Chương 54: Chuyện Lớn
Sau một tuần thì mẹ Mạc Nhược Vũ cũng về lại Singapore, trước đây bà đi với tâm thế lo lắng nhưng giờ đây lại vô cùng an tâm, con gái bà trải qua bao nhiêu chuyện buồn thì giờ đây cũng đã được sống vui vẻ.
Vào thời điểm cuối năm, nhu cầu sắm sửa của mọi người cũng tăng lên, công ty Kiều Chính Hạo chuyên về xe hơi và xe đua, nhờ vào danh tiếng mà số lượng mỗi ngày bán ra đều nằm trong top.
Mạc Nhược Vũ cũng quay lại công ty giúp Kiều Chính Hạo một tay, mỗi ngày đều bận rộn làm việc nên anh cũng không còn sức tùy tiện phát tiết như trước kia.
Một tháng nữa đến Tết, sức khỏe Mạc Nhược Vũ không rõ vì sao lại giảm súc dù ăn uống ngủ nghỉ đủ. Buổi sáng trong người mệt mỏi, Mạc Nhược Vũ không đi làm cùng Kiều Chính Hạo mà ngủ ở nhà, qua tám giờ thức dậy bỗng cảm thấy buồn nôn nhưng không nôn được.
Quyết định đến bệnh viện kiểm tr.a một chuyến, sợ bị bao tử phải nội soi khiến Mạc Nhược Vũ thấp thỏm không yên.
Trong phòng siêu âm dạ dày, nữ bác sĩ nhìn màn hình đang chiếu bên trong ruột Mạc Nhược Vũ, cô ta lắc đầu chuyển cô sang khoa khác kiểm tra.
Cầm giấy xác nhận trên tay, niềm vui lại hóa nỗi buồn đối với Mạc Nhược Vũ, kết quả kiểm tr.a cô đã có thai ba tuần.
Sẽ không có gì đáng nói khi Kiều Chính Hạo chưa đi điều trị vô sinh, vào khoảng những tháng trước đó tần suất sinh hoạt vợ chồng cũng rất ít, có lần cả tháng cũng không làm. Mạc Nhược Vũ vô cùng sợ hãi, cô không phản bội anh nhưng hoàn toàn không hiểu vì sao lại có thai, nếu có với anh thì đã có từ lâu chứ không phải đến tận bây giờ.
Đầu óc Mạc Nhược Vũ trống rỗng, kết quả kiểm tr.a sức khỏe của Kiều Chính Hạo rành rành ra đó, ngay cả cô cũng không dám tin mình có thai với anh thì liệu anh có tin, hay sẽ nghi ngờ cô ngoại tình.
Mặc kệ là vì sao, Mạc Nhược Vũ vẫn phải bảo vệ con cô, dù Kiều Chính Hạo không tin nó là con anh thì cô cũng phải sinh nó ra, cho nó một cuộc sống mà nó xứng đáng phải có khi được tạo ra.
Buổi chiều Kiều Chính Hạo từ công ty trở về, cửa nhà khóa không có ai, anh nghi hoặc mở điện thoại kiểm tra, định vị trong điện Mạc Nhược Vũ rõ ràng vẫn hiện vị trí tại nhà, không hề di chuyển ra ngoài.
“Công chúa nhỏ, anh về rồi”
Kiều Chính Hạo mở cửa phòng ngủ, bên trong cũng không có người, cảm giác cực kỳ không đúng, anh vội đi khắp nhà kiểm tra, điện thoại Mạc Nhược Vũ trên giường như không thấy người đâu.
Kiều Chính Hạo vội đến thư phòng mở máy tính kiểm tr.a camera an ninh gắn ngoài nhà, trên màn hình hiện lên lúc hơn tám giờ sáng Mạc Nhược Vũ ra khỏi nhà, tầm mười giờ thì trở về, nhưng nửa tiếng sau lại kéo hành lý bỏ đi.
Cảm giác trong Kiều Chính Hạo như phát điên, anh về phòng ngủ kiểm tra, quần áo của cô đều đã bị gom đi, giấy tờ tùy thân trong két sắt cũng không còn. Kiều Chính Hạo kích động đến không thở nổi nhưng không dám làm lớn chuyện, nếu để ông nội và bố mẹ biết Mạc Nhược Vũ bỏ đi không lời từ biệt chắc chắn họ sẽ làm ầm lên, tin tức tìm kiếm truyền đến tai Mạc Nhược Vũ thì cô sẽ càng trốn tránh, khi đó càng khó tìm hơn.
Kiều Chính Hạo mượn người của anh họ Kiều Lục Nghị tìm Mạc Nhược Vũ, còn anh đi tìm khắp ngóc ngách của thành phố, kể cả chung cư và nhà Kỳ Ngọc. Biết Mạc Nhược Vũ biến mất, vợ chồng Kỳ Ngọc cũng sốt ruột cùng nhau đi tìm, tất cả đều không biết vì sao cô lại đột ngột bỏ đi không lời từ biệt.
Ngay khi nhận điện thoại từ Kiều Chính Hạo, Kiều Dương vội cùng đi tìm, vừa bước ra khỏi cửa phòng khám thì bác sĩ khoa phụ sản bỗng tươi cười nói: “Bác sĩ Dương, chúc mừng nhé, được làm chú rồi”
Bước chân Kiều Dương lập tức khựng lại, anh ngỡ ngàng xác nhận lại: “Ý chị nói Nhược Vũ vợ anh trai tôi có thai?”
“Phải, lúc sáng cô ấy vừa khám ở chỗ tôi, thai được ba tuần rồi”
Kiều Dương bất giác nở nụ cười rạng rỡ, biết ơn nữ bác sĩ khôn xiết vì đã nói ra một chuyện vô cùng quan trọng: “Cảm ơn chị”
Vội chạy ra khỏi bệnh viện, Kiều Dương trên xe gọi điện cho Kiều Chính Hạo báo tin vui, không ngờ lại khiến anh trai anh càng kích động muốn tìm Mạc Nhược Vũ nhanh hơn.
Thức trắng một đêm tìm kiếm, trích xuất camera trên đường cũng không tìm được tung tích của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo trở về nhà lúc sáng lập tức đổ gục ra ghế.
Kiều Dương theo sau nhìn thấy liền cau mày lớn tiếng trách móc: “Chẳng phải anh đã hứa với em khi anh với Nhược Vũ yêu nhau thì sẽ nói sự thật cho cô ấy biết sao? Cô ấy chắc chắn đã nghĩ không biết vì sao lại mang thai, sợ anh hiểu lầm nên mới bỏ đi, sớm biết có ngày này thì em đã không thèm giúp anh che giấu”
Kiều Chính Hạo nằm im trên sofa như xác ch.ết, không trả lời, cũng không phản ứng.
Một ngày một đêm trôi qua vẫn không có tin tức gì của Mạc Nhược Vũ, Kiều Chính Hạo mỗi ngày sống không bằng ch.ết, suốt ngày suốt đêm đi khắp các con phố chỉ mong một lần tìm được cô.
Giá mà từ đầu anh nói cho cô biết sự thật thì có lẽ đã không xảy ra cớ sự này.