Chương 7

Sau khi hai hắc y mang Ngọc Tuyết đến một căn nhà hoang, lấy dây trói tay chân của nàng lại, thì một tên rời khỏi đó, tên kia ra trước cửa canh chừng, lúc này nàng mới mở mắt ra, cười lạnh một cái, không có chuyện gì làm, đùa với lũ ngu này một lúc vậy.


Khoảng một canh giờ sau, tên hắc y kia quay lại, còn dẫn theo vài người, đi đầu là một nữ tử, bên cạnh có hai nha hoàn, ngoài ra còn có bốn tên nam nhân khác, nữ tử kia không ai khác chính là Lâm Uyển Nhu.
“con tiện nhân kia vẫn chưa tỉnh sao” Lâm Uyển Nhu vừa vào cửa đã lớn giọng hỏi


“dạ vẫn chưa tỉnh” tên hắc y canh ngoài cửa bẩm báo.
“đem một thùng nước đến đây dội cho ả tỉnh” nói xong Lâm Uyển Nhu dẫn đầu đi vào.
“hừ tiện nhân, ngươi dám giành nam nhân với ta, hôm nay ta sẽ cho ngươi sống không bằng ch.ết” Lâm Uyển Nhu nhìn Ngọc Tuyết đang bất tỉnh thì cười lạnh.


“tiểu thư, nước đây ạ”
“dội cho ả tỉnh lại”
Tên hắc y cẩm thùng nước dội vào Ngọc Tuyết, lúc này nàng mới mở dần đôi mắt, giả vờ như mới vừa tỉnh lại.
“tiện nhân, ngươi còn nhớ ta không”


“cô nương dù sao cũng là tiểu thư có gia giáo, sao cứ mở miệng ra là mắng người vậy, thật không hiểu cô nương có được người nhà dạy bảo đàng hoàng hay không nữa” Ngọc Tuyết vẫn tỏ ra bình tĩnh như không có chuyện gì.


“ngươi …ngươi cái này tiện nhân, dám cướp nam nhân của ta, còn ở đây mạnh miệng, hôm nay ta nhất định sẽ cho người biết hậu quả của việc dám đắc tội với Lâm Uyển Nhu ta”


available on google playdownload on app store


“thế ngươi định làm gì ta nào, giết ta, để thuộc hạ của ngươi cưỡng bức ta, hay là hạ độc ta, hay là còn trò gì mới nữa, cứ mang ra đây đi, bản tiểu thư sẵn sàng phụng bồi, dù gì cũng đang rảnh, chơi với các ngươi một lát cũng không sao” Ngọc Tuyết mặc dù bị trói, nhưng những sợi dây kia thì làm gì được nàng, nàng bây giờ đã ngồi dậy dựa người vào góc cột , gương mặt mỉm cười đầy ma mị, khiến người ta rét rung, hoàn toàn không có một chút bộ dáng sợ hãi.


“ngươi…được lắm, ngươi chờ đi rồi sẽ biết, bỏ đói ả ba ngày cho ta” bị chọc tức Lâm Uyển Nhu tức giận bỏ đi.
*******************************


Lúc này tại Thiên Long giáo, không khí hạ xuống dưới âm độ, giáo chủ Hoàng Ngự Long, gương mặt băng lãnh, tức giận vô cùng, tất cả thị vệ canh gác tại Minh Nguyệt cư hôm đó đều bị xử phạt nặng, hắn giờ phút này đang lo lắng phát điên, bảo bối của hắn cư nhiên bị người ta bắt đi ngay trong địa bàn của hắn, vậy mà thuộc hạ của hắn lại không một tên nào phát hiện ra, ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, lại có kẻ dám động thủ ngay trên đầu hắn, thật sự là rất tức mà, quan trọng hơn là Tuyết nhi của hắn giờ lại không biết ở đâu, nàng có hay không bình an, hắn thật sự rất lo mà, lần này nếu nàng không sao thì hắn có thể cho những tên đã bắt nàng đi ch.ết toàn thây, nếu chúng dám làm gì nàng hắn thề sẽ khiến cho bọn chúng ch.ết một cách thê thảm, lần này mà mang được nàng về, hắn từ giờ trở đi nửa bước cũng không rời nàng, tuyệt đối không bao giờ rời xa nàng nữa, cái cảm giác lo lắng, đau lòng như ngồi trên đống lửa này hắn thật không muốn nếm trải thêm bất kỳ lần nào nữa.


“vẫn chưa tìm được người sao “ Ngự Long lạnh giọng hỏi
“dạ, thuộc hạ vô năng , nhưng mà các huynh đệ đang rất cố gắng, xin giáo chủ yên tâm, nhất định sẽ nhanh chóng tìm được người thôi”


“tất cả các ngươi đều là một lũ vô dụng, nội trong ba ngày nếu vẫn chưa có tin tức gì, mang đầu đến gặp ta”
“dạ”
Y Thanh, Y Hồng đứng bên cạnh nhìn một màn này thì không khỏi vui mừng, tên này xem ra rất yêu tiểu thư, nếu không cũng không đến nổi không khống chế được mình như vậy.


**********************
Tại nhà hoang, ba ngày nay Ngọc Tuyết bị bọn người kia bỏ đói, nhưng bản thân nàng vốn là người luyện võ, nên không ảnh hưởng gì cả, hoàn toàn có thể cầm cự được.
“xem ra ngươi vẫn chưa ch.ết nhỉ” một giọng nói trào phúng vang lên từ cửa, không nói cũng biết là của ai rồi.


“còn tốt”


“xem ngươi còn tốt được bao lâu, người đâu” Lâm Uyển Nhu dứt lời, một a hòan tiến đến mang theo một bình dược trên tay đổ vào miệng của Ngọc Tuyết, dược vừa vào miệng Ngọc Tuyết lập tức cảm thấy toàn thân nóng lên, ch.ết tiệt, nữ nhân, cư nhiên hạ xuân dược với ta, ngươi chờ đó, ta nhất định sẽ cho ngươi biết thế nào là lễ độ.


“đến, hôm nay bản tiểu thư ta thưởng ả cho các ngươi, thích làm gì ả thì làm” Lâm Uyển Nhu cười khoái chí, ngồi xuống ghế, hai a hoàn thì đứng bên cạnh, để cho sáu tên thuộc hạ của mình xử lý nàng ta, để xem nàng ta mất đi trinh tiết, Long còn cần đến nàng ta không.


Vốn Ngọc Tuyết định vận nội lực bứt dây trói, đối phó đám người kia, sau đó mới từ từ bức xuân dược ra ngoài, nhưng đột nhiên nghe được tiếng bước chân từ ngoài đang tiến gần đến, trong đó có ba tiếng bước chân mà nàng vô cùng quen thuộc, thì dừng ngay lại, để cho mấy tên kia xông vào, mạnh tay xé đi y phục trên người nàng, bây giờ trên người chỉ còn mỗi chiếc yếm và tiết khố, lúc chúng định bắt đầu làm công việc của mình, thì cánh cửa đột nhiên bị mở tung.






Truyện liên quan