Chương 22
Chuyện này Mộng Ngọc vẫn chưa nói với Đại Ngưu, không vì cái gì khác, Đại Ngưu trên chiến trường giết địch, chính mình ở quân doanh, thời điểm hai quân giao chiến mà đi cứu địch nhân, này không phải chuyện tốt còn có Mộng Ngọc cố quên đi chuyện mình đã từng sống ở kỹ viện, trước kia xảy ra chuyện gì đều không muốn nhắc lại.
Lỗ đại nhân ngại Huyền Vũ quốc phó sứ, tuy rằng không như lần trước nhưng vẫn là tìm kiếm thời cơ xuống tay cơ.
Huyền Vũ quốc phó sứ thật sự thích Mộng Ngọc, lo lắng cho y xảy ra chuyện nên thỉnh thoảng vẫn đến xem y, một bên nhìn Lỗ đại nhân trong mắt âm độc nhìn sắc đẹp của Mộng Ngọc.
Lỗ đại nhân tìm Đại Ngưu ám chỉ cho hắn biết Mộng Ngọc khó nhịn tĩnh mịch nên gian díu với người khác. Đại Ngưu vốn không tin, đỏ mặt tím tai ban ngày chạy đi tìm Mộng Ngọc, nào ngờ đúng dịp nhìn thấy Huyền Vu quốc phó sứ từ trong trướng bọn họ đi ra.
Đại Ngưu rất muốn xông lên, đánh hắn một chút, nhưng đột nhiên phức cảm tự ti nảy lên trong tâm.
Nhìn xem nam nhân kia, có phong độ, có khí chất, có địa vị, nhưng mà hắn lại cái gì cũng không có.
Đại Ngưu trong lòng đau một chút, đêm đó không có về lều trại cùng Mộng Ngọc.
Mộng Ngọc ở một mình chính mình yên tĩnh suy nghĩ một chút, quyết định vẫn là đem chuyện Lỗ đại nhân tìm cơ hội cùng hắn nói hảo.
Ngày thứ hai, Mộng Ngọc đi tìm Đại Ngưu. Đại Ngưu sợ Mộng Ngọc nói lời chia tay nên chuyển hướng nói chuyện khác.
“Ta bề bộn nhiều việc, ngày khác rồi nói sau.”
Mộng Ngọc thật sinh khí, sự tình gì so với y trọng yếu hơn chứ?
“Ngươi không cần hối hận!” Mộng Ngọc thở phì phì chạy ra.
Vốn là tức giận nhưng Đại Ngưu mấy ngày liền tiếp không trở về, Mộng Ngọc cảm thấy không đúng nên tìm tới Đại Ngưu.
“Ngươi vì cái gì, mấy buổi tối cũng chưa trở về?”
“Ngọc Nhi, không phải có người cùng ngươi sao? Ngươi còn có thể muốn ta sao?”
Đại Ngưu hỏi ra lời này tâm hắn cũng rất đau, nhưng là không nghĩ tới Mộng Ngọc lỗ tai nghe vào lại hiểu lầm. ‘Đại Ngưu không cần y, đem y đưa cho Lỗ đại nhân.’
Thấy ngày thứ hai sẽ khởi hành về kinh, Mộng Ngọc một mình ở lều trại yên lặng rơi lệ, Lỗ đại nhân thấy cơ hội hiếm có, đến bên cửa.
Mộng Ngọc nhìn đến hắn, ngược lại nở nụ cười. “Ngươi không phải muốn ta sao?”
“Tiểu mỹ nhân của ta, ngươi làm ta nhớ thương vài năm, chỉ cần ngươi theo ta, ta nhất định cho ngươi sung sướng hưởng lạc.”
Lỗ đại nhân vừa nói vừa cởi quần áo. Mộng Ngọc đứng lên nhìn bốn phía, hướng về quỹ giác đụng phải.
Đại Ngưu cũng không yêu y, y còn sống cũng là dư thừa.
Đại Ngưu đi trên đường, hắn có chút muốn nói cùng Mộng Ngọc. Hắn muốn Mộng Ngọc hưởng phúc nhưng hắn sẽ nghĩ về Mộng Ngọc cả đời.
Đại Ngưu do dự mà đi vào lều trại, mở màn ra liền thấy được thân thể cùng đầu Lỗ đại nhân đầy máu, là máu tươi của Mộng Ngọc ngã vào ngăn tủ bên cạnh.
Lỗ đại nhân thấy người tiến vào, vội vàng nói: “Không liên quan đến ta, là chính y đánh ta.”
Đại Ngưu chạy đi lên ôm lấy Mộng Ngọc. “Mộng Ngọc!”
Mộng Ngọc giãy dụa mở mắt. “Ngươi không phải không cần ta sao?”
“Không, không có, ta cảm thấy không xứng với ngươi. Huyền Vũ quốc phó sứ hắn không phải thích ngươi sao? Hắn có thể cho ngươi bình yên, cùng ngươi cũng xứng a.”
“Chúng ta chính là bằng hữu, ta lần trước tìm ngươi muốn cùng ngươi nói, hắn muốn cường bạo ta, ta nghĩ ngươi không có nhiều thời gian bồi theo ta, ta sợ.”
Mộng Ngọc nhất chỉ Lỗ đại nhân, Đại Ngưu quay đầu, đỏ hồng mắt nhìn về phía Lỗ đại nhân.
“Là ngươi, là ngươi, đều là ngươi.”
Đại Ngưu hô to lên, đem Lỗ đại nhân đặt phía dưới đất đánh tới. Bên ngoài có người nghe động tĩnh đã chạy tới xem, nhìn thấy đại nhân bị đánh bầm dập, chạy đến kéo Đại Ngưu ra, có người tìm quân y cấp xem miệng vết thương của Mộng Ngọc, có người đi gọi Tướng quân.
Tướng quân vừa thấy tình huống chỉ biết một hai, đến bên khuyên Đại Ngưu trước.
“Vết thương Mộng Ngọc quan trọng hơn, ngươi đi qua nhìn xem.”
Đại Ngưu buông tay ra, đi đến trước giường kéo tay Mộng Ngọc lại.
Tướng quân quay đầu nhìn về phía Lỗ đại nhân bị đánh trúng. “Lỗ đại nhân, người là quan kinh thành nhưng nơi này do ta làm chủ, nói ra chuyện khó nghe là cường bạo hơn nữa ngài lại cường bạo lão bà của công chi thần, cái này càng thêm khó nói.”
“Ngươi, ngươi, trở về kinh thành ta cho ngươi biết tay.” Lỗ đại nhân kêu gào bị người đưa ra ngoài.