Chương 31: Đau lòng vô tận
Trời đã tảng sáng, cô nhẹ động đậy ngón tay, đầu ngón tay chạm vào mềm mại làm cho cô cảm thấy hốt hoảng. Rèm cửa sổ nặng nề che đi ánh mắt trời, cô chậm rãi mở hai mắt ra, trong mông lung cô nhìn thấy được một bóng lưng trong trẻo nhưng lạnh lùng. Trong lòng của cô nhất thời dâng lên khó hiểu và rất nhiều cảm giác hỗn loạn. Cuống họng của cô khàn khàn, muốn lên tiếng nhưng không thể nào cất lên được.
Từ Dịch Phong chắp tay ra sau lưng đứng ở trước cửa sổ sát đất, một thân quần áo mặc ở nhà nhưng không có một chút cảm giác ấm áp của gia đình. Cô mím chặt môi mỏng, ánh mắt sắc bén sâu thẳm làm cho người ta không nắm bắt được.
Mạnh Hạ khó chịu, ho khan khô khốc vài tiếng.
Hắn từ từ xoay người lại, ánh mắt lạnh như băng rơi vào trên người của cô, cả người lạnh nhạt mang theo cả âm trầm.
Mạnh Hạ nhìn chằm chằm vào hắn, bởi vì ho khan mà trong mắt đã dâng lên một tầng nước rưng rưng: "Đây là đâu?"
Trong phòng to như vậy, được thiết kế theo phong cách Châu Âu xa hoa, sang trọng và cả hoa lệ.
Mạnh Hạ thở hơi gấp, đối mặt với việc Từ Dịch Phong không nói gì, cô đã thấy lo lắng, lại một lần nữa đặt câu hỏi: "Đây là đâu?"
Từ Dịch Phong đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống: "Bờ biển."
Nghe vậy, cô lập tức bước xuống giường, cúi đầu nhìn vào y phục trên người, vẫn là quần áo bệnh nhân của bệnh viện, hoàn hảo. Bên cạnh giường có thể một đôi dép nữ màu hồng phấn, cô nhìn thoáng quá, một màu sắc rất ấm áp nhưng mà cô không có tâm tư để mang vào, chỉ đi chân trần tới trước cửa phòng. Chạm tay vào tay cầm, vặn vài cái, cửa vẫn không hề động đậy.
Sắc mặt của cô cứng đờ, bỗng dưng vô lực rũ tay xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Từ Dịch Phong, anh rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cô quay đầu lại nhìn cái điều khiển từ xa ở trong tay hắn.
Ngón tay của Từ Dịch Phong từng cái, từng cái gõ lên điều khiển từ xa: "Rời khỏi Mục Trạch."
Mạnh Hạ cảm thấy thế này thật sự là một câu chuyện cười, cô bỗng dưng bật cười thành tiếng: "Anh là gì của tôi? Tôi gả cho người nào cũng phải nghe theo chỉ thị của anh sao? Từ Dịch Phong, anh có phải là đã tự đại thái quá rồi hay không?"
Cô nuốt khan một cái, gương mặt trắng bệch gần như trong suốt, yếu đuối nhưng lại mang theo vài phần kiên cường, từng chữ từng câu nói ra: "Tôi chính là muốn gả cho anh ấy."
"Từ Dịch Phong, mạng sống là của tôi, không phải của anh." Cô hơi ngước cảm lên, dứt khoát nói ra: "Mở cửa."
"Cô có bản lĩnh thì tự mình đi ra khỏi nơi này."
Mạnh Hạ đi về phía hắn, ánh mắt theo dõi điều khiển từ xa ở trong tay hắn. Từ Dịch Phong lạnh lùng ngắm nhìn cô đi tới, cô đưa tay, hắn cũng đưa tay ra.
Chạm nhẹ vào nhau, gương mặt của Mạnh Hạ tràn đầy chán ghét, loại hận ý đó không hề che giấu chút nào.
Từ Dịch Phong bị ánh mắt của cô như đâm vào người, lạnh lùng vô tình ném cái điều khiển từ xa đi, khóe miệng giương lên, dùng sức đẩy tới một cái, cô bị hắn áp dưới thân thể.
Khuất nhục và phẫn nộ.
Mạnh Hạ mạnh mẽ co chân lên muốn đá nhưng chỉ thấy Từ Dịch Phong đè xuống lưu loát, sắc mặt âm trầm: "Tiểu Hạ, cô lúc bỏ đi đứa nhỏ có nghĩ tới nó hay không?"
Trong phòng ánh sáng yếu ớt, đôi mắt của cô đột nhiên tràn đầy nước mắt, đối mặt với hắn nhưng lại không nhìn rõ hắn vì nước mắt mông lung. Hắn sẽ không biết mỗi lần hắn nhắc tới đứa bé kia, lòng của cô bị xé rách đau đớn sâu đậm đến mức nào?
Nước mắt trong suốt theo gương mặt của cô từ từ trượt xuống, rơi tí tách lên mu bàn tay của hắn, Từ Dịch Phong bất chợt cảm thấy có một loại đau đớn nóng rực. Hắn từ từ đưa tay lên khóe mắt của cô, vừa mới chạm vào.
Mạnh Hạ giống như bị một thứ dơ bẩn gì đó chạm phải, liền phản kháng: "Cút ngay."
Lửa giận trong Từ Dịch Phong thốt nhiên bùng lên.
Mạnh Hạ đưa tay đánh vào ngực của hắn: "Tôi rốt cuộc đã làm sai điều gì, bỏ thuốc anh không phải là tôi, không phải là tôi, không phải là tôi."
Cô gào thét, âm thanh thê thương vô cùng: "Từ Dịch Phong, tôi hận anh."
Từ Dịch Phong bỗng dưng áp người xuống, hắn đến gần, bàn tay gắt gao lôi kéo cô, đôi mắt thâm thúy nhìn không ra được tâm tình, có lẽ là đau lòng, có lẽ là phiền loạn.
Hắn hơi nheo mắt lại, lúc nhìn thấy cô giãy giụa mà bị bung ra một cái nút áo làm da thịt trắng muốt bại lộ trước mắt hắn một mảng lớn. Hắn đã phát hít sâu một hơi để áp chế tốt tâm tình của mình.
Đầu óc của Mạnh Hạ hỗn loạn như nổ tung ra, ánh mắt trong tíc tắc đã ảm đạm vô hồn, cắn môi, như tìm thấy một con đường sống trong cõi ch.ết, khóe miệng đột nhiên lẩm bẩm gọi lên: "Mục Trạch…"
Phẫn nộ trong mắt hắn bất ngờ bộc phát, nắm lấy nút áo trước ngực của cô.
Trong lúc đó điện thoại của Mạnh Hạ vang lên dồn lập, ánh mắt của cô bỗng dưng lóe lên một tia sáng hy vọng, cô dùng hết sức vươn người tới, nhưng hết lần này tới lần khác, vẻ mong đợi kia làm cho Từ Dịch Phong cực kỳ khó chịu. Cô nỗ lực đưa tay ra, khi chỉ còn cách một chút thì đột nhiên có một bàn tay hữu lực đưa tới.
Từ Dịch Phong cầm lên vừa nhìn thấy màn hình hiển thị lên một cái tên, ánh mắt của hắn tối sầm lại, căm hận đến nghiến răng nghiến lợi: "Hắn ta tốt như vậy?"
"Phải!" Mạnh Hạ lớn tiếng hét lên: "Anh ấy hơn anh một ngàn lần, một vạn lần." Đôi mắt ẩm ướt của cô gắt gao trừng hắn: "Từ Dịch Phong, anh căn bản không xứng để so sánh với anh ấy."
"Phải không?" Hắn phẫn nộ cười một tiếng, mang theo ác lệ: "Tôi không xứng." Hắn gần như thô bạo mà tuyên bố: "Mạnh Hạ, tôi nói rồi, cô nợ tôi một đứa con."
Tiếng nói vừa dứt, chỉ có âm thanh yếu ớt của nút áo bị đứt văng ra lả tả.
Từ Dịch Phong hôn cô một cách điên cuồng, bàn tay hữu lực không nương tay một chút nào mà thăm dò vào giữa hai chân cô, cảm giác xa lạ này làm cho cô sợ hãi khép chặt lại, toàn thân run rẩy lợi lại.
"Hắn đã đối với cô như vậy chưa?" Hắn tàn nhẫn hỏi, lực đạo trên tay cường thế thẳng tiến.
Khóe mắt của Mạnh Hạ giờ phút này đã không còn nước mắt: "Vô sỉ." Trong cơ thể cảm thấy một hồi nóng rực, cô buồn bực khó chịu kêu lên một tiếng, không khỏi cuộn người lên, càng ngày càng vô lực.
Hắn hãm sâu trong cơ thể của cô, cô lại cắn chặt răng, gương mặt hết sức căng thẳng. Hắn biết rõ là cô bài xích nhưng mà trên thân thể của cô không cách nào ngăn cản, từng chút từng chút thu hút hắn. Từ Dịch Phong giương lên khóe miệng.
Mồ hôi pha với nước mắt, từng đợt rồi lại từng đợt, một bên như lửa, một bên như nước.
*************************
Vào chạng vạng xế chiều, lúc Mạnh Hạ mở mắt tỉnh dậy, xương cốt toàn thân đều như đã rời ra. Vừa động đậy là cả người đau không thể đứng lên được, càng khó chịu hơn chính là trong lòng đau xót, nhưng cô không thể nào tùy tiện bật khóc. Xuyên qua lớp kính thủy tinh có thể nhìn thấy nước biển xanh thẳm xa xa, từng đợt sóng liên tiếp đập vào bờ.
Dư âm của trời chiều chiếu vào trong nhà, bên trong phòng là một mảnh sáng lóa.
Cô vén chăn lên, thân thể trần trụi bước xuống giường, y phục của cô rải rác chia năm xẻ bảy nằm tán loạn ở trong góc phòng. Mạnh Hạ vẻ mặt không có một chút thay đổi cầm lấy áo tắm màu trắng khoác lên người. Đi ra sân thượng, cô nhắm mắt lại, hít vào một hơi thật sâu, trong không khí tràn ngập hương vị mằn mặn, quanh quẩn ở bên tai là tiếng sóng biển gào thét.
Cô vẫn luôn thích ngắm biển, nghe âm thanh của biển, tiếng gọi tuyệt vời của thiên nhiên đó làm cho người ta trầm tĩnh lại, làm cho người ta có thể quên hết tất cả.
Từ Dịch Phong chẳng biết đã đứng ở phía sau cô từ lúc nào, ngắm nhìn bóng lưng mờ ảo của cô, cái vẻ bàng hoàng luống cuống ấy làm cho hắn cảm thấy có chút đau lòng khó hiểu nên bước chân trong nháy mắt đó đã chần chừ. Đem một phần thức ăn đặt ở trên bàn, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ: "Ăn cơm."
Mạnh Hạ một ngày nay chưa ăn cơm, dạ dày đã sớm kêu réo vô cùng, nhưng mà cô lại ăn không vô được một miếng. Cô không nhúc nhích, đứng dựa ở trên lan can.
"Em điếc sao?"
Khi đó cô hơi động đậy một chút.
Từ Dịch Phong tiến lên kéo lấy cánh tay của cô, tay kia giữ lấy cằm của cô.
Mạnh Hạ chậm rãi mở mắt ra, trong mắt đã sớm ảm đạm không còn một tia sáng, cô nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, hướng về hắn mà cười lên: "Đúng vậy, tôi bị điếc." Tránh bàn tay của hắn ra, giơ lên cánh tay nặng nề chỉ vào tai phải của mình: "Nơi này không nghe được. Lúc mang thai 7 tháng, tôi bị tai nạn xe cộ, con của anh không có giữ được." Cô nhàn nhạt nói ra.
Một đợt sóng lớn từ phía xa, đập vào bờ một tiếng, bọt biển văng khắp nơi.
Đồng tử của Từ Dịch Phong bỗng dưng co rụt lại.
Mạnh Hạ nhìn qua hắn: "Anh không biết sao? Ha ha……"
Gân xanh trên cánh tay của hắn đột nhiên nổi lên.
Ở nơi xa kia, thủy triều mãnh liệt vỗ vào đá ngầm, từng đợt rung động, từng đợt rền vang.
Cô tự nhiên mỉm cười, cảm giác hít thở không thông và đau đớn đã ăn sâu trong trong tận xương tủy, không cam lòng và hận ý… tất cả những nhức nhối đó vào thời khắc này dường như đã biến mất: "À, đúng rồi, con của anh, tôi vĩnh viễn đều không trả được." Gió biển nhấc lên mái tóc của cô, tiếng cười kia theo gió mà đi, sau đó là hồi ức đau thương không cách nào cứu vãn đã tràn tới.
"Đời này, tôi cũng sẽ không có con được nữa, Từ Dịch Phong, tôi còn không đứng dậy nổi." Trong tiếng nói đã đè nén bi thương vô cùng.
Từ Dịch Phong sững sờ, đôi mắt trong phút chốc trở nên rét lạnh, một khắc này, nỗi khiếp sợ trong hắn đã vượt qua sức tưởng tượng của mình, trong lòng như bị dày xéo những nhát đâm đau nhức.
Mạnh Hạ cười rộ lên, mỗi một tiếng cười, là mỗi một lần trong tim của Từ Dịch Phong lại co thắt đau đớn thêm vài phần. Cả khuôn mặt của hắn đều ngưng trọng, dường như mưa bão đã nổi lên, bàn tay run run đưa đến phía cô, nhưng lại không có dũng khí chạm tới.
Cô từ từ ngồi xổm xuống, như một con nhím nhỏ bị nhổ mất gai mà run rẩy cuộn tròn lại: "Tôi có lỗi gì, chẳng qua là thời niên thiếu đã yêu anh."