Chương 6: Mẹ

Vơ lại bị xiêu lòng bởi những cmt hối thúc của mấy nàng cho nên lại chui đầu lên đây đang tiếp cho mấy nàng nè! Thấy có thương Vơ chưa các bạn đọc truyện vv~ và nhớ bấm vote cho Vơ nha nha!
•••


Mấy hôm nữa trường nó có tổ chức cuộc thi “học sinh thanh lịch“. Ai nấy đều háo hức trông chờ. Lớp nó năm nay lại cử cậu đi thi.
- Khoa năm nay lại đi thi nhé?
Cô nhìn cậu cười hiền. Không hiểu sao cậu lại rung động trước nụ cười thơ ngây này (t/g: chắc thơ ngây -.-).
- Ừmh, Chi cũng thi nhé?


Cô vui mừng đang định lên tiếng thì nữ lớp trưởng nổi tiếng hoa khôi năm ngoái lên giọng
- Bạn Chi mà đi thi thì chỉ có nước là hoa hôi chứ khôi nỗi gì!


Cô giận tía tay. Lớp trưởng Minh Thương này cũng rất xinh đẹp, lại thích cậu. Nhưng cậu một cái cũng không thèm liếc. Trong mắt cậu chỉ tồn tại mỗi mình cô, người thứ hai là bà nội, thứ ba là mẹ không có chỗ cho người thứ tư.


- Minh Thương nói như vậy không thấy quá đáng sao? Lần sau còn nói Tú Chi như vậy đừng trách tôi ra tay với bạn!
Trong trường ai cũng phải kiên dè Đặng Hoàng Khoa này, vì phía sau lưng cậu còn một băng nhóm chống lưng. Cô vì điều này mà lúc nào cũng hống hách lên mặt.
- Đồ cô nhờ em mua đây!


Nó từ căn-tin mang thức ăn lên đặt trước bàn cô. Cô giật lấy hộp cơm rồi đưa cậu
- Khoa ăn đi!
Cậu đưa tay đẩy hộp cơm về phía cô với cái vẻ mặt khó coi.
- Khoa không ăn đồ của con Linh mua!
- Nhưng đây là tiền của Chi!
- Nhưng hộp cơm là tay nó cầm, Khoa không ăn.


available on google playdownload on app store


Nó cảm thấy tủi thân, cậu cứ như vậy với nó suốt năm năm nay. Nhưng nó quen rồi, nhiều lúc cậu còn hơn bây giờ với nó.
Thấy cậu không ăn cô ném hai hộp cơm xuống đất làm cơm vung vãi khắp nơi.
- Tao với Khoa không ăn mày dọn đi!


Cả lớp đã quen với việc này, cho nên cũng chẳng mấy ai quan tâm. Nó lấy chổi quét từng hạt cơm lại. Cậu lạnh lùng chẳng thèm liếc một cái. Cô thì lấy chân chây ra cho cơm dính vào sàn, nó phải lấy tay làm sạch


Những hành động đó đã lọt vào mắt người phụ nữ mang kính râm đắt tiền. Bà đứng một bên cửa sổ nhìn nó cùng cô. Đôi môi đỏ chót được thoa kỹ càng khẽ bặm lại
- Hà Linh chờ mẹ một thời gian nữa, mẹ nhất định sẽ rước con về.
Bên cạnh tên vệ sĩ hối thúc


- Đi thôi phu nhân, chuyến bay sắp trễ rồi.
Bà thu hồi ánh mắt lại trạng thái lãnh băng ban đầu. Cả hai bước ra khỏi trường học. Nó bỗng quay lại phía cửa sổ nhìn, nó cảm thấy mình vừa được thấy điều gì quen thuộc.
---


Sau khi lên máy bay bà lấy ra một tấm ảnh đứa con gái sáu tuổi, ôm con gấu bông cười ngây thơ. Bà khẽ chạm vào khuôn mặt hạnh phúc đó.


Tấm ảnh đó chính là Hà Linh năm lên sáu tuổi. Người phụ nữ này đây chính là mẹ nó Hà Trúc Liên. Năm xưa ba nó ông Phương Khiêm bị ông Đỗ Lâm lừa gạt, công ty bị phá sản. Phương Khiêm phải nhảy lầu tự sát, con gái bị bắt về làm osin. Bà Trúc Liên cũng phải cao chạy xa bay


May mắn thay bảy năm trước Trúc Liên trở về bên Nga, đã được sự giúp đỡ của ba mẹ ruột. Ông bà đầu tư hết cả gia tài cho cô, một lần nữa Trúc Liên đặt chân vào giới chính trị


Bôn ba bao nhiêu năm tưởng chừng sụp đổ một lần nữa, không ngờ bà gặp được một người đàn ông là Sveten. Ông đã giúp Trúc Liên vực dậy dưới bờ vực phá sản, từ đó tập đoàn SL được thành lập và trở thành tập đoàn lớn mạnh


Bà lên vị trí chủ tịch, Steven là một cổ đông lớn. Sau đó hai người họ nảy sinh tình cảm và dẫn đến hôn nhân, bà cảm thấy có lỗi với người chồng quá cố. Nhưng bà đã nợ Steven quá nhiều, ông lại là một ngưởi đàn ông tốt.


Cưới nhau xong Steven bảo bà hãy tìm lại con gái, Trúc Liên đã chuẩn bị sẵn một kế hoạch để lật đổ nhà họ Đỗ. Trả thù cho ông Phương Khiêm và đứa con gái Phương Hà Linh.
---


Hôm nay hai nó và cô về nhà, không khí trong nhà có chút biến động. Ông chủ khuôn mặt thật khó coi, bà chủ thì quát la cả lên. Cô vừa bước vào đã hỏi
- Có chuyện gì vậy ba mẹ?


Bà Kim để tay lên trán, tay kia ra hiệu cho cô đi về phòng. Ông chủ phiền não bỏ về phòng. Với tính cách của nó từ lâu đã trở về phòng, nó không cần quan tâm chuyện của nhà chủ.


Cô thì lại khác, mọi chuyện đều khiến cô tò mò. Cô theo bước ba mình lên phòng, cửa phòng ba cô vừa đóng cô áp sát tai vào cửa. Bên trong ông Đỗ đang gọi điện
- Đã nắm hết được thông tin của những cổ đông đã bán cổ phần công ty chưa?


- Chủ tịch, những người đó đã biến mất hết cả. Theo điều tr.a số cổ phần đó được bán cho cùng một người!
- Ai?
- Là ông Steven của tập đoàn SL đang làm mưa làm gió thị trường hiện nay.


Ông Đỗ mi tâm nhíu lại. Ông nghĩ một người như ông Steven sao lại mua cổ phần công ty nhỏ như vậy. Chẳng lẽ ông ấy muốn thâu tóm Đỗ thị, nhưng ông Đỗ làm gì đắc tội với Steven. Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra.


Cô bên ngoài đã nghe được cuộc điện thoại, nhưng một đứa tiểu thư như cô làm gì biết chính trị. Nghe xong cô cũng bỏ đi chẳng biết chuyện gì xảy ra.
•••
- Phu nhân, đã mua hết cổ phần của mấy tên cổ đông với danh nghĩa là chủ tịch Steven rồi. Tiếp theo là gì xin phu nhân chỉ thị.


Bà Liên ngồi trong phòng làm việc trên tay cầm một sấp hồ sơ, bà đưa cho thư ký của mình
- Đầu tư số ngân phiếu này vào Đỗ thị.
Thư ký Quỳnh cầm hồ sơ lật ra xem. Cô hết sức ngạc nhiên
- Phu nhân, không phải bà muốn phá huỷ Đỗ thị sao? Sao bà lại đầu tư số tiền lớn như vậy?


Bà Liên ngã ghế ra sao khuôn miệng nâng lên ý cười mỉa mai
- Trước lúc phá huỷ tôi muốn cho Đỗ Lâm hưởng cảm giác thăng hoa nhất, sau đó sẽ cho ông ta tụt dốc thê thảm một cách nhanh chóng






Truyện liên quan