Chương 9: Chỉ tiêu luyện tập
Hỏi thế gian ai là số một, chính là cậu không nhường ai việc tốt.
———
Biết rõ lúc tiệm đông thì hai người là anh và Tiểu Ưu trông coi sẽ mệt muốn ch.ết, Hạ Trăn liền chủ động đề nghị lúc không có ca làm sẽ đến Hamo giúp đỡ.
Lúc đầu Vu Nhược Tường sợ cậu chạy qua chạy lại hai bên quá mệt mỏi, nhưng thấy cậu khăng khăng mãi nên cũng đồng ý. Nhưng không ngờ là Hạ Trăn mới đến vài lần, trong tiệm đã bị cậu làm ầm ĩ đến rối tinh rối mù.
Một lần trước lúc mang soup cho khách thì làm lật khay, soup đổ hết lên ống quần người ta, Vu Nhược Tường phải đứng ra xin lỗi, nói qua nói lại một hồi đương nhiên là phải miễn phí hóa đơn lần cho khách. Sau đó kêu cậu đến nhà bếp giúp đỡ thì lại sơ sẩy, cầm tương ớt lại nghĩ đó là nước sốt cà chua mà bỏ vào trong mỳ Ý.
Bị cậu giày vò vài lần như thế, Vu Nhược Tường liền đau đầu:
“Tổ tông à, em về nhà đi, cũng đừng đến tiệm nữa lại càng khiến anh thêm phiền!”
Nhìn Hạ Trăn cắn cắn môi, anh lại sợ mình nói nặng lời quá khiến cậu bị tổn thương, vậy nên nói thêm một câu:
“Hôm nay về nhà làm vịt nấu bia cho em được không? Em về trước đi, ngoan.”
Hạ Trăn nghèn nghẹn ‘ừm’ một tiếng, nhấc cái túi đặt ở chỗ quầy bar lên rồi ngoan ngoãn đi về nhà. Tiểu Ưu đứng phía sau quầy bar thấy vậy liền cười.
“Ôi, cậu ấy mới đến mà, khó tránh khỏi sơ suất một chút.”
Chẳng qua mấy sơ suất kia đều hơi lớn mà thôi.
Vu Nhược Tường có chút lúng túng nói:
“Cậu ấy ấy à, lúc nào cũng tiêu tiền như nước, lại không có kiến thức thông thường, kêu cậu ấy về nhà nghỉ ngơi là được rồi.”
…
Chiều tối về đến nhà lại không thấy Hạ Trăn trong phòng khách, bình thường vào giờ này thì cậu ấy đều ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tạp chí mới đúng. Vu Nhược Tường vừa đi vào nhà bếp vừa gọi một tiếng vọng vào phòng trong, cậu liền đi ra khỏi căn phòng đóng chặt.
“Anh về rồi.”
“Ừ.”
Anh không hề quay đầu lại mà chuẩn bị rửa rau.
“Làm gì vậy, lại ngồi trong phòng không nói gì?”
“Không làm gì cả.”
Hạ Trăn đi ra, đi vào trong bếp rót một cốc nước uống rồi đứng cạnh cửa phòng bếp nhìn.
Rửa rau, nấu ăn, Hạ Trăn đứng ở cửa nhà bếp ngây người nhìn anh làm mọi việc. Vu Nhược Tường cảm thấy kỳ lạ liền cười hỏi cậu:
“Sao thế?”
Cậu cũng không đáp.
Khí trời đã dần dần nóng lên, đứng trước bếp lửa trong phòng bếp càng cảm thấy bực bội hơn, Vu Nhược Tường chăm chú nấu ăn nên cũng không để ý mồ hôi rịn ra trên trán rồi chảy xuống.
Hạ Trăn chạy ra đóng hết các cánh cửa lại rồi bật điều hòa trong phòng khách. Thấy Vu Nhược Tường thêm đường bỏ muối vào trong nồi, Hạ Trăn thì thầm:
“Muối và đường không phải đều giống nhau à… Sao lại có thể phân biệt được chứ.”
Không ngờ lời này lại bị Vu Nhược Tường nghe được, anh mỉm cười.
“Tuy rằng đều màu trắng, nhưng độ lớn của các hạt lại khác nhau mà. Không chỉ như vậy, em còn có thể ngửi mùi của chúng nữa.”
Thực ra cho dù là người chậm hiểu như Vu Nhược Tường cũng cảm thấy kỳ quái vì sự khác thường của Hạ Trăn trong mấy ngày này. Ban ngày thì thần thần bí bí, bình thường cũng im lặng chui trong phòng không biết là đang làm cái gì, buổi tối cũng an phận đến mức thần kỳ, an phận đến mức ngay cả những lúc Vu Nhược Tường hiếm có một lần không an phận cũng phải an phận. Có một lần cuối cùng cũng mặt dày hỏi cậu, người kia chỉ cuộn chặt chăn đi ngủ, buồn bực đáp.
“Không làm.”
“Thật sự?”
“…”
Cậu giống như có chút đấu tranh, tiếp đó lại nói:
“Không làm! Đã đặt ra chỉ tiêu rồi, vẫn chưa hoàn thành được… Nói không làm là không làm.”
“Cái gì?”
Vu Nhược Tường không nghe rõ mấy câu phía sau mà người đang rúc trong chăn này thì thầm, lại nghiêng người qua hỏi.
“Không có gì, đi ngủ!”
Vu Nhược Tường chậc lưỡi, nữ vương thay đổi rồi –
Cuối cùng đến một ngày, Vu Nhược Tường nhịn không được quyết định tìm hiểu đến cùng. Anh tìm lý do, nói với Hạ Trăn là buổi tối anh có việc nên sẽ về muộn.
Chưa đến tám giờ, lúc Vu Nhược Tường khẽ khàng mở cửa ra thì Hạ Trăn quả thực không có trong phòng khách. Vu Nhược Tường nhẹ tay nhẹ chân đi vào phòng liền thấy cửa phòng ngủ vẫn đang đóng chặt. Lúc đến gần, đang định tính xem làm thế nào để lấy chìa khóa mở cửa mà gây ra ít tiếng động nhất thì trái lại kinh ngạc vui mừng phát hiện ra cửa phòng chỉ khép hờ, lúc mình không ở nhà quả nhiên em ấy không đề phòng gì cả.
Vu Nhược Tường đẩy nhẹ cửa lại, dòm qua khe cửa nhìn lén vào bên trong –
Chỉ thấy người trong phòng đang nâng một cái khay trong tay, phía trên đặt hai cái bát lớn đi qua đi lại trong phòng không ngừng, nhìn quanh một lượt lại phát hiện ra một đống sách nằm trên bàn vi tính, anh dứt khoát đẩy cửa ra.
“Này Hạ Trăn -”
Người trong phòng rõ ràng là bị một tiếng gọi đột ngột này dọa ch.ết khiếp nên kêu ‘A -” một tiếng, hai cái bát trên chiếc khay trong tay rơi xuống đất vỡ tan, nước trong bát chảy đầy đất.
Anh tựa bên cánh cửa.
“Rốt cuộc là em đang làm gì đây?”
Chắc không phải là lần trước làm đổ soup trong tiệm nên vẫn nhớ đến tận giờ chứ?
Hạ Trăn cố ý chuyển đề tài oán giận.
“Anh muốn dọa ch.ết em à?”
Nói xong liền ngồi xổm xuống nhặt mấy mảnh bát vỡ. Vu Nhược Tường lại xách chổi lau đến lau dọn sàn nhà sạch sẽ, lúc này mới kéo Hạ Trăn ngồi xuống hỏi han cẩn thận:
“Ngày đó nói em một câu ở Hamo mà em thật sự để ý như vậy?”
Cậu bĩu môi, cả người trượt xuống sô pha.
“Cũng không phải… Em chỉ là muốn đến tiệm của anh giúp đỡ một chút, không ngờ là bản thân mình lại chẳng biết gì cả… cho nên em mới từ từ học, dù sao thì cũng biết được một ít…”
“Vậy thành quả thế nào?”
Hạ Trăn ngồi thẳng lên.
“Bây giờ có thể phân biệt được rồi, đồ sống đồ chín cũng nhận ra được luôn, cũng không làm vỡ bát nữa, không tính vừa rồi…”
Vu Nhược Tường bật cười, nhìn dáng vẻ vụng về nhưng nghiêm túc của cậu liền cảm thấy đáy lòng ấm áp. Hạ Trăn ngước mắt lên, hiếm có được một lần nhún mình:
“Nói như vậy, em có thể đến tiệm giúp anh được chưa?”
“Chăm chỉ như thế, phải thưởng môi một cái. Nếu như em muốn thì cứ đi đi.”
Yêu tinh cũng cười rộ lên.
“Em không muốn thưởng, muốn môi.”
Nghiêng đầu qua.
“Hôn một cái.”
Vu Nhược Tường bế cậu lên, chạm lên môi cậu một cái.
“Hôn thêm cái nữa.”
Thế là lại nghiêng đến chạm một cái.
“Lại hôn thêm một cái.”
“…”
Đang muốn mở miệng nói sao cái miệng cậu cứ không ngơi không nghỉ như thế, cậu đã chủ động nhào lên hôn loạn một hồi. Cảm giác được Hạ Trăn đang gấp gáp kéo khóa quần của anh xuống, Vu Nhược Tường vội hỏi.
“Không phải là ‘nói không làm thì không làm’ sao?”
Yêu nghiệt mỉm cười ngẩng đầu lên, ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi mỉm cười thuần khiết.
“Sau khi hoàn thành chỉ tiêu rồi thì ‘muốn làm thế nào thì làm thế ấy’.”
Vu Nhược Tường vuốt ve mái tóc ngắn ngủn của cậu.
“Con nít sao lại háo sắc như vậy được?”
Hạ Trăn hừ một tiếng giống như đang nói, đã sớm không còn là trẻ con rồi, huống chi – hỏi thế gian ai là người *** đãng nhất, chính là cậu việc nhân đức không nhường ai cả.
— To be continued —