứ coi con là tì nữ có lẽ sẽ tốt hơn!”
“Vương gia căn dặn hầu hạ tiểu thư cẩn thận. Ta là Bửu nương – nhũ mẫu của vương gia không cho phép ai cải lại ý chỉ của vương gia cả!”


Nàng tái mét sợ vì bà ấy thân là nhũ mẫu thôi nhưng xem ra quyền hành cũng cao ngất trong Thất vương phủ này rồi. Buộc lòng Thu Yên đành ngoan ngoãn cho họ giúp mình tịnh thân chải tóc dù không thoải mái xíu nào.


available on google playdownload on app store


Nhìn dáng vẻ mỹ nhân, bề ngoài đoan trang khuê cát của nàng Bửu nương gật gù không nén nổi cảm xúc trong lòng.
“Cuối cùng vương gia cũng chịu mang về phủ một nữ nhân chân chính rồi!”


Nàng cười không nổi, rõ ràng bà ấy cũng rất hiểu hắn ta biến thái, bất bình thường nên nàng có mặt nhiễm nhiên thành thứ bình thường đáng quý.


Thật sự vào trong Thất vương phủ rồi nàng còn không tin nổi gã thủ lĩnh lại là vương gia nữa. Trước đây nàng có nghe về Thất vương là tiểu đệ cùng thân mẫu với hoàng thượng nên được giữ lại ở kinh thành không đi các huyện xa như các vương gia khác.


Suy ra, Thẩm Nhiên có mẹ là Hoàng Thái Hậu, đại huynh là Hoàng Thượng, số nàng đúng là may mắn gặp trúng quý nhân rồi, cha sẽ được cứu thôi.


Bửu nương dẫn nàng đến thư phòng của vương gia, nàng có chút hơi run. Giờ người ta là vương gia cao quý, nàng không biết đối diện ra sao. Song bà ấy lại nhìn nàng kì lạ hỏi sao nàng có thể trấn tĩnh đây.


“Ta thật mong chờ vào tiểu thư!” – Dịch nghĩa ra ý của bà ấy có lẽ là : mong tiểu thư làm cho vương gia yêu dấu hết biến thái thích lại nữ nhân như người bình thường giùm ak.
“Ơh… là sao hả Bửu nương!?”


Nàng bị bỏ lại không hiểu ý tứ sâu xa của bà ấy. Thu Yên nhìn cửa gỗ hoa văn tinh tế, cao sang rồi hít một hơi dũng khí gõ nhẹ bước vào lập tức xém té ngửa hoảng loạn chạy trở ra ngay vì thấy phải “cảnh xuân”.


Hắn cư nhiên thoải mái nằm gối đầu lên chân Hiệp Phong, Hiệp Phong cũng đang vuốt nhẹ tóc hắn nhìn thật là rất, rất, rất tình cảm. Thấy nàng, Hiệp Phong cũng không ngại gì gọi lại.
“Vào đi tiểu Yên!”


Nàng lại hé cửa vào nhìn Thẩm Nhiên ngồi lên uể oải. Hiệp Phong cũng đứng dậy qua một bên, trên người huynh ấy vận y phục cấm vệ quân vải nỉ đen nhưng đai lưng bản rộng màu xanh lam cấp cao hơn hẳn các cấm vệ đai lưng đỏ bình thường, tôn lên dáng vẻ cao lớn cường tráng của Hiệp Phong.


Nhìn Hiệp Phong thật là tuấn tú nha, nhưng hắn ta còn khiến nàng kinh ngạc hơn muốn gạt thở. Hắn mặc áo gấm, hoạ tiết thêu dành cho vương tôn quý tộc vừa vặn thân người cao của hắn không sộc sệt, lôi thôi như lúc làm cướp khiến hắn thật toát lên vẻ cao sang uy quyền.


Chưa kể tóc búi bằng lụa vàng thêu bạch long cột gọn càng làm gương mặt tuấn mỹ bất phàm, nhìn vào biết ngay là hoàng tộc rồi. Thẩm Nhiên thật là vương gia chứ không phải giỡn, Thu Yên cảm thấy có chút hoang mang lạc lõng.


Nhưng chỉ có mã ngoài có chút “phong độ” hơn chứ hắn vẫn là hắn lúc nhanh chóng cau mày nhăn mặt chửi nàng.
“Thay áo hay ngủ vậy khiến ta chờ cả nửa ngày trời thật là bực mình àk!”


Thu Yên nín thinh, bình thường đã tức giận nhưng giờ đâu dám cải lại vương gia. Thẩm Nhiên nhìn nàng cuối gầm mặt, mím môi im lặng có chút sợ sệt mình. Áo lụa hồng nàng mặc hôm nay khiến nàng còn đẹp hơn lúc ở trong ổ cướp, dáng vẻ mỹ nhân áp đảo con mắt nam nhân khiến hắn lại thấy “ma lực” của hồ ly sắp ám mình nên vội đứng dậy không dám nhìn.


“Đi thôi!”
“Đi đâu?” – Nàng ngẩn lên hỏi hắn.
“Đi gặp cha cô chứ đi đâu?”
Nghe được gặp cha sau bao ngày cách biệt nàng vui sướng cùng cực, lệ nhan nhanh chóng tươi lại như hoa nở bám theo ngay.
“Thật sao? Vậy tui không bị bắt lại hả vương gia? Cha tui có được thả ra hay không?”


Thu Yên mừng quá hỏi tới thì hắn liếc cho một cái lập tức nàng nín thinh. Thẩm Nhiên thật ghét cái thói quen hỏi không chờ ai trả lời của nàng. Hiệp Phong cười nhẹ giúp nàng trấn an bình tĩnh lại, dù sao giờ cũng sẽ đi gặp cha rồi nên nàng tự biết bớt nôn nóng.


Cả ba đi khỏi phủ hắn mới giải thích từ từ cho Thu Yên hiểu.
“Hôm nay chỉ gặp thôi, vụ án đó ta tạm chưa truy án đâu. Cô thân vẫn là tội phạm bỏ trốn nhưng không liên can chính coi như giam lỏng trong phủ của ta đến khi xét tội cha cô đã!”


“Cha tui bị oan, huynh nhất định phải lập lại công đạo cho cha tui nha vương gia!”
Thu Yên níu áo hắn nói lung tung vì oan ức của cha. Hắn ta biết nàng cũng vì hiếu thảo nhưng vẫn lạnh nhạt phẩy tay nàng ra khỏi áo đẹp của mình nói thật dễ ghét.


“Ta làm việc không có thiên vị, tự ta biết suy xét mọi việc đừng có năn nỉ vô ích. Sự thật thế nào không phải do cô nói là đúng hết!”
Thu Yên sững ra vì tự dưng hắn nói chuyện rất có tri thức, trang nhã, kiểu cách không như cướp nữa. Tuy nhiên nàng vẫn bực mình nhíu mày chề môi.


“Làm như huynh công chính liêm minh hay ho lắm không bằng!?”
“Êh, con chồn hôi này biết ta là ai rồi mà vẫn dám vô lễ sao?” – Thẩm Nhiên nói cũng quên xem lại chính hắn lúc làm cướp và vương gia chỉ khác trang phục thôi.
“Khi nảy tui lễ phép rồi do huynh chọc tui mà!”


Hiệp Phong đi sau nín thinh không dám xen vào tiếng nào sợ mình cũng bị cả hai làm cho vạ lây. Thu Yên và hắn cải nhau suốt từ phủ cho đến Hình bộ, nghe thôi cũng điếc tai rồi Hiệp Phong nào dám nói thêm.


Đến nơi vào trong địa lao, nàng chưa chi đã cuốn quýt lệ nhoà vội vã chạy vào nhà lao vừa được lính có lệnh mở.
“Cha!!!”
“… Yên nhi!?”


Trong nhà ngục chỉ có rơm rạ dơ bẩn, cha nàng mặc áo trắng tử tù nhìn ra mà không dám tin thật sự là tiểu nữ của mình hay lại nằm chiêm bao. Nàng khóc như đứa trẻ nhào vào lòng cha, hai cha con gặp nhau cùng mừng cùng khóc.
Thu Yên sờ mặt cha, nước mắt cứ tuôn như mưa…


“Mặt bánh bao của cha, cả bụng bự nữa mất tiêu rồi hic… có phải cha bị nhốt trong này rất cực khổ lắm đúng không?”
“Cha không sao, thấy con bình yên cha khoẻ ngay. Nhưng con bị bắt sao?” – Ông cha cũng rất lo cho nàng.


Con gái có hiếu, cha thì thương con, ai thấy cảnh này cũng không kiềm nổi xúc động thế nhưng …Thẩm Nhiên lại thấy buồn cười muốn ch.ết. Cha nàng mặt tròn, mắt nhỏ, cảnh đoàn tụ của họ chỉ khiến hắn nghĩ đến có lẽ nàng là con của lão hàng xóm nào thôi.


Hiệp Phong có chút thở dài thục vào người vương gia cho hắn nghiêm túc lại. Hắn cũng cố nén cười, trang nhã bước vào để còn làm chuyện chính sự. Hiệp Phong cũng có việc phải làm nên đi, có chút lo lắng hi vọng bỏ vương gia và Thu Yên lại với nhau sẽ không có thêm chuyện ầm ỉ nào.


Thu Yên đang kể lại sơ cho cha nghe chuyến đi thượng Kinh cáo trạng của mình thì hắn đi vào. Cha nàng nhìn hắn, dáng vẻ y phục cao quý vẫn phong độ như lão từng nhớ lập tức nhận ra là ai vội quỳ thụp xuống hành lễ…
“Tiểu nhân tham kiến Thất vương gia!”


“Miễn lễ! Cô đi ra ngoài chút đi, ta muốn nói chuyện riêng với cha cô!” – Thẩm Nhiên nhìn nàng nói ra lệnh. Nhưng nàng lập tức không vui, ôm khư khư cha mình ngang bướng, không ngoan chút nào trả lời.
“Tui nhớ cha lắm, cực lắm mới gặp sao huynh dám biểu tui đi ra!?”


Cha nàng hơi run sợ nàng phạm tội vô lễ với người hoàng tộc. Nhưng Thẩm Nhiên lại nhìn hai cha con không có chút nào giống nhau y như con hà mã và con chó lai nhỏ vậy, không thể kiềm lại cười lén lăn quay trong bụng. Song đang làm việc nghiêm túc, hắn làm như mình đang rất bình tĩnh nói…


“Ta cho cô khỏi được vào thăm cha nữa bây giờ! Còn không mau đi ra!?”
Gã đó đe doạ, với thân phận của hắn bây giờ rất có uy lực, Thu Yên có không muốn cũng phải rơi lệ lưu luyến đi ra ngoài. Cha nàng cười với con như trấn an sau đó lại khúm núm trước hắn.


Thẩm Nhiên cao hứng, ngồi ngay xuống đóng rạ trên sàn ngục cạnh ông ấy rồi hỏi ngay…
“Cô ta chắc giống vợ ông hả?” – Hắn đang rất muốn biết có phải họ là cha con nuôi không đây, vương gia dù sao cũng đang rãnh rỗi mà.


“Phải, con bé giống hệt phu nhân quá cố của tiểu nhân. Nếu tiểu nhân có ch.ết cũng không sao nhưng Thu Yên không thể có mệnh hệ nào vì tiểu nhân mà liên luỵ…”


Thu Yên ở ngoài chấn song gỗ nhìn thấy cha khóc lòng nôn nóng vô cùng không biết rốt cuộc hắn nói chuyện gì với cha mình. Bên trong Thẩm Nhiên vỗ vỗ vai ông ấy chia sẻ.


“Yên tâm, cùng lắm ta cho hai cho con ông cùng ch.ết chung là được!” – Hắn cười toe toét, khuyên nhũ dư thừa không có chút tác dụng còn khiến ông ấy khấu đầu sát đất nói hơn van xin.


“Xin vương gia tha mạng cho Thu Yên, xử tội tiểu nhân ra sao cũng được nó không liên quan!” – Cha nàng cũng rất thương con, hắn kê chân, tay gác cằm vui vẻ nhìn rồi đáp lại.
“Tha được hay không phải xem đại nhân biết bao nhiêu về Mộc Thư kìa và nói hết cho ta nghe. Ta muốn biết mãnh thứ ba đang ở đâu?”


Cha nàng nghe cũng nghiêm túc bàn chuyện với hắn. Cả hai nói lâu ơi là lâu. Nàng ngồi bệt xuống chờ mòn mỏi. Thẩm Nhiên còn sai người mang trà và bánh vào cứ như tâm tình cùng cha nàng trong chốn địa lao vậy.


Rõ ràng cha đang ở ngay trước mắt mà nàng không thể nào với đến thật là tức tên vương gia ác nhân ác đức đó. Sau cùng, họ cũng nói xong, hắn vui vẻ chắp tay nói.
“Đa tạ đại nhân đã tin tưởng ta!”
“Không, phải là tiểu nhân đa tạ vương gia! Tất cả đều trông chờ vào người!”


Thấy hắn xong rồi, nàng hăm hở định nhào vào với cha thì hắn nắm kéo ra nói.
“Hết giờ thăm ngục rồi!”
“Hả? Nhưng tui còn chưa nói gì được với cha cả!?” – Thu Yên khóc cố với lấy cha mình bên trong.
Ông ấy nhìn thấy con bình yên, không sao thì an tâm rất nhiều, lòng cũng nhẹ nhõm thôi hết lo lắng.


“Ngoan đi Yên nhi! Được giải oan cha con mình đoàn tựu!”
“Cha! Hic.. con muốn ở lại với cha!”
Thu Yên mắt nhoà lệ bị kéo ra. Nàng xa cha bấy lâu, gặp chưa nói tròn câu thì bị hắn ta chen ngang phá hư hết. Thế mà hắn còn có thể nhởn nhơ vươn vai tràn đầy sảng khoái vì đã có chút manh mối tiếp theo.


Thu Yên giận quá đánh Thẩm Nhiên, lính canh cũng không biết có nên hộ giá cho vương gia hay không khi hắn ta bị tấn công như thế kia.
“Đồ xấu xa! Hức… Hại tui không được nói năn gì với cha tui cả. Nhốt tui với cha đi, tui không về đâu!”


Nàng lại khóc, nước mắt rơi tuôn tuôn lấy chén hứng lại chắc cũng đầy cả vung. Thẩm Nhiên thật hơi sợ cái kiểu khóc này, hắn đâu có cố ý chọc người ta nhưng khóc rồi chính hắn phải là người dỗ. Hắn lúng ta lúng túng trước nàng không biết phải giải quyết “phiền phức” này ra sao…


“Nín! Mai cô đi thăm cha, ta không xen vào là được chứ gì!?”
Nàng ngớ ra, mặt hồng ướt nước ngơ ngác hỏi lại: “Mai được đến nữa hả?”
“Được! Ta dặn người đối xử chu đáo với cha cô rồi. Vụ án sẽ nhanh xong thôi!”
“Thật sao… Mai được gặp cha!”


Thu Yên cười mỉm, tay lau nước mắt bộ dạng như mèo đáng yêu đến khiến hắn ngẩn ngơ ra. Hắn chưa từng thất hành động của bất cứ ai dễ thương, đáng yêu như thế.


Giật mình. Thẩm Nhiên lại nhìn ngay lên trần nhà không muốn bị hồ ly mê hoặc, nàng thật đáng sợ quá thiếu chút hắn si dại lọt bẫy rồi. Bỗng từ sau, một vị công công già đi đến hành lễ.


“An Lộc tử bái kiến vương gia! Thất vương gia cát tường! Thái hậu đã biết người về nên đặc biệt cho thần triệu người đến vấn an Thái hậu!”






Truyện liên quan