Chương 2-1: Án thứ mười một Hồi 1: Thường Phi
Thường Phi, năm nay 14 tuổi, học sinh cấp hai. Diện mạo bình thường, thành tích trung bình, học sinh trung học bình thường học thể dục không tốt. Nhưng hắn cực kỳ bình thường, lại là nhân vật phong vân trong trường học. Nguyên nhân là ở trên người người nhà Thường Phi.
Ba Thường Phi là hỗn huyết Trung Đức, dáng người cao gầy, tuấn mỹ đến so với nam nhân Âu Mĩ càng giống người mẫu; mẹ Thường Phi từng là tiếp viên hàng không, tinh thông bốn loại ngôn ngữ Trung Anh Đức Nhật, tài mạo song toàn khí chất xuất chúng. Chỉ hai vị xuất hiện, liền có thể khiến hội phụ huynh phi thường náo nhiệt.
Thường Phi còn có người chú với cha là cùng mẹ khác cha, thứ tư mỗi tuần lại đích thân đón đưa Thường Phi về nhà, mỗi lần đón đưa đều sẽ tạo thành oanh động. Đơn giản là chú Thường Phi đẹp đến phảng phất không giống người thường, đẹp tới mức làm người ta nghẹt thở, cái gọi là khuynh quốc khuynh thành, chỉ đứng xa nhìn đều cảnh đẹp ý vui.
Thường Phi xa xa phát hiện hắn, nhanh chóng chạy đến cửa trường, vừa đến trước mặt hắn lập tức lớn tiếng ồn ào, “Chú Hoa! Đã nói đợi ở đối diện, tại sao lại đến cửa trường?” Thường Phi thân mật kéo quần áo chú Hoa, lôi kéo y rời khỏi trường học. Nếu người sùng bái ở cửa trường hình thành bức tường người đem chú Hoa vây quanh, hắn phải làm sao đột phá vòng vây cứu người?
“Phi Phi đừng kéo quần áo, sẽ dãn hư.” Chú Hoa đầy mặt ôn hòa, đẩy tay Thường Phi kéo quần áo ra, đổi tư thế tay trong tay. Cảm nhận được Thường Phi dị thường tay lạnh như băng, hỏi: “Tay con rất lạnh.”
“Có vậy sao?” Thường Phi nắm nắm bàn tay chính mình, coi như phạm vi có thể nhận, “Có thể là chúng con cơm trưa dinh dưỡng ăn kem trái cây.” Dù sao cũng là mùa hè, kem tương đối tốt. Thường Phi cười chú Hoa rất ngạc nhiên.
Chú Hoa không tỏ vẻ cái gì, chỉ là yên lặng đem tay Thường Phi chà cho ấm, thẳng đến độ ấm bình thường mới thôi.
“Chú Hoa hôm nay muốn lưu lại cùng nhau ăn bữa tối không?” Thường Phi hỏi, thứ tư là nhà bọn họ cùng chú Hoa có tụ hội gia tộc nhỏ, cho nên chú Hoa mới có thể đặc biệt đón hắn về nhà.
“Làm sao?” Chú Hoa không đáp hỏi lại. Suy đoán Thường Phi nhất định là có chuyện phải phiền toái y.
“Kỳ thật là như vậy ——” Thường Phi phát hiện xe chú Hoa ở cách đó không xa, đột nhiên ngại ngùng, “Đến trên xe lại nói cho chú.” Đi nhanh hơn, đến xe thì dừng
Chú Hoa tuy có nghi hoặc, nhưng vẫn đuổi kịp hắn. Giải khóa phòng trộm, mở cửa xe. Thường Phi linh hoạt ngồi vào bên trong xe, đóng cửa lại, cài dây an toàn, dị thường nhu thuận. Chú Hoa khởi động xe, nóng xe một hồi, xuất phát.
“Chú Hoa ——” Thường Phi ấp úng.
“Nói đi.” Chú Hoa ngược lại thực gọn gàng, muốn hắn có chuyện nói thẳng.
“Chú còn nhớ rõ tuần trước chú cho con một chậu hoa nhỏ không?” Hắn hỏi.
“Ân, ta nhớ rõ.” Là quà sinh nhật y đưa cho Thường Phi. Trồng ra là đậu có khắc chữ nha.
Nghe được chú Hoa nói nhớ rõ, Thường Phi như là bong bóng xì hơi, biểu lộ uể oải, “Cây đậu đó ch.ết —— thực xin lỗi, con không phải cố ý. Con kỳ thật có chiếu cố nó. Con nghĩ con không có tài năng làm vườn.”
Chú Hoa cười ra tiếng, sờ sờ đầu của hắn, “Đứa ngốc. Đừng nói như vậy, là người đều có lần đầu tiên. Con cũng mới trồng thất bại một lần mà thôi. Ta đã thất bại thật nhiều lần, mới có hoa viên hiện tại.” Hoa viên trong miệng chú Hoa, là hoa viên tạo cảnh của hắn tạo ra ở tầng cao nhất. Trong nghiệp giới chú Hoa có tiếng thiết kế vườn đơn giản mà tinh xảo.
Thường Phi tự giễu, “Con nghĩ nhà chúng ta hẳn là đều không có tài năng làm vườn. Làm không tốt đây là di truyền.” Dù sao nhà hắn mặc kệ trồng thực vật gì đều trồng không được. Quả thực là cùng thực vật phạm xung.
“Đứa ngốc.” Lại xoa nhẹ tóc Thường Phi một lần.
Tùy tiện ăn xong bữa tối bình thường, ba mẹ mỗi lần gặp chú Hoa đều rất vui vẻ, Thường Phi cũng rất vui vẻ. Buổi tối chú Hoa sẽ lưu lại qua đêm, cùng ngủ với Thường Phi, cho nên Thường Phi vẫn bị vây trong trạng thái hưng phấn, khó được sớm chuẩn bị lên giường ngủ. Chờ chú Hoa tắm rửa xong mở cửa tiến vào, Thường Phi đã đợi được cơn buồn ngủ.
Mắt lim dim, Thường Phi dụi dụi mắt muốn thanh tỉnh chút, hắn còn muốn cùng chú Hoa tán gẫu ——
Chú Hoa tới gần, hắn ngửi được hương xà phòng trên người chú Hoa thơm ngào ngạt, chú Hoa từ phía sau hắn bao bọc chính mình, nằm ở trên người hắn, thoải mái đến càng muốn ngủ.
Chú Hoa lắc lắc hắn, ý đồ đánh thức hắn, ở sau tai hắn nhẹ giọng nói chuyện, “Thường Phi đã ngủ chưa?” Này căn bản là phản hiệu quả, hắn càng muốn ngủ.
Chú Hoa nhìn hắn tựa hồ kêu không tỉnh, thở dài, đành phải trước tiên làm nghi thức trước khi ngủ. Y thì thầm, “Thường Phi, trên thế giới này con yêu ai nhất?”
Thường Phi mơ mơ màng màng lúc nghe được chú Hoa hỏi, hắn có ấn tượng, đây là nghi thức trước khi ngủ. Chú Hoa phải hỏi vấn đề liên tiếp, mới có thể thả hắn ngủ.
“Là ba sao?” Chú Hoa hỏi, xoa bóp tay Thường Phi, khiến hắn bảo trì một chút thanh tỉnh.
“Không phải.” Thường Phi trả lời.
“Là mẹ sao?”
“Không phải.”
“Như vậy là ai chưa?”
“Là chú Hoa.” Thường Phi hoảng hốt.
Chú Hoa cười khẽ, “Ai là chú Hoa?” Thường Phi lại quên quy củ, cái sau không thể gọi y chú Hoa.
“Là chú, Hoa Đôn.” Thường Phi nỉ non. Nặng nề ngủ.
Hoa Đôn nghe được đáp án vừa lòng, thế này mới thả người ngủ, gắt gao ôm thân thể gầy nhỏ này, hồi lâu, mệt mỏi cùng hắn tiến nhập mộng đẹp.
Buổi sáng bảy giờ, Thường Phi đúng giờ tỉnh lại. Vừa mở mắt ra, theo bản năng xem đồng hồ, đúng bảy giờ, đồng hồ báo thức cũng còn chưa vang, nhanh tay tắt đồng hồ báo thức, miễn cho đánh thức chú Hoa ngủ say. Tuy rằng hắn thực hoài nghi đồng hồ báo thức không có năng lực đánh thức chú Hoa, chú Hoa là người dính giường nhất hắn từng thấy. Không phải mặt trời lên cao là tuyệt đối kêu không tỉnh.
Thường Phi thong thong thả thả rửa mặt chải đầu, thay quần áo, mãi cho đến hắn mang theo túi sách rời phòng, chú Hoa còn chưa có dấu hiệu tỉnh lại. Chú Hoa kinh doanh cửa hàng bán hoa, luôn tham ngủ như vậy, không biết hoa trong cửa hàng có thể hay không bởi vậy mà héo rũ.
Có chút đau lòng nha. Thường Phi đồng tình với hoa.
“Ba, mẹ, sớm.” Thường Phi cùng người nhà chào hỏi, ngồi vào bàn ăn, ăn bữa sáng mẹ chuẩn bị, trứng chần nước sôi, thịt xông khói cùng nước cam.
Bởi vì là thiếu niên thời kỳ trưởng thành, cho nên mẹ chiên thêm một quả trứng cho hắn, đối với ba tựa hồ có chút bất mãn, nhất định muốn mẹ cũng chiên thêm cho ông một quả trứng. Nhưng bị mẹ một câu cholesterol quá cao phủ quyết.
Thường Phi ăn xong bữa sáng, lần lượt hôn tạm biệt ba mẹ, sau đó xuất phát. Tuy rằng ba hiển nhiên muốn đưa hắn đến trường, nhưng bị hắn nghiêm khắc cự tuyệt. Ngồi xe buýt cũng bất quá 20 phút, không cần phiền toái ba đưa.
Khi Thường Phi xuất môn, người nhà còn lưu luyến không rời nhìn hắn đóng cửa lại. Đây là hình ảnh Thường Phi mỗi ngày đến trường đều có thể thấy. Thương hắn, người nhà có điểm bảo hộ quá độ. Thường Phi cảm giác có thể sinh ra ở nhà này thật sự là quá may mắn.
Ở trường học cùng bạn bè đàm luận về người nhà, luôn là thầm oán chiếm đa số, nhưng Thường Phi lại phi thường thích người nhà mình.
Hắn từ đáy lòng cảm giác, có thể sinh ra ở nhà này, thật là phúc phận hắn tu luyện ba đời.
“Nói tóm lại!” Hảo bằng hữu (tự xưng) A Triết của Thường Phi cuối cùng chỉ vào Thường Phi, kết luận, “Cậu căn bản chính là luyến phụ tình kết, luyến mẫu tình kết, cộng thêm luyến thúc tình kết!” Nói xong còn tự mình gật gật đầu, cảm giác thật là có đạo lý.
Thường Phi cười nhạt, đẩy ngón tay A Triết chỉ vào mình, “Cậu chẳng qua là chê nho chua.”
“Cái gì?” A Triết sửng sốt, hắn nơi nào nho chua.
“Vốn là vậy, ” Thường Phi nhún nhún vai, hảo tâm giải thích, “Cậu chỉ là hâm mộ tình cảm tớ cùng người nhà quá tốt, cho nên nhìn không được.”
“Tớ nào có nhìn không được?” A Triết quái kêu.
“Kỳ thật cậu cũng thực hy vọng có thể cùng người nhà tình cảm rất tốt đi?” Thường Phi cười nói.
“Ai! Ai hiếm lạ a!” A Triết cả khuôn mặt đều đỏ bừng lên. Giống như là bị đoán trúng.
Thường Phi chê cười hắn một phen. Đùa đến A Triết muốn trốn khỏi Thường Phi.
Chỉ là luyến phụ tình kết, luyến mẫu tình kết, luyến thúc tình kết a —— cũng không quá xấu. Thường Phi nghĩ nghĩ, lại cũng không cảm thấy này có cái gì không tốt. Thích người nhà là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Không cần dùng tính toán chi ly.
Tan học cùng ngày, Thường Phi thu dọn túi sách, bị A Triết gọi lại, “Thường Phi, hôm nay ở lại chơi bóng.”
“Không được.” Thường Phi tựa như thường ngày cự tuyệt hắn.
“Làm gì không? Cậu lại muốn đi chỗ chú Hoa đó à?” A Triết bĩu môi không cho là đúng.
“Đúng vậy a.”
“Không được đi, chúng ta năm đấu bốn, thiếu một chân cậu a.”
“Tớ không được. Các cậu có hay không thiếu chân như vậy a, tớ chơi bóng rổ tệ như vậy còn tìm tớ. Bổ sung nhân số chi bằng bốn đấu bốn, trong đó một người làm trọng tài. Cậu cảm thấy như thế nào?” Thường Phi vì bọn họ suy nghĩ.
“Kế mục nát a, ai muốn làm trọng tài a!” A Triết vẫn hy vọng Thường Phi có thể ở lại.
Vòng sinh hoạt của Thường Phi rất nhỏ, phạm vi hoạt động rất nhỏ, nhà, trường học, cửa hàng bán hoa của chú Hoa, không hơn. Phần lớn thời gian trong ngày đều cống hiến cho trường học, hắn thật sự không muốn có nhiều việc khiến hắn lưu lại. Quả quyết cự tuyệt, “Tớ thật sự không muốn. Không thì cậu tìm tiểu Trân ấy.” Tùy tiện chỉ góc nữ sinh.
“Cậu ta? Cậu ấy là nữ sinh a.” A Triết sắc mặt khó coi. Thập phần không muốn cùng nữ sinh chơi bóng.
“Thôi đi. Các cậu lần trước không phải bị 3 – pointer (ném xa 3 điểm) của cậu ta đánh thảm. Nhận rõ hiện thực đi. Cầu kỹ (kỹ thuật chơ bóng) của tiểu Trân so với bất cứ một nam sinh nào của ban chúng ta còn lợi hại hơn.” Thường Phi lườm hắn một cái.
A Triết nhỏ giọng nỉ non, “Dù là như vậy mới không muốn bị đánh —— “
Không để ý tới A Triết thầm oán, Thường Phi giương giọng đối Tiểu Trân nói, “Tiểu Trân, A Triết nói buổi tối chơi bóng thiếu một chân, cậu muốn tham gia hay không?”
“Uy uy, tớ mới không ——” A Triết không kịp ngăn cản Thường Phi đã nói ra.
Tiểu Trân vốn là cùng bằng hữu nói chuyện phiếm, nghe được lời Thường Phi, ngẩng đầu, liếc mắt nhìn A Triết một cái, cười nhạt trả lời, “Bọn họ có gan theo tớ chơi sao?” Tuyên bố thực khinh thường nam sinh.
Sách, bị xem thường ai chịu nổi, A Triết xông lên, “Đến a, ai sợ ai?”
“Đến thì đến.” Tiểu Trân tiếp nhận chiến thiếp. Xem như đáp ứng.
Thường Phi vừa lòng kết cục, nhanh chóng mang theo túi sách rời đi hiện trường nóng nảy. Hắn còn muốn đến cửa hàng chú Hoa nha.
Cửa hàng bán hoa của Chú Hoa, dùng gỗ trang trí, rất có khí chất một cửa hàng bán hoa. Thường Phi chưa bước vào cửa hàng bán hoa, xa xa liền có thể ngửi được mùi hoa. Hắn đứng ở trước cửa cách cửa hàng bán hoa một mét, kêu to, “Chú Hoa!” Dùng lực vẫy tay.
Cũng không để ý cửa hàng bán hoa buôn bán ồn ào huyên náo, cố ý kêu gọi y chú Hoa. Nhân viên cửa hàng nhìn thấy Thường Phi đến, trong lòng một trận bi thương, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiến lực chủ yếu trong cửa hàng trôi mất.
Hoa Đôn phát hiện Thường Phi đến đây, không nói hai lời buông công tác trong tay, giao cho nhân viên cửa hàng bên người. Cũng không để ý đối phương trong tay bận rộn hay không, cố ý rời cửa hàng bán hoa đi tìm Thường Phi.
Hoa Đôn đầy mặt vui vẻ đón Thường Phi, “Sao con lại tới đây?” Lập tức tiếp nhận túi sách của hắn, cứ như túi sách đối Thường Phi mà nói là thứ rất nặng, thái độ thật cẩn thận, tựa như đối đãi tình nhân bình thường.
“Con đột nhiên rất muốn xem hoa trong cửa hàng, cho nên vừa tan học liền đến.” Thường Phi đối chú Hoa cười cười.
“Như thế nào không phải xem chú Hoa, mà là xem hoa a? Chú Hoa có điểm ghen tị nha.” Chú Hoa nói. Ôm lấy vai Thường Phi, đi vào cửa hàng bán hoa. Trong cửa hàng người chen chúc, chú Hoa cẩn thận hộ vệ Thường Phi, mở ra một con đường, tiến vào cửa hàng bán hoa.
“Con có quấy rầy đến mọi người hay không?” Thường Phi nhìn trận này, ngượng ngùng. Vừa rồi chỉ toàn tâm toàn ý nhìn chú Hoa, căn bản không chú ý tới nhiều khách nhân như vậy.
Nhân viên cửa hàng bán hoa đen mặt, nghĩ rằng: Biết quấy rầy hãy mau thả cửa hàng trưởng ra hỗ trợ đi.
Đùa dai rồi, Hoa Đôn chậm rãi mang người đến phòng nghỉ, ngăn chặn ánh mắt nhân viên cửa hàng cầu cứu. Cửa vừa đóng, trong phòng nghỉ lập tức im lặng, tạp âm bên ngoài ầm ầm hoàn toàn không vào bên trong.
“Chú Hoa, như vậy giống như không tốt lắm.” Thường Phi nhào lên giường đơn bài trí đặc biệt trong phòng nghỉ, ôm gối đầu nhìn chú Hoa đến gần chính mình, “Trong cửa hàng giống như bề bộn nhiều việc. Chú bận rộn trước đi, con vừa chợp mắt vừa chờ chú.” Hì hì cười nói, vỗ gối đầu mềm mềm, hoàn toàn vùi đầu vào.
Gối đầu này là hắn cùng chú Hoa đi mua. Yêu nhất cái gối đầu này, toàn bộ đều là hương vị chú Hoa. (Bởi vì phòng nghỉ tương đương với phòng chú Hoa, hoàn toàn không cho công nhân ra vào.)
“Mệt thì về nhà trước.” Chú Hoa đã đi tới, sờ sờ đầu của hắn.
“Ân.” Thường Phi nỉ non, liền muốn đi vào mộng đẹp, trước khi ngủ đem lời nói rõ ràng, “Bởi vì con rất muốn gặp chú Hoa.” Tay vuốt ve tóc ngừng lại, một hồi lại tiếp tục. Thường Phi thoải mái mà nặng nề ngủ.
Thường Phi khi tỉnh lại, chú Hoa vừa lúc bận rộn xong, tiến vào phòng nghỉ. Thường Phi dụi dụi mắt, đánh cái ngáp tỉnh ngủ, hỏi chú Hoa, “Hiện tại mấy giờ? Con ngủ bao lâu?” Cảm giác giống như ngủ thật lâu.
“Bảy giờ rưỡi. Con ngủ gần hai giờ.” Chú Hoa ngồi vào bên giường, đưa tay búng búng trán Thường Phi, “Con ngủ như tiểu trư.”
Đạn Chỉ thần công không đến nơi đến chốn, Thường Phi nghiêng đầu, tiêu hóa lời nói chú Hoa hồi lâu, mới đột nhiên bừng tỉnh, “Hỏng! Không kịp về nhà ăn cơm!” Kích động bò lên, kích động xuống giường, bị chăn bông vướng chân, thiếu chút nữa mặt nhào xuống sàn.
May mắn chú Hoa tiếp được hắn. Chú Hoa rất nhanh tay, đỡ lấy thân thể Thường Phi, cười nói, “Đừng nóng vội, ta đã sớm gọi điện thoại thông báo. Chờ con nhớ đến gọi điện thoại, bọn họ đã sớm vội muốn ch.ết.”
“Chú Hoa lớn nhất.” Thường Phi theo động tác của chú Hoa ôm lấy hắn, cũng ôm lấy chú Hoa. Hướng chú hắn làm nũng.
Chú Hoa xoa xoa tóc của hắn, hỏi, “Đã đói bụng chưa? Chú Hoa mang con đi ăn bữa tối.”
“Tốt quá.” Thường Phi nói, vừa tỉnh ngủ còn chưa quá đói bụng. Buông chú Hoa ra, đứng dậy, chuẩn bị cùng chú Hoa đi ăn bữa tối.
“Phi Phi, có muốn ăn gì không?” Chú Hoa lấy áo khoác, lấy một cái khác đưa cho Thường Phi.
Thường Phi tiếp được, mặc vào hơi ngại áo khoác lớn, giơ lên tay áo thật dài ngửi ngửi. Thơm quá, đều là hương hoa.
“Cái gì cũng được.” Thường Phi trả lời vấn chú Hoa đề.
“Vậy ăn Sushi đi.”
“Sushi mau nguội.”
“Vậy lẩu?”
“Ân, lẩu.” Thường Phi tương đối vừa lòng. So với cơm, hắn ưa thức ăn canh nóng. Tuy rằng tuyên bố mình ăn cái gì cũng được, nhưng lại vẫn tùy hứng quyết định bữa tối. Thường Phi không biết bản thân bốc đồng, ngồi trên xe chú Hoa, cùng đi ăn lẩu.
Thường Phi ngoan ngoãn ngồi, gọi cơm tất cả đều giao cho chú Hoa xử lý, hắn chỉ cần phụ trách ăn.
Vui vui vẻ vẻ chờ đồ ăn lên bàn. Không quênc cùng chú Hoa nói chuyện phiếm một phen, “Cửa hàng bán hoa buôn bán thật sự rất tốt, con mỗi lần đến cũng thấy rất nhiều người.”
“Cũng không tệ lắm.” Chú Hoa ngược lại rất khiêm tốn.
Thường Phi nhếch miệng cười nói, “Thật không biết là hướng về phía hoa mà đến, hay là hướng về phía người mà đến.” Chú Hoa đẹp như vậy, khách nhân đến kỳ thật là ngưỡng mộ chú Hoa cũng nói không chừng.
Không, hắn dám khẳng định, đại bộ phận đều là người ngưỡng mộ.
“Cảm giác Thường Phi sao?” Chú Hoa cười hỏi.
Thường Phi mặt đỏ một trận, ho nhẹ vài tiếng. Cho dù bản thân sớm chiều ở chung, cũng rất khó kháng cự chú Hoa mỹ mạo. Quay mặt qua, đang muốn làm sao đào thoát khốn cảnh xấu hổ này, di động vang lên. Là cọng rơm cứu mạng, đương nhiên phải nhanh bắt không buông, không nói hai lời bắt điện thoại.
“A lô?”
“Thường Phi! Tớ đã nói với cậu ——” là A Triết gọi tới, nghe âm thanh tựa hồ xảy ra chuyện gì tốt, “Hôm nay tiểu Trân theo chúng tớ một tổ, năm đấu năm đánh toàn trường, mẹ nó, cậu ấy thật sự siêu mãnh, cuối cùng chúng ta dựa vào 3 – point shoot của cậu ấy thắng lớp bên cạnh. Ha ha ha ha, toàn bộ sảng khoái vô cùng!” Sau khi thua liên tiếp năm trận, lần này thắng thật sự thực hưng phấn.
“Đã nói tiểu Trân không tệ mà.” Thường Phi cười nói, “Nhờ có tớ tuệ nhãn thức anh hùng.”
“Đúng vậy a cậu là Bá Nhạc. Được rồi, tớ chỉ là muốn báo tin tức tốt với cậu.” Ngay khi Thường Phi tưởng rằng hắn phải cúp điện thoại, hắn còn nói, “Cậu hiện tại đang làm gì?”
“Tớ đang ăn lẩu.”
“Trễ như thế còn ăn lẩu?”
“Cậu trông nom tớ a.”
Nói chuyện phiếm một hồi, cúp điện thoại, cái lẩu cũng đã sôi sùng sục. Chú Hoa luôn đang đợi hắn cúp điện thoại, cho nên không động đũa. Thường Phi đầy mặt áy náy, “Xin lỗi xin lỗi.”
“Sẽ không. Là đồng học gọi tới?” Chú Hoa giúp Thường Phi chuyển một đĩa tương, đưa cho hắn.
“Ừ. Là A Triết gọi.”
“À, tiểu Trân là ai?” Chú Hoa hỏi, y biết A Triết là ai, nhưng tiểu Trân ngược lại là lần đầu tiên nghe được.
“Một nữ sinh lớp chúng con chơi bóng rổ siêu cường.” Thường Phi khẩn cấp xé bọc mở đũa, hai tay tạo thành chữ thập, “Ta bắt đầu a.” Rất nhanh cắn ăn, vốn không đói bụng, nhưng ngửi được hương vị lẩu đều đói bụng.
“Thường Phi thích bạn ấy sao?” Chú Hoa không động.
“Cũng không tệ lắm a. Người cậu ấy rất tốt.”
“Thường Phi muốn cùng bạn ấy kết giao sao?” Hỏi, thấy không rõ y là biểu tình gì.
Thường Phi sửng sốt, “Con không nghĩ nhiều như vậy.” Kỳ quái chú Hoa như thế nào sẽ hỏi như vậy, hắn cười nói, “Người con thích nhất là chú Hoa a. Sau đó là ba mẹ.” Nhìn chú Hoa rõ ràng thả lỏng biểu tình. Thường Phi đẩy đẩy bát y, “Nhanh ăn đi. Chú không đói bụng sao?”
Chú Hoa mới cầm lấy đũa, bắt đầu ăn. Thường Phi như lấy lòng gắp một đống thịt vào trong chén chú Hoa.
“Con thích nhất chú Hoa.” Thường Phi hì hì cười. Chứng minh ý chí của hắn rất kiên định.
Ăn xong thức ăn trong lẩu, Thường Phi cực kỳ no, lòng tràn đầy hoan hỉ đánh một cái nấc. Đối với cái này, chú Hoa cũng không có tỏ vẻ cái gì, chỉ là cưng chìu sủng nịch nhìn hắn.
Đứng dậy rời quán lẩu, Thường Phi nhìn đồng hồ, huýt sáo, “Tám giờ rưỡi. Chạy về nhà vừa vặn chín giờ.”
“Có chút trễ, muốn ở nhà chú Hoa qua đêm hay không?” Chú Hoa giữ lại hắn.
Muốn! Thường Phi nội tâm kêu gào. Nhưng nhớ tới buổi sáng hòa A Triết thảo luận chuyện luyến thúc tình kết, khiến hắn có điều cảnh giác, thu liễm chút. Sách, đây chính là thiên đại cơ hội tốt đâu.
Thường Phi ôm eo chú Hoa, chú Hoa rất cao, hắn nghĩ cho dù hắn về sau lớn lên, cũng không nhất định có thể đạt tới độ cao của chú Hoa.
Thường Phi cười nói, “Không được rồi, như vậy con nhất định sẽ chơi xấu bên người chú Hoa, sẽ không muốn đến trường.” Tiếc hận, mới không phải bởi vì này nguyên nhân.
“Ta sẽ con đến trường.”
“Không được rồi, chú Hoa phải mở cửa tiệm.” Thường Phi cười dài ngưỡng mộ y.
“Trễ một chút mở cửa tiệm cũng không sao.” Chú Hoa đối Thường Phi là đủ loại dung túng, hồn nhiên bất giác có gì không đúng.
Thường Phi đem mặt vùi vào thân thể chú Hoa, thân thể run rẩy cười nói, “Con quả nhiên yêu nhất chú Hoa.”
“Cho nên đâu? Thường Phi muốn đi nhà chú Hoa, hay là về nhà?” Chú Hoa cũng đang cười. Kéo mặt Thường Phi chôn ở thân thể của mình ra, thật cẩn thận nâng mặt của hắn.
“Vẫn là về nhà tốt.” Thường Phi cười hì hì trả lời. Nhìn chú Hoa rõ ràng thất vọng, vẫn cười nói, “Không có biện pháp, con còn có sách ở lớp đặt ở nhà. Không có sách giáo khoa liền không thể lên lớp. Con đây càng không muốn đến trường. Huống chi chú Hoa so với con còn tham ngủ hơn, để chú đưa mà nói, con khẳng định sẽ đến muộn.”
“Ách —— thật khó, Thường Phi cư nhiên không muốn cùng chú Hoa ngủ.”
Con muốn a. Thường Phi thực ai oán. Nhưng chú Hoa còn nâng mặt mình, không thể lộ ra biểu tình tiếc nuối.
“Thường Phi không thích chú Hoa sao?” Chú Hoa hỏi hắn. Kinh sợ.
“Như thế nào sẽ. Con thích nhất chú Hoa.” Thường Phi kinh hô. Kích động giải thích, chú Hoa đầy mặt lo lắng, khiến hắn không biết làm sao, muốn an ủi y lại không biết tay nên để chỗ nào.
“Đúng vậy sao? ” Chú Hoa không hoàn toàn tin tưởng hắn.
“Thật sự mà. Con thích nhất chú!” Thường Phi liên tiếp gật đầu, tuy rằng mặt bị giữ.
“Thật sự?” Hoa Đôn rốt cục buông mặt Thường Phi ra, ngược lại ôm lấy Thường Phi, thân thể Thường Phi ôm lấy đặc biệt gầy yếu, thân thể tuổi trẻ mảnh khảnh, cùng y hoàn toàn mật hợp.
“Thật sự.” Thường Phi đáp lại y, thiên chân vô tà.
“Vậy ở lại đi.” Hoa Đôn cúi thân thể, đem mặt vùi vào vai Thường Phi, nỉ non, thuyết phục Thường Phi, “Ở lại bồi chú Hoa, được không?”
Thường Phi bị bộ dáng chú Hoa khó được yếu thế dọa hỏng, suy nghĩ cái gì cũng không thể hảo hảo vận chuyển, chỉ ngây ngốc, mơ hồ đáp ứng y, “Ân con biết. Vậy bồi chú Hoa đi.” Chân tay luống cuống rốt cục ở trên lưng y hạ xuống, nhẹ nhàng mà quay về ôm y. Bỏ đi, luyến thúc tình kết thì luyến thúc tình kết đi, ai kêu chú Hoa là người hắn thích nhất chi.
Song phương ôm nhau, Thường Phi không nhìn thấy biểu tình chú Hoa, đạt được, giả dối, nham hiểm mỉm cười.
“Nhưng chú Hoa ——” Thường Phi nghĩ đến một chuyện rất trọng yếu.
“Ân?”
“Con nhớ rõ giường phòng nghỉ là giường đơn a.” Hai nam sinh phải ngủ chung một giường đơn, hẳn là thực miễn cưỡng đi. Huống chi chú Hoa cao như vậy, ngủ sẽ rất vất vả.
“Ân.”
“Hai người hẳn là ngủ không được a.” Câu khẳng định. Thường Phi bất đắc dĩ cười. Ngủ cũng phải coi trọng duyên phận, phải thiên thời địa lợi nhân hoà a. Lại học một khóa.
Hoa Đôn đột nhiên trầm mặc. Hồi lâu, buông Thường Phi ra, lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị đặt hàng một cái giường đôi. Trong di động y có số điện thoại cửa hàng gia cụ.
“Rất khoa trương rồi!” Thường Phi cướp di động chú Hoa, bị hành động của y sợ tới mức muốn ch.ết, “Con chỉ là muốn ngủ một đêm, không cần bởi vậy mua giường đôi đi!”
Chỉ là muốn ngủ một đêm. Chú Hoa nhướn mày, không cho là đúng, “À, thì ra Thường Phi thầm nghĩ ngủ một đêm ở nhà chú Hoa. Là nói về sau đều không muốn ở chỗ chú Hoa ngủ?”
“Con không phải ý đó.” Thường Phi trợn to mắt.
“Không thì Thường Phi có ý gì?” Chú Hoa hỏi. Hai mắt mĩ lệ nheo lại nhìn hắn, cảm giác thập phần nguy hiểm.
“Đúng vậy ——” bị nhìn chằm chằm như vậy, Thường Phi cũng không dám nhìn y, “Giường đôi ngày mai lại đặt, hiện tại trễ rồi.”
“Nhưng bởi vậy cũng chỉ có giường đơn.”
“Chen chen hẳn là cũng là có thể ——” Thường Phi nói, nghĩ đến trọng điểm, mạnh ngẩng đầu, “Không thì con ngả ra đất nghỉ cũng được.”
“Như thế nào có thể.” Chú Hoa phản bác, “Như thế nào có thể cho Thường Phi của ta ngủ trên sàn nhà đâu.” Dắt tay Thường Phi, ở trên mu bàn tay hôn một cái, không cho phép phủ nhận, “Thường Phi cùng chú Hoa chen một đêm đi.”
“Ân ——” Thường Phi đỏ mặt, để chú Hoa kéo hắn lên xe.
Quả nhiên hắn thích nhất chú Hoa. Mà chú Hoa là người tốt nhất đối hắn trên toàn bộ thế giới.
Cách ngày, chú Hoa để cửa hàng bán hoa nghỉ ngơi một ngày, mua giường đôi, ném giường đơn lúc trước. Từ nay về sau khi Thường Phi đi tìm chú Hoa, lại nhiều lý do có thể ngủ lại.