Chương 11: Sóng gió thuận trị

Không được không được, cậu không có đàn ông ham muốn, tôi lại có.
———
Cửa trước của Hamo dán một tờ thông báo tuyển nhân viên, ngày đó có một người trẻ tuổi đứng lại nhìn nhìn rồi đi vào trong tiệm:
“Tiệm mọi người đang nhận người sao?”


Tiểu Ưu ngồi trên quầy bar liếc mắt nhìn cậu ta một cái, vẻ ngoài rất trẻ tuổi – chính là một thiếu niên rất đẹp!
“Đúng vậy, cậu đến xin việc à?”
“Vâng.”
Vu Nhược Tường ở phía sau nghe thấy tiếp liền đi ra khỏi phòng bếp.
“Có người đến xin việc?”


Thu xếp ổn thỏa thời gian làm việc và tiền lương cùng một loạt vấn đề khác rồi, thiếu niên liền chính thức trở thành một thành viên của Hamo.
Lúc hỏi đến tên của thiếu niên, cậu đáp:
“Tên em là Khang Tích.”
Tiểu Ưu chớp chớp mắt:
“A? Khang Hi à?”


Dường như đã đoán trước được phản ứng của Tiểu Ưu, thiếu niên mỉm cười, dáng vẻ có chút ngại ngùng.
“Không phải Khang Hi trong Hoàng đế Khang Hi, là chữ Tích bên cạnh chữ Kim.”
“À, thì ra là Khang Tích à…”


Sau khi Khang Tích đến tiệm thì Vu Nhược Tường và Tiểu Ưu đều nhàn hơn một chút, ít nhất thì lúc tiệm đông khách thì Tiểu Ưu có thể không hề e ngại mà giúp đỡ Vu Nhược Tường ở trong bếp, mà Khang Tích thì ở lại bên ngoài ghi hóa đơn cho khách, thanh toán và thu dọn.


Giữa trưa ngày hôm nay, lúc đến bữa trưa thì khi Hạ Trăn đang chuẩn bị đi ăn cơm liền thấy Tiểu Vương ở quầy CK bên cạnh đang ngây người ra ngồi phát ngốc, cậu liền huýt sáo ngó sang.
“Không đổi ca đi ăn cơm?”
Cô gái tên Tiểu Vương liếc Hạ Trăn một cái rồi lắc đầu.


available on google playdownload on app store


Bởi vì hai quầy nước hoa CK và D&G đặt sát cạnh nhau, bình thường lúc không có khách thì Hạ Trăn thường nói chuyện với cô. Lúc thường miệng lưỡi của Tiểu Vương vô cùng nhanh nhạt, sao hôm nay lại im hơi lặng tiếng vậy?
Hạ Trăn đi qua.
“Đây làm sao?”
Cô gái im lặng không trả lời, Hạ Trăn cười.


“Đi thôi, anh đây mời cậu đi ăn cơm nhé?”
“Cậu đi đi, tôi không muốn ăn uống gì hết.”
Một cô gái khác đến thay ca cho cô đứng trong quầy mở miệng.
“Đi đi, không muốn ăn uống thì cũng ăn lấy một chút. Cứ như vậy vì một tên đàn ông khốn kiếp không đáng đâu! Đi đi!”


— Ai da, thì ra là cãi nhau với bạn trai.
Hạ Trăn coi như là đánh hơi được manh mối.
“Đi nào, một mình tôi đi ăn cơm cũng rất cô đơn, cậu coi như là đi cùng tôi! Đi, đi ăn sủi cảo chiên mà cậu thích!”
Tiểu Vương rất không tình nguyện mà đi theo Hạ Trăn.


“Chủ quán, cho hai suất sủi cảo chiên, hai suất bún xào, ừm, thêm hai bát canh vịt hầm nữa!”
“Cậu gọi nhiều như vậy làm gì?”
Hạ Trăn ấn cô ngồi im xuống ghế.
“Đây gọi là hóa bi phẫn thành cảm giác thèm ăn, lại hóa sự thèm ăn thành sức mạnh! Cậu ngồi xuống đi, tôi đi qua lấy đồ ăn.”


Sủi cảo chiên, bún, canh vịt hầm, Hạ Trăn bưng từng phần một đặt lên bàn.
“Nào nào, đừng khách sáo, ăn đi!”
Cô gái cầm đũa thìa lên, múc một ngụm canh uống, thật nóng.


Một bữa cơm còn chưa ăn xong, trong lòng lại bắt đầu cảm thấy ấm ức. Hạ Trăn thấy bộ dạng cô sắp bật khóc đến nơi rồi, trong lòng cũng không có cách nào nên đành tùy tiện nói:
“Ôi, cãi nhau à, không sao không sao đâu, đánh nhau đầu giường sum họp cuối giường mà!”
Cô gái nghẹn khuất.


“Không phải cãi nhau… Đã chia tay rồi!”
Ai, ra là chia tay. Tan lần này lại tìm lần khác thôi, đừng có bày ra dáng vẻ muốn sống muốn ch.ết như thế, nhưng mấy lời này không thể nói ra khỏi miệng nên cậu chỉ đành lúng túng an ủi:


“Cũ không đi mới không đến. Hiện tại gã không biết quý trọng cậu thì sau này khẳng định là sẽ hối hận đến xanh ruột!”
Được Hạ Trăn an ủi chăm sóc như vậy, lại nhìn đến một bàn đầy đồ ăn, trong lòng cô gái bất chợt cảm thấy vừa ấm ức lại vừa ấm áp, cô nói với Hạ Trăn:


“Hạ Trăn, cậu thật là tốt.”
Hạ Trăn nghe vậy liền nhếch miệng cười – đúng vậy, anh đây vốn là người tốt mà!
Hai mắt cô gái lại tiếp tục rưng rưng, cô nửa đùa nửa thật nói:
“Không bằng… không bằng hai ta cố gắng vượt qua đi…”


Vừa rồi còn mỉm cười, lúc này đã đông cứng lại, Hạ Trăn gần như muốn nhảy dựng lên khỏi ghế, cậu liên tục xua tay:
“Không được, không được! Cậu không có đàn ông ham muốn nhưng tôi lại có!”


Lời vừa ra khỏi miệng mới cảm thấy sao mình có thể nói ra lời khiếm nhã không suy nghĩ đến vậy vào thời điểm như thế này cơ chứ.
May mắn là cô gái bị dáng vẻ này của cậu chọc cho bật cười, rút khăn tay ra lau khóe mắt.
“Thôi đi, tôi còn không vừa mắt cậu ấy.”


Hạ Trăn vắt chân đắc ý, cậu chướng mắt tôi, đương nhiên sẽ có người để ý đến tôi.


Mang theo tâm tình tốt đẹp cả một ngày này tung tăng chạy đến Hamo, chuẩn bị đợi Vu Nhược Tường xong việc cùng về, cậu đẩy cửa ra liền nhìn thấy Tiểu Ưu vừa thanh toán xong cho khách hàng liền cười tủm tỉm đi qua.
“Người đâu rồi?”


Tiểu Ưu đương nhiên cũng biết là cậu đang hỏi Vu Nhược Tường, hất hất cằm.
“Đang bận rộn ở bên trong ấy.”
Đứng ở cửa nhà bếp ngó ngó, hửm? Không ở đây sao? Hạ Trăn đi vào, quen đường tìm được phòng nghỉ ở đằng sau nhà bếp…
Mắt chữ A miệng chữ O –


Một thanh niên cởi trần đang đưa lưng về phía cậu đập vào trong tầm mắt, Vu Nhược Tường đứng ở bên cạnh cầm trong tay một bộ đồng phục của nhân viên phục vụ, đang muốn đưa cho người bên cạnh.


Vu Nhược Tường dường như cũng hiểu được tình hình không ổn, đang muốn giải thích nhưng không thể không chú ý đến Khang Tích còn đang ở bên cạnh, đành vội vàng nói với Hạ Trăn:
“Sắp xong ngay rồi đây, em đợi chút.”


Hạ Trăn ngược lại cũng không vội đi, tuy rằng lửa giận trong lòng đang cháy càng lúc càng to nhưng cậu vẫn có chút nắm chắc mà nhìn Khang Tích mặc quần áo, mắt lạnh nhìn kỹ người kia từ trên xuống dưới.
“Tiểu Ưu đang bận ở bên ngoài đấy, đi giúp cô ấy đi.”


Khang Tích vâng một tiếng rồi rời khỏi phòng nghỉ.
“Hạ Trăn…”
Không đợi Vu Nhược Tường mở miệng giải thích, Hạ Trăn lập tức quay đầu lạnh giọng bỏ lại một câu:
“Về nhà.”
Đi thẳng một đường cũng không nói không rằng, cho đến lúc đến cửa nhà Hạ Trăn mới quay qua.


“Chìa khóa.”
Vu Nhược Tường vừa lục tìm chìa khóa vừa chen đến trước cửa muốn mở, ai ngờ Hạ Trăn lại khăng khăng chắn kín, giống như nữ vương xòe bàn tay ra, ngữ điệu cũng dâng cao lên quãng tám:
“Chìa khóa!”


Vu Nhược Tường vừa đặt chìa khóa vào trong lòng bàn tay cậu, Hạ Trăn lập tức xoay người mở cửa, không đợi Vu Nhược Tường nhấc chân đi vào thì cửa đã ‘cạch’ một tiếng đóng sầm lại trước mặt anh.
Vu Nhược Tường choáng váng, vội vàng đập cửa kêu lên:


“Hạ Trăn, Hạ Trăn! Em mở cửa ra, Hạ Trăn, chúng ta từ từ nói chuyện.”
Trong lòng lại ngại làm phiền đến hàng xóm bên cạnh nên không có gọi quá lớn.


Gọi hồi lâu mà bên trong không hề có động tĩnh, Vu Nhược Tường dứt khoát từ bỏ, rút điện thoại di động ra gọi điện vào trong nhà, nghe thấy chuông điện thoại trong cánh cửa kêu vang hai tiếng rồi bị ngắt đoạn, e là đã bị dứt khoát rút dây điện thoại ra rồi.
Thật đúng là tổ tông.


Vu Nhược Tường dở khóc dở cười đứng ngoài cửa, quả thực đã biến thành thần giữ cửa sống.
Chờ đợi đau khổ bên ngoài rất lâu, cuối cùng cửa cũng mở ra, người bên trong vẻ mặt không chút thay đổi:
“Vào đi, em có chuyện muốn hỏi anh.”


Hai người ngồi xuống trên sô pha, bầu không khí trang nghiêm ngột ngạt quả thực là trăm năm khó thấy.
Hạ Trăn xụ mặt:
“Cậu ta là ai?”
“Lúc trước trong tiệm không phải là luôn thiếu người làm sao…”
Nữ vương ngắn gọn dứt khoát chặn ngang:


“Không cần nói nhảm nhiều, hỏi thì anh nói, không cần vòng vo. Đó là ai?”
“… Là người mới đến tiệm hôm nay.”
“Anh coi người ta như thế nào? Xong chuyện còn biết phải thay quần áo cho người ta, thật đúng là chu đáo mà.”
Ngữ điệu rất kỳ quái.
“Anh, anh không phải là người như vậy!”


“Ôi, không phải ư…”
Hạ Trăn khoanh tay ngồi trên sô pha.
“Nếu không thể thì anh cuống cái gì?”
“Anh nào có cuống?! Anh không cuống!”
“Quần áo là tự cậu ta cởi hay là anh cởi cho người ta?”
“Tự cậu ấy cởi…”


Nói xong mới cảm thấy mình lại nói vụng về, đáp sai mất rồi nên vội vàng bổ sung:
“Không đúng không đúng, là đồng phục của cậu ấy bị bẩn lúc làm đồ uống ở trong nhà bếp, nên anh mới đến phòng nghỉ lấy cho cậu ấy một bộ mới…”
Hạ Trăn liếc nhìn Vu Nhược Tường một cái.


“Cậu ta tên gì?”
“Khang Tích.”
“Hứ.”
Hừ một tiếng như có như không, sau khi im lặng ngửa ra phía sau lại nói thầm thêm một câu:
“Khang Hi cái rắm, em còn là Thuận Trị đây.”
“Hở?”
Vu Nhược Tường bị một câu như vậy của Hạ Trăn làm cho mù tịt.


“Ngày mai anh đến nói với cậu ta, nói bạn trai của anh tên là Thuận Trị — cũng chính là ông bố của cậu ta.”
Thấy khóe miệng Hạ Trăn đang cố nén ý cười đùa cợt, trong lòng Vu Nhược Tường có thể nói là thở phào nhẹ nhõm, vươn tay ra kéo Hạ Trăn vào trong lòng.


“Em quậy gì vậy, Khang Hi Thuận Trị cái gì chứ, đúng là khó nghe.”
Hạ Trăn tựa vào lòng anh bật cười nhẹ hai tiếng.
“Vu Nhược Tường.”
“Ừ?”
“Em nói với anh chuyện này này…”


Vì vậy Hạ Trăn liền nói chuyện lúc mình ăn cơm với Tiểu Vương cho Vu Nhược Tường nghe, mục đích ban đầu vốn là muốn lấy việc mình ‘giữ thân như ngọc’ để dạy dỗ anh không được ‘trêu hoa ghẹo nguyệt’, ai ngờ Vu Nhược Tường vừa nghe đến câu “Không được, không được! Cậu không có đàn ông ham muốn nhưng tôi lại có!” kia liền nhịn không được bật cười ha ha.


Hạ Trăn lừ mắt xem thường ngồi xuống oán giận:
“Anh cười quái gì? Đáng cười như vậy à!? Hay là anh cảm thấy em rất nực cười?”
Ý cười của Vu Nhược Tường còn chưa dừng, lại ôm chặt lấy Hạ Trăn:
“Không dám không dám, thần không dám, Hoàng thượng bớt giận.”


Nghe ra anh ấy là cố ý cười cậu tự xưng ‘Thuận Trị’, cậu liền dứt khoát làm đến cùng tiếp lời Vu Nhược Tường:
“Ừ, ái khanh bình thân. Ái khanh, hôm nay ở lại trong cung thị tẩm đi.”
Vu Nhược Tường cắn nhẹ một cái lên chóp mũi Hạ Trăn.
“Tiểu quỷ háo sắc.”
— To be continued —






Truyện liên quan