Chương 12: Không Ngờ Đến
Buổi sáng rời nhà bố mẹ, sau khi đưa Mạc Nhược Vũ về nhà thay đồ, Kiều Chính Hạo đưa cô đến công ty rồi biến mất tăm mất dạng.
Lên văn phòng, Mạc Nhược Vũ rất muốn hỏi về mối quan hệ của Hạ Liên với La Hàn nhưng nghĩ lại đó là chuyện đời tư cá nhân, nếu Hạ Liên không làm chuyện có lỗi với công ty thì cô cũng không nên xen sâu vào.
Trong lúc Mạc Nhược Vũ ký giấy tờ, Hạ Liên do dự bấu chặt ngón tay, môi mím lại rồi lại nhả ra không biết bao nhiêu lần, đến khi Mạc Nhược Vũ ký xong hết, Hạ Liên không kiềm được mà bật ra hỏi: “Phó tổng, có phải chị với phó giám đốc đang tiến triển rất tốt không?"
Không cần đoán cũng biết suy nghĩ của Hạ Liên, quả thật dạo gần đây Kiều Chính Hạo chuyển hộ khẩu qua phòng làm việc cô, khó trách Hạ Liên nghi ngờ. Có điều, tính cho thật kỹ thì giữa Mạc Nhược Vũ và Kiều Chính Hạo gặp nhau cũng chỉ vì những chuyện vớ vẩn đen tối, cô cười nhạt lắc đầu: “Chỉ là công việc thôi"
"À" Hạ Liên gật gù, có chút thất vọng: “Vậy em xin phép ra ngoài trước"
Trong lòng Mạc Nhược Vũ dâng lên cảm giác không yên, còn Kiều Chính Hạo đột nhiên lại biến mất thật khiến người khác phải bận tâm. Cô tự trấn an bản thân trút bỏ phiền não, quay trở lại giải quyết công việc.
Tại một quán bar thiết kế dạng nhà hàng, Kiều Chính Hạo từ cửa đi thẳng đến chỗ La Hàn đang đợi.
Vừa thấy Kiều Chính Hạo, La Hàn đã càu nhàu: “Kiều thiếu gia, mới sáng sớm đã hẹn gặp, có nhớ tôi cũng phải kiềm chế lại chứ"
"Nhớ cái đầu cậu! Có việc quan trọng nên mới hẹn ra" Kiều Chính Hạo vứt chìa khóa xe trên bàn, cáu gắt nói.
"Chuyện quan trọng?"
"Ừ" Kiều Chính Hạo uống một ngụm nước lọc cho thông giọng, vào chủ đề chính: “Cậu với Hạ Liên thư ký vợ tôi qua lại phải không?"
La Hàn ngớ người, vẻ mặt hoàn toàn không hay biết chuyện, nghiêm túc khẳng định: “Không có"
"Tối qua tôi chính mắt thấy cô ta lên xe cậu"
"À" La Hàn lên giọng, dáng vẻ hiểu ra, chậm rãi giải thích: “Tôi đổi xe với anh họ, anh ấy đưa tôi xe thể thao mới của anh ấy"
"Anh họ? Ai?" Mày Kiều Chính Hạo chau lại đầy nghi hoặc.
"Hải Lâm, anh ấy vừa từ nước ngoài về, đang giữ vị trí giám đốc trong công ty tôi"
Khóe môi Kiều Chính Hạo cong lên ẩn ý, chuyện này càng lúc càng thú vị, anh hỏi tiếp: “Nói vậy tức anh cậu cũng là thiếu gia?"
"Miễn bàn" La Hàn xua tay, dáng vẻ đắc ý thao thao bất tuyệt: “Anh ấy cực kỳ giỏi, thời đại học đã có cổ phần riêng trong công ty"
Vẻ mặt Kiều Chính Hạo trầm tư, theo như anh biết Hải Lâm năm đó không có gì trong tay mới phải nhường Mạc Nhược Vũ cho anh, nhưng La Hàn lại nói khác? Điều này đồng nghĩa với việc Hải Lâm xem Mạc Nhược Vũ là quân cờ để lợi dụng.
Kiều Chính Hạo đá lưỡi trong miệng, ánh mắt lộ rõ tia phẫn nộ, dám chơi đùa Mạc Nhược Vũ, anh chắc chắn sẽ chơi ngược lại anh ta một vố cực kỳ đau.
"Tôi nói cậu nghe, Hải Lâm thật sự rất giỏi, luôn để sự nghiệp hàng đầu, ông nội tôi cũng có ý định để anh ấy tiếp quản công ty" La Hàn không hay biết tình hình phía sau, mang bí mật của Hải Lâm kể cho Kiều Chính Hạo nghe: “Anh ấy là tay chơi ngầm đấy! Bề ngoài trông lịch lãm nghiêm túc nhưng ăn chơi không thua ai đâu"
Đáy mắt Kiều Chính Hạo hiện lên tia nham hiểm, vô cùng hài lòng về cuộc gặp lúc này: “Chuyện ngày hôm nay xem như chưa từng có, tôi nhất định mời cậu một chầu lớn. Còn nữa, hợp tác của tôi với cậu không được để người thứ ba biết, nếu truyền đến tay vợ tôi thì tôi sẽ chôn sống cậu" Loading...
La Hàn bĩu môi khinh bỉ, lên giọng đáp: “Biết rồi!"
"Đi trước đây" Kiều Chính Hạo cầm chìa khóa xe, tâm trạng phấn khởi ra về, nụ cười trên môi chưa từng tắt dù chỉ nửa giây.
La Hàn nhìn theo Kiều Chính Hạo, nhún vai khó hiểu.
Thấy Kiều Chính Hạo từ xa đến, Hạ Liên liền đứng dậy nghiêm chỉnh chào hỏi: “Phó giám đốc"
Kiều Chính Hạo dán mắt trên gương mặt nhợt nhạt của Hạ Liên, anh gật gù đẩy cửa vào phòng Mạc Nhược Vũ. Đúng lúc Mạc Nhược Vũ đang nói chuyện điện thoại, còn cười rất tươi, sắc mặt Kiều Chính Hạo lập tức tối sầm xuống, đến bên cạnh cố tình đặt mạnh cốc trà đào xuống dằn mặt, sau đó áp tai nghe cuộc hội thoại.
Hành động kỳ quái của Kiều Chính Hạo đã không còn xa lạ với Mạc Nhược Vũ nên cô chả buồn quan tâm tới nữa.
"Vậy tối nay gặp!"
"Được" Mạc Nhược Vũ nói xong cúp máy, liếc nhìn sang Kiều Chính Hạo.
Nghe giọng nữ Kiều Chính Hạo mới tươi tỉnh trở lại, cười cười quay người ra ngoài: “Tôi về phòng làm việc đây"
Biểu hiện của Kiều Chính Hạo thật sự vô cùng kỳ lạ, Mạc Nhược Vũ nhìn cánh cửa đóng lại mà bất an không nguôi. Cô chuyển tầm mắt về ly nước trước mặt, trên gương mặt khẽ hiện lên một nụ cười hạnh phúc mà ngay bản thân Mạc Nhược Vũ cũng không ý thức được. Cô vui vẻ cắm ống hút vào uống, ánh mắt tiếp tục tập trung vào màn hình máy tính.
Không đúng, làm việc? Theo như Mạc Nhược Vũ nhớ một tuần Kiều Chính Hạo chỉ làm việc năm ngày từ thứ hai đến thứ sáu, hôm nay là thứ bảy anh lại chủ động làm việc? Mạc Nhược Vũ hoảng hốt giơ cốc trà ra nhìn, không phải Kiều Chính Hạo đã bỏ gì bên trong sau đó lừa cô, nhân cơ hội cô mất cảnh giác mà làm bậy chứ?
Mạc Nhược Vũ đứng bật dậy đi ra ngoài, đến trước phòng làm việc Kiều Chính Hạo, lén lút hé cửa nhìn vào. Anh ngồi ở bàn làm việc, tâm tình dường như rất vui, cười mãi không thôi, đã vậy còn ɭϊếʍƈ môi gợi cảm.
Mặt mày Mạc Nhược Vũ trở nên cứng nhắc, Kiều Chính Hạo thật sự bày mưu tính kế với cô vào sáng sớm?