Chương 1-2
Con người này... Âm thanh này.... mang cho cô cảm giác quen thuộc. Điều này đã thu hút cô,rồi cô đi vào bên trong quán cà phê nhỏ. Đó là quán cà phê đơn giản, nhẹ nhàng đem cho người ta cảm giác thoải mái khi bước vào. Trong góc quán, là người nào đó đang lướt nhẹ những ngón tay của mình trên những phím đàn. Ngón tay thoăn thoắt, thoăn thoắt, tạo ra những âm thanh thật đẹp. Đây là bản "Sonata facile" của Mozart, bản nhạc này cô đã nghe rất nhiều nhưng Ko có ai chơi giống người này. Vì muốn nghe trọn vẹn cả bản nhạc mà cô ngồi xuống bàn gần cửa sổ rồi gọi cho mình 1 cốc socola nóng, khi kết thúc, người chơi đàn nọ nhận đc những lời tán dương của mấy vị khách trong quán. Bây giờ cô mới để ý nha.. người chơi đàn kia là đàn ông, Ko những rất giỏi mà còn rất đẹp trai, vẻ đẹp khó để tả đc, tựa như nam thần vậy... Cô cg rất thích phong cách ăn mặc của người nọ, quần jean,áo sơ mi đen được khoác 1 cái áo len mỏng màu cà phê và thêm đôi kính đen. Cô thích những người thanh lịch, tri thức. Dù sao cg chỉ là người lạ, cô mau chóng giải quyết cốc socola nóng rồi chạy về nhà. Nghe mẹ nói là hôm nay có khách thì phải.. Mệt mỏi mà, cô ghét khách, khách đến rồi lại ăn uống hại cô gò lưng ra rửa 1 Đống bát.
_________________
-Mẹ ơi, con về rồi đâyy..- cô uể oải bỏ giày ra
-Vào đây phụ mẹ nấu cơm nào, làm j mà giờ này mới về, mẹ có bảo con là nhà có khách rồi mà- Mẹ cô nói vọng ra
-Đợi con thay quần áo, bố đâu rồi mẹ
-Bố vừa về, đang tắm trên phòng, có mau lên thấy quần áo rồi sắp bát đũa ra, có 1 khách thôii..
-Vângg
Cô mặc chiếc quần bó đen và áo pull hình con gấu trông rất dễ thương. Rồi cô sắp bát đũa, đôi đũa, 4 cái bát.. tò mò tự hỏi vị khách này quý thế nào mà mẹ phải nấu nhiều đồ ăn ngon như thế này Chợt, tiếng chuông nhà cô vang lên, mẹ cô sai cô ra mở cửa.
-Xin hỏi,anh là...-Cô hé đầu ra khỏi cửa
-Tôi đc bố mẹ em mời đến dùng bữa tối, tôi có thể vào Ko- Ngước đầu lên trên, cô chỉ cao 1m rưỡi thôii.. Ây.. chợt ngẩn người, đây Ko phải là người chơi đàn mình gặp lúc chiều sao Trái đất này thật nhỏ quá...
-Tôi có thể vào nhà Ko-Anh bình tĩnh hỏi lại 1 lần nữa, nét mặt Ko thay đổi
-Mời anh vào nhà...-Cô vội đứng tránh sang 1 bên cho anh vào, đúng lúc đó, bố cô đi xuống với chiếc áo len mỏng cùng quần âu.
-Em chào thầy,thầy dạo này thế nào rồi-Lễ phép như thế với bố cô sao nói chuyện với cô cộc lốc thế.. nội tâm cô gào thét a~
-Sơn hả Vào nhà đi em,ngồi sofa nói chuyện với thầy 1 tí rồi chúng ta dùng cơm. Sắp xong rồi đây.- Bố cô từ từ đi từ cầu thang ra sofa, anh cg đi đến sofa.
-Đây là Linh, con gái thầy, 2 đứa làm quen..
-Chào anh!- cô vui vẻ cười
-Chào em.-Anh cg đáp lại
-Đây là anh Sơn, trc đây từng là học trò của bố, anh ấy học rất giỏi.- Bố cô hồi học đại học từng đi làm gia sư, nghe nói bố kèm cho anh Sơn học hết năm cấp 2 rồi lúc đó bố tốt nghiệp và vào làm ơn công ti như bâyh,dù đã nghỉ dạy nhg bố cô vẫn thường xuyên nói chuyện với anh
-Thôi con vào giúp mẹ đi.
-Vâng
Sau khi cô đi vào, cuộc trao đổi nhỏ diễn ra giữa 2 người đàn ông
-Em đi du học về thế nào? Có ổn Ko? Quen với Ko khí Việt Nam chưa?-Chả là anh vừa đi du học bên Anh về. Về 1 hôm thì đc bố mẹ cô mời sang nhà ăn cơm tối
-Tốt ạ.
-Vậy thì đc, thầy cg nghĩ vậy, tốt nghiệp sớm 1 năm mà Ko tốt làm sao đc?- bố cô cười
-Thầy muốn nhờ em 1 việc, có đc Ko?
-Dạ thầy nói đi. Em nghe đây thầy
-Em giúp thầy kèm Linh học có đc Ko
-Thầy Ko kèm đc em ấy sao ạ?Vậy làm sao em làm đc..
-Nó rất bướng mà lại lười học, thầy lại Ko nỡ nghiêm với con gái, nó dở đủ trò làm thầy Ko nghiêm khắc đc
-Em nhớ là thầy hồi xưa nghiêm lắm, nghĩ lại mà thấy sợ.. Vậy mà Ko trị nổi con gái..
-Ko phải nhờ tôi nghiêm mà anh bâyh đc như thế này à?-Bố cô nói đùa
-Dạ. Em sẽ thử, dù sao thì em cũng sắp đi dạy ở 1 trường phổ thông. Linh năm nay lớp mấy rồi ạ?
-Vừa lên lớp 10.
-Dạ đc. Vậy ngày mai bắt đầu đc Ko thầy? Em thử xem em như thế nào rồi tuỳ vào đó sắp xếp xem nên học mấy buổi 1 tuần
-Vậy đc. Nhờ em.
-Mời bố mời anh vào ăn cơm.-cô chạy ra
-Ừm, mình vào thôii.-Bố cô đứng dậy, vỗ vai anh
_________________
-Bố cô: Phạm Nhật Minh, là 1 người hết sức cưng chiều con gái, khá thoải mái, nhưng đối với công việc thì lại hết sức nghiêm khắc với bản thân cũng như người khác. Hiện giờ là phó tổng giám đốc 1 công ti thương mại.
-Mẹ cô: Nguyễn Thị Lan Anh, từng là 1 nghệ sĩ piano nhưng đã thôi việc để chăm sóc cho gia đình, là người rất thương yêu con gái, dịu dàng và đảm đang.