Chương 2: Con gái
Năm năm sau.
Vào tháng giêng, trường đại học C đã sắp tới khai giảng, sinh viên lần lượt trở lại. Ngày mốt chính là Tết Nguyên Tiêu, ở góc đường có dựng lên mấy cửa hàng thưa thớt, bày bán các loại đèn lồng. Phần lớn là cư dân ở lân cận muốn mượn ngày hội Nguyên Tiêu để kiếm chút ít tiền lời. Gió rét lạnh thấu xương, xung quanh vắng như chùa Bà Đanh. Thỉnh thoảng có vài sinh viên dừng lại tùy tiện nhìn ngắm vài lần. Trời rất lạnh, ai cũng muốn ở trong nhà ngồi sưởi ấm, uống trà nóng.
"Cô chủ, cái đèn lồng này bao nhiên tiền?"
"60 đồng."
"Mắc như vậy sao, có thể bớt một chút được không?"
Mạnh Hạ bỏ cây bút vẽ ở trong tay ra, mười ngón tay đã đỏ bừng, cô chà xát hai tay đã đông cứng lại một chút. Khí trời quá lạnh, giọng nói của cô êm ái vang lên mang theo run rẩy: "Đây chính là tôi tự vẽ lấy, giá cả so với những nơi khác cũng đã rẻ hơn rồi."
"Chẳng trách, bức tranh của cô vô cùng đặc biệt, thật là đẹp mắt, so với sinh viên mỹ viện như chúng tôi không kém chút nào."
Những bức tranh này đều là những ký ức tốt đẹp nhất trong cô nhớ lại, Mạnh Hạ nhìn về đối phương nhè nhẹ mỉm cười.
"Cô chủ, tôi lấy cái này."
Một mình Mạnh Hạ bận rộn ở trong túp lều giản dị, phần lớn là hình vẽ trên đèn lồng của cô mới mẻ và độc đáo cho nên dễ bán hơn một chút.
*******************
Ở góc đường xa xa, dưới gốc cây ngô đồng già nua có một chiếc xe Bentley màu đen đỗ lại ở đó, người đi đường bước ngang qua đã liên tiếp ngắm nhìn. Từ Dịch Phong miễn cưỡng dựa nửa người ở trên ghế da, đang nói chuyện điện thoại, vẻ mặt nhàn nhạt. Trong phút chốc cúp điện thoại, ánh mắt vô tình nhìn vào góc đường đối diện, có mấy đứa bé đang chơi đùa, nhưng riêng một cô gái nhỏ đơn độc đứng ở một bên. Ánh mắt của hắn cuối cùng dừng lại trên người của bé gái, cô bé mặc một bộ áo ấm màu hồng phấn, phía dưới là quần bông màu rám nắng, trên chân mang một đôi giày trắng tuyết. Còn đội một chiếc mũ heo con, được bao phủ cực kỳ kín đáo, nhìn thôi cũng khiến cho người ta yêu thương. Cô bé cầm khoai lang ở trong tay, vui vẻ nhảy tưng tưng, ở trong tiết trời đông giá rét thì đó là một cảnh tượng đẹp như tranh vẽ.
Từ Dịch Phong ngắm nhìn cô bé, khóe mắt khẽ xúc động, trong đầu chợt hiện ra một nét mặt tươi cười từ rất lâu rồi biến mất, người ấy sớm đã biệt tăm biệt tích. Hắn chuyên chú nhìn vào cô bé thêm mấy giây rồi lập tức đẩy cửa xe ra.
Đôi chân vô thức liền hướng về phía mấy đứa bé mà bước đến, cuối cùng dừng lại tại trước mặt tiểu cô nương. Cô bé lẳng lặng đứng đó, ánh mắt ngây ngô, một đôi mắt trong suốt đen láy khe khẽ nhìn hắn: "Thúc thúc, thúc muốn nếm thử khoai lang không?" Âm thanh mềm mại ngọt ngào, nhẹ nhàng cười một tiếng còn có lúm đồng tiền hiện ra, khóe miệng còn dính vụn khoai lang.
Từ Dịch Phong thoáng chốc ngẩn ra.
"Ca ca, anh muốn nếm thử chocolate không?" Trước đây thật lâu cũng có một giọng nói ngọt ngào mang theo nịnh nọt, ghé vào tai của hắn mà nói.
Nhạc Nhạc đem khoai lang giơ lên trước mặt hắn, một thân nhỏ xíu trắng tròn thoáng chốc làm cho người ta trìu mến: "Thúc thúc, cái này rất ngọt, thầy giáo nói ăn khoai lang trợ giúp cho tiêu hóa." Nói xong, cô bé cắn bẹp một cái, sau đó hướng về phía Từ Dịch Phong cười ngọt ngào: "Ăn thật ngon, thúc thúc, thúc có muốn ăn không?"
Không đợi Từ Dịch Phong nói chuyện, tiểu cô nương nghiêm trang nói thêm: "Ở phía trước năm mươi mét, khoai nướng lão Kỷ, vừa mê vừa say."
Khóe miệng Từ Dịch Phong tràn ra một nụ cười khó có thể nhìn thấy được. Phải, gặp được đứa bé chèo kéo quảng cáo.
Lúc này ở một giọng nữ trong trẻo truyền đến: "Dịch Phong..." Hắn thu hồi nụ cười, ngẩng đầu lên nhìn về phía trước. Có một thân ảnh xinh đẹp đi đến bên cạnh hắn: "Chờ lâu chưa?"
Kiều Dịch Kỳ nhìn nhìn đứa bé ở bên cạnh, liền hỏi: "Anh biết ư?"
Từ Dịch Phong lắc lắc đầu, không để ý đến đứa bé lắm: "Lại bị sinh viên giữ lại? Anh không biết sinh viên thời nay đều thích học như vậy đấy."
Kiều Dịch Kỳ mỉm cười: "Dịch Phong, em vừa rồi thấy ở phía trước có một gian hàng bán hoa đăng rất đặc biệt, chúng ta đi xem một chút đi."
"Lớn như vậy mà vẫn y như trẻ con."
"Đi thôi, đi thôi." Kiều Dịch Kỳ ôn nhu kéo kéo tay áo của hắn.
Nhạc Nhạc cắn một miếng khoai lang ở trong tay, đôi mắt đen nhánh nhìn theo bóng lưng của Từ Dịch Phong, khóe miệng vẫn mỉm cười, lại cắn thêm một miếng lớn khoai lang lớn nữa. Cô bé cảm thấy có chút khó chịu, giống như ở nhà trẻ bị các bạn giành lấy món đồ chơi mà cô bé thích vậy.
********************
"Dịch Phong, anh xem, bức tranh trên chiếc đèn này quả thực rất khác biệt... cô chủ..."
Mạnh Hạ cúi đầu chuyên chú vẽ tranh trong tay, Kiều Dịch Kỳ đề cao giọng nói, lại gọi thêm hai tiếng. Mạnh Hạ lần này mới phát hiện có khách đến, ngẩng đầu lên chớp mắt một cái, cây bút vẽ trong tay rơi xuống mặt đất "cạch" một tiếng. Trời rất lạnh, thân thể của cô hơn run lên, ngay cả bút cũng trơn tuột mà rơi xuống.
"Cô chủ, tôi lấy cái đèn lồng này." Kiều Dịch Kỳ tâm tình rất tốt, giọng nói nhẹ nhàng.
Mạnh Hạ rất hốt hoảng trước hai bóng người, cô cảm thấy có chút không chân thực, hai người này thật sự xứng đôi làm cho người khác không rời mắt được. Khóe miệng của cô gái đó khẽ động đậy, Mạnh Hạ không để lại dấu vết mà hướng nghiêng người về phía bên phải, ánh mắt không hề chớp nhìn khẩu hình miệng của cô ấy: "Ngại quá, cô cần gì?"
Tầm mắt của hai người chạm nhau, Từ Dịch Phong rốt cục cũng thấy rõ mặt của cô, nhất thời có chút hoảng hốt, nụ cười trong nháy mắt cứng lại. Mạnh Hạ nhanh chóng đưa mắt nhìn hắn một cái, hắn vẫn phong tư lỗi lạc như cũ. Thời gian lặng lẽ đã cải biến rất nhiều, nhưng không thay đổi chính là ánh mắt của hắn nhìn cô vẫn lạnh lùng như cũ, mà nay, hắn ở trong mắt cô cũng là người xa lạ.
Nếu như cô không ngẩng đầu lên, hắn căn bản cũng không nhận ra được cô. Mạnh Hạ mỉm cười vừa đúng, lễ phép nhưng không hèn mọn, hôm nay hắn và những người khác đều chỉ là khách hàng của cô, cô quá rõ ràng mình bây giờ là thân phận gì.
Trong tim không hề báo trước mà co rút đau đớn một chút, nhưng cũng chỉ ngắn ngủi như một cái chớp mắt.
Cúi người xuống nhặt lên cây bút bị rơi trên mặt đất, cầm lấy cái khăn ướt cứng ngắc lau màu vẽ ở trên tay, vải vóc thô ráp chà xát lên mu bàn tay sưng đỏ nhưng cô không phát hiện được một chút đau đớn nào.
"Dịch Phong, anh cảm thấy nhìn có được không?" Kiều Dịch Kỳ yêu kiều cười nhẹ, Mạnh Hạ nghe thấy giọng nói của cô ấy, cũng biết cô gái này rất hiền lành, và còn rất hạnh phúc.
"Tôi muốn mười ngọn đèn lồng."
"Không cần phải tính cả bên nhà của anh." Từ Dịch Phong khẽ cười.
"Chỉ còn lại 6 chiếc nhỏ."
"Bên kia không phải là còn bốn chiếc nhỏ sao?" Kiều Dịch Kỳ chỉ chỉ về phía sau, đó là bức vẽ vừa rồi Mạnh Hạ mới vẽ xong, định là lát nữa bán xong sẽ mang mấy cái đèn lồng này trở về cùng với người nhà treo lên.
"Thật ngại, mấy cái đèn nhỏ này không bán." Sắc mặt của cô bình tĩnh.
Từ Dịch Phong kiêu căng nhìn vào cô, lạnh lùng nói: "Tôi ra giá tiền gấp 10 lần."
Mạnh Hạ âm thầm hít vào một hơi, giá tiền gấp mười lần, a... rõ ràng là một khoản tiền không nhỏ, cô còn thiếu tiền thuê phòng, còn có tiền thuốc than, còn có...
Hắn khí thế lạnh lùng đứng ở nơi đó, cô đón lấy ánh mắt dò xét của hắn, lắc đầu: "Thật sự là ngại quá, mấy chiếc đèn này là tôi để lại cho người nhà của mình."
Người nhà? Khóe miệng của Từ Dịch Phong lạnh lùng hé ra.
"Cô nếu như thật sự muốn có, ngày mai có thể quay lại đây." Cô cũng không muốn nói nhiều như vậy, khách nếu như thích, cô sẽ đáp ứng ngay.
Kiều Dịch Kỳ lúc này mới gật gật đầu, quay đầu hướng về phía Từ Dịch Phong hé miệng cười một tiếng.
Từ Dịch Phong lấy ra bóp da, cầm vài tờ tiền giấy đặt xuống bàn. Bàn tay trắng như tuyết cầm lấy tinh tế đếm, đầu ngón tay tự nhiên vuốt vào tiền để xác nhận là tiền thật hay giả. Động tác rất nhỏ này tự nhiên rơi vào tầm mắt của Từ Dịch Phong.
Mạnh Hạ đếm xong muốn trả lại tiền thừa, ngước mắt nhìn Kiều Dịch Kỳ một lần, cô ấy tinh xảo như búp bê, xinh đẹp và thanh nhã. Gió thổi ban trưa, bản thân cô bây giờ có thể hình dung bằng từ rối bù cũng không quá, mím mím khóe môi khô nứt mang theo nụ cười nhàn nhạt: "Tiền thừa của ngài."
Từ Dịch Phong mím căng khóe môi, cười nhạo một tiếng: "Không cần."
Mạnh Hạ hiểu rằng một ít tiền lẻ này căn bản cũng không vào được trong mắt của hắn, nhưng những tờ tiền đã có nhiều nếp nhăn này cầm ở trong tay cô cảm thấy nặng trịch. Cô dừng lại một chút, đôi mắt nhìn thẳng vào hắn, nhanh chóng đem tiền nhét qua, lúc đầu ngón tay chạy được vào lòng bàn tay ấm áp kia giống như bị kim đâm vào, tim đau xót. Cô nhanh chóng rút tay về, Từ Dịch Phong từ trước đến nay đều chán ghét cô đụng vào. Quả nhiên, chân mày của hắn đã nhăn lên.
Dường như phải nhất định như vậy, thì ra là hắn và cô chỉ thích hợp làm người xa lạ.
Từ Dịch Phong xoay người đi đến hướng đối diện. Kiều Dịch Kỳ có chút khó hiểu, thấy hắn rời đi, lập tức mang theo đèn lồng đuổi theo: "Dịch Phong, Dịch Phong."
Mạnh Hạ nhìn theo hướng bọn họ rời đi, kinh ngạc xuất thần. Ở thái dương từ từ toát ra mồ hôi lạnh, lọn tóc vì vậy mà dinh dính áp sát vào. Trong bụng từng đợt quặn đau làm cho sắc mặt của cô càng ngày càng tái nhợt, thân thể gầy gò không ngừng run rẩy.
Trên bầu trời đột nhiên rung rinh bay bay những bông tuyết, gió rét từng hồi từng hồi cuốn đến, bay múa đầy trời. Ở chung quanh đã vang lên tiếng hoan hô: "Tuyết rơi."
Mạnh Hạ từ từ nâng tay lên, những bông tuyết lạnh như băng rơi vào lòng bàn tay, hóa thành cảm giác buốt buốt nhè nhẹ. Trước mắt một mảng trắng nõn càng ngày càng dày, khóe mắt của cô khô khốc không có một chút hơi nước, đại khái là một năm đó, cô đã để lại nước mắt của cả một đời này.
"Mẹ, mẹ có giữ lại lồng đèn cho con không?" Một giọng nói mềm mại vang lên.
Mạnh Hạ ý thức trở về, lập tức thu lại sắc mặt đau thương, xoay người nhìn cô bé một cái, nhếch miệng cười: "Chuyện mẹ đồng ý với con thì nhất định sẽ làm được, tuyết rơi rồi, chúng ta về nhà đi."
Nhạc Nhạc cười hì hì một tiếng: "Mẹ, ngày mai chúng ta có thể đắp người tuyết."
Mạnh Hạ thu dọn đồ, thấy cô bé xách theo bịch khoai lang ở trong tay: "Đã ăn bao nhiêu khoai lang rồi?"
Nhạc Nhạc thăm dò cô một chút, giọng nói nhỏ xíu: "Nửa cái."
Mạnh Hạ thấy ánh mắt của bé con chuyển động cũng biết nha đầu này nói dối. Cô đem dụng cụ vẽ tranh đều cất vào trong túi, ngồi xổm xuống vuốt vuốt tay của bé con, lạnh buốt, có chút đau lòng: "Mũi của Nhạc Nhạc như thế nào mà dài hơn so với vừa rồi vậy?"
Nhạc Nhạc vội vàng đưa tay sờ mũi, miệng nhỏ méo mó: "Mẹ, con ăn một cái lớn."
Mạnh Hạ bật cười.
Tiểu cô nương nghèn nghẹn giải thích: "Mẹ, khoai loang nhà gia gia ăn quá ngon, con không muốn ăn nhưng hương thơm khoai lang luôn hấp dẫn con."
Mạnh Hạ tiến lại gần, duỗi tay ra, tiểu cô nương rầu rĩ nộp khoai lang ra. Cô lo lắng cô bé ăn nhiều thì buổi tối sẽ bị đầy bụng, khó tiêu, đến lúc đó lại phải chịu một phen cực khổ.
Mạnh Hạ xách theo một túi da lớn, Nhạc Nhạc đi theo cô: "Mẹ, mẹ kiếm tiền thì thứ bảy có thể cho con và dì Ất Ất đi ăn gà rán Kentucky không." Dừng lại một chút, giọng nói hạ xuống nhỏ dần: "Các bạn của con trong lớp đều nói gà rán Kentucky ăn thật ngon."
Mạnh Hạ trong tim đau xót.
"Mẹ?"
"Ừm, Nhạc Nhạc trước kia không phải đã đồng ý với mẹ là không ăn gà rán Kentucky sao?"
"Hồi trước bởi vì mẹ không có tiền, nhưng đúng là vừa mới kiếm được tiền. Mẹ, con ăn không nhiều lắm."
Mạnh Hạ bất đắc dĩ: "Vậy cũng được, mẹ sẽ cố gắng làm để dẫn con đi ăn."