Chương 15: Con người khác
Vuốt nhẹ mái tóc bồng bềnh của nó anh đang tận hưởng cái cảm giác được ôm nó trong vòng tay của mình. Bờ vai ấy vẫn run lên nhưng không còn mãnh liệt như trước nữa, những giọt nước mắt nóng hổi vẫn rơi làm ướt một mảng áo anh. Nhẹ đẩy nó ra, anh cúi xuống nhìn khuôn mặt tèm lem nước mắt của nó mà thấy thương. Đưa tay lau đi giọt nước mắt đang lăn dài trên má nó nhưng có vẻ như anh càng lau nước mắt càng nhiều, điều đó khiến trái tim anh se lại bật tiếng nói: - Nín đi nếu không anh-sẽ-hôn-em-đấy !
Chưa tiêu hóa được lời nói của anh nó chỉ biết tròn xoe mắt nhìn anh một cách ngây thơ hết sức, khóe mắt vẫn ẩn hiện giọt nước mắt trực trào. Đôi môi anh nhẹ kéo lên thành một đường cong hoàn hảo đến chói lóa khiến cho nó vô thức đắm chìm. Anh phì cười với bộ dạng ngây ngốc của nó, nhéo nhéo khuôn mặt của nó một cách hệt như cưng nựng thú cưng của mình vậy. Cất giọng ôn nhu đểu cáng anh nói:
- Tiểu yêu tinh, anh biết anh đẹp trai rồi em không cần phải nhìn anh bằng ánh mắt đắm đuối đó đâu.
Bất chợt giật mình một cái nó xoa xoa hai cánh tay của mình tỏ vẻ sợ sệt nó đáp lại:
- Ai ném bom ném mìn lung tung thế không biết, ghê quá đi à.
Khuôn mặt của ai đó bỗng chốc đen lại và ai đó chắc chắn là mọi người biết ai rồi đấy. Dịch lại gần nó anh thì thầm vào tai nó nghiến răng hỏi:
- Em thích gì ?!
Nó hớn hở tươi cười đáp lại anh:
- Chắc chắn không phải thầy.
Anh cứng họng luôn với cái kiểu trả lời của nó, lắc đầu chịu thua với cái tính cách sớm nắng chiều mưa trưa lũ lụt của nó luôn. Nhấc tay lên xem đồng hồ thấy cũng không còn sớm nữa anh hỏi:
- Đói chưa ?
Nghe anh hỏi vậy nó gật đầu như bổ củi khiến anh lại một lần nữa phì cười. Thấy nó có ý định bước xuống giường thì ngay lập tức anh quát lên:
- Nằm im.
Nghe anh hét lên nó hãi quá liền nằm im như lời anh nói nhưng chưa kịp hỏi anh lí do nó đã bị anh bế lên một cách nhẹ nhàng. Cử chỉ nhẹ nhàng, lời nói ấm áp, nụ cười tỏa nắng của anh dành cho nó hôm nay khiến cho hai má nó nóng ran như bộc phát khi nằm trong lòng anh. Nó cố gắng dẫy giụa thoát ra khỏi vòng tay của anh thì lập tức bị ánh mắt như hình viên đạn của anh nhìn khiến nó bỗng chốc trở nên ngoan ngoãn không dám ho he gì nhiều chỉ biết cố vùi đầu vào ngực anh che đi khuôn mặt đang ngày một đỏ của mình. Nhìn bộ dạng mèo con của nó lúc này khiến anh không thể kìm hãm cảm xúc khiến khóe môi lại nở nụ cười khiến cho bao nhiêu người con gái đổ rầm rập. Nằm trong vòng tay anh nó vân vê chiếc áo của anh không khỏi liên tưởng tới hình ảnh con mèo nghịch ngợm, đang nghịch nó cất tiếng nói:
- Vũ Lê minh Hạo, thầy không vứt cái nụ cười đó đi thì thầy sẽ gặp rắc rối đấy.
Nhìn con mèo nhỏ trong lòng mình anh cất tiếng đáp lại:
- Người ta đẹp người ta có quyền mà.
Nó ngất, lạy hồn không biết cái tên thầy giáo đáng ghét còn có cái kiểu tính cách này nữa cơ đấy, THẬT KHÔNG THỂ TIN NỔI. Không thèm quan tâm cái tên ảo tưởng lever max này nữa nó cất tiếng giục anh đi nhanh lên vì nó đói lắm luôn rồi. Và theo chỉ thị của nó hai người tới nhà hàng Japan Restaurant đánh chén một bữa no nê rồi anh lại trở nó về thẳng nhà. Đẩy cửa bước xuống, nó tạm biệt anh rồi định quay vào nhà lun thì bị anh gọi lại, bước lại gần cửa xe nó hơi cúi người thấp xuống hỏi:
- Thầy còn chuyện gì chỉ bảo a ?
Anh lắc đầu rồi lên tiếng nói:
- Tôi chỉ muốn nói với em rằng mạnh mẽ là tốt nhưng cũng nên cho phép mình phải yếu đuối đi nếu không người tôn thương luôn là em đấy.
Nó hơi ngạc nhiên vì lời anh nói nhưng nó nghĩ ... anh nói đúng cũng đến lúc nó phải cho phép mình được yếu đuối rồi. Gật đầu chắc nịch một cái nó khuyến mại thêm cho anh một nụ cười tỏa nắng. Xong anh liền lái xe phóng vụt đi. Ở đằng sau nó thầm nói:
- Yếu đuối đúng là đặc quyền của con gái mà, hj !