Chương 43: Đổ hết tội lỗi lên cô

Kiều Dịch Kỳ tự sát.
Mạnh Hạ cũng không nghĩ tới cái tin này lại do mẹ của Mục Trạch tìm đến nói cho cô biết.


Xem ra Từ Dịch Phong không để cho cô đi ra ngoài cũng đúng, quan hệ của hai người mà để cho mọi người biết thì không chỉ ảnh hưởng xấu tới hắn và gia đình của hắn, mà với cô cũng không có nhiều tốt đẹp. Chỉ là Mạnh Hạ lại giống như rơi vào tình cảnh tự lừa mình dối người vậy, kỳ thật người khác đã sớm biết được chuyện này.


Chẳng hạn như với vị Mục phu nhân đang ở trước mặt đây, cặp mắt kia nhìn vào cô chứa đầy hận ý không thèm che giấu.
"Mạnh Hạ, Kỳ Kỳ tự sát." Bà ấy nhếch mệng nói ra, thái độ lành lạnh.


Mạnh Hạ thở ra một hơi, hầu như khó có thể tin được mà nhìn vào bà ấy, không khỏi cảm thấy đáng tiếc thay cho Kiều Dịch Kỳ, vì đàn ông mà tự sát là chuyện ngu xuẩn nhất. Đương nhiên là cô đã từng thiếu chút nữa thì cũng giống như cô ta, Mạnh Hạ ảm đạm, chỉ hơi cong môi một cái.


"Bởi vì cô." Mục phu nhân oán hận nói ra, hận không thể giáng cho cô một cái tát.
Mạnh Hạ theo bản năng mà lui người về phía sau một chút, bởi vì cô sao? Vì cái gì mà muốn đẩy trách nhiệm cho cô đây? Chỗ này cô thật sự là nghĩ không ra.


Cô khẽ cắn răng: "Mục phu nhân, tôi cũng là người bị hại, bà không nhìn thấy sao? Kiều Dịch Kỳ tự sát, là ai làm cho cô ta tự sát thì bà đi tìm người đó. Tự tôi thấy mình không có bản lãnh khiến cho cô ta tự sát." Cô phẫn nộ mà cười một tiếng: "Có phải các người cảm thấy tôi không có người thân làm chỗ dựa, thì tôi sẽ để mặc cho các người dày vò?! Mục phu nhân, người bà cần tìm là vị hôn phu của cô ấy, mà không phải là tôi."


available on google playdownload on app store


"Miệng lưỡi thật ghê gớm." Mục phu nhân giận run người, tiến lên dang tay muốn cho Mạnh Hạ một cái tát. Cô liền nhanh chóng cầm ngược lại tay của bà ấy, tiến đến gần, nhìn vào dung nhan đằm thắm của bà mà cười khan: "Mục phu nhân, con gái của bà nếu ở vào vị trí của tôi, bà làm mẹ thì sẽ nghĩ như thế nào?"


Mục phu nhân vẻ mặt ngẩn ra, ngắn ngủi trong giây lát liền trừng mắt nhìn cô: "Nhưng tôi không có sinh ra một đứa con gái hạ tiện như cô."


Ánh mắt của Mạnh Hạ liền tối xuống, trong ngực đã tức phập phồng, lực đạo trên tay vô thức gia tăng, cuối cùng dùng sức đẩy bà ấy đi. Mục phu nhân bị lui về sau mấy bước, nặng nề ngã ngồi xuống ghế, oán hận đe dọa: "Mạnh Hạ, tôi nói cho cô biết, kịp thời mà rời khỏi Từ Dịch Phong, cô cả đời này đừng nghĩ tới việc bước vào cửa Từ gia."


Mạnh Hạ thoáng ngơ ngác một chút, lập tức bật cười: "Chuyện đó thì có liên quan gì đến bà, các bậc cha mẹ ở trên đời này không phải là ai cũng giống bà."


Mục phu nhân bị cô nói cho nghẹn lời, sắc mặt ngay tức khắc trắng bệch: "Mạnh Hạ, cô cho rằng Từ Dịch Phong thật sự thích cô? Người đàn ông như vậy sẽ thích cô?" Bà ấy cố ý dừng lại một chút: "Chẳng qua là trước kia cô quấn quýt lấy cậu ta quá chặt, mà nay lại đối xử ngược lại, cậu ấy nhất thời cảm thấy mới mẻ mà thôi. Với lại, cậu ấy chẳng qua là cảm thấy đau lòng, bởi vì dù sao thì cô cũng mất một đứa bé, không phải sao?"


Miệng lưỡi rắn độc, Mục phu nhân vẫn đánh trúng vào chỗ đau của Manh Hạ.
Cổ họng của Mạnh Hạ như bị bóp nghẹt, vẻ mặt cũng lạnh xuống, hai tay nắm chặt. Cô chưa từng chán ghét một người nào như thế, Mục phu nhân đã vượt qua cực hạn của cô.


"Thì ra là anh ta dễ dàng đau lòng như vậy, thế thì chiêu này của Kiều Dịch Kỳ lại làm tốt lắm. Tôi rất mong đợi Từ Dịch Phong sẽ đau lòng mà trở về bên cạnh cô ấy." Cô nặng nề nhấn mạnh: "Càng nhanh càng tốt."
Cửa phòng không biết bị mở ra từ lúc nào.


Mục phu nhân đứng đối diện với cánh cửa, ánh mắt đột nhiên thoáng quẹt qua một nét vui vẻ khó hiểu.
"Mục phu nhân, nếu như có chuyện gì thì bà có thể tìm tôi." Từ Dịch Phong đứng ở trước mặt bà ấy, khắp người toát ra thái độ lạnh lùng lãnh khí.


Trong lúc nhất thời, tất cả như đứng yên lại, lời nói mặc dù không phải đang đe dọa nhưng lại làm cho người khác không rét mà run.
Từ Dịch Phong cúi đầu nhìn vào Mạnh Hạ. Vừa rồi hắn nghe được lời nói của cô, trong ngực không hiểu sao lại buồn bực một hồi, trái tim tự dưng cũng hẫng đi một nhịp.


"Dịch Phong, ta chỉ là cùng Mạnh tiểu thư nói một chút chuyện nhà." Mục phu nhân thu hồi lại cơn tức giận vừa rồi, trong nháy mắt lại trở nên từ ái dễ gần.


"Phải không?" Từ Dịch Phong mị nheo mắt lại, ngôn ngữ hùng hổ dọa người: "Tôi không biết là quan hệ của bà và Tiểu Hạ từ khi nào lại trở nên tốt như vậy. Cũng đúng, Mục Trạch làm mất con của chúng tôi, bà là mẹ của hắn, đối với Tiểu Hạ nhân từ một chút, cũng có thể tích phúc cho con của bà." ["Con của chúng tôi" đó nha ^0^~]


Nói xong cũng không nhìn lại bà ấy lấy một cái, liền nắm lấy tay Mạnh Hạ, bàn tay lạnh như băng ấy làm cho cô giật mình mà co rụt lại. Hắn cũng không để ý tới vẻ cự tuyệt của cô, bàn tay nắm thật chặt, lôi cô đi ra ngoài.
Trong lòng Mục phu nhân nghẹn lại vì giận, tức muốn đau tim.


Vừa ra khỏi cửa, Mạnh Hạ hất mạnh tay của hắn ra. Từ Dịch Phong dừng bước lại, từ từ quay đầu, mi tâm nhẹ chau vào: "Lần sau không việc gì phải gặp mặt bọn họ nữa."
"Bọn họ?" Mạnh Hạ châm chọc mà nhẹ cong khóe miệng: "Từ Dịch Phong, họ đều là thân thích của anh!"


"Nhà tôi với bọn họ không phải là quan hệ thân thích." Từ Dịch Phong thản nhiên nói ra.
"Đó là dì của vị hôn thê nhà anh, lại không phải là thân thích của anh sao?" Tầm mắt của cô thẳng tắp nhìn vào hắn: "Kiều Dịch Kỳ tự sát."
"Không liên quan gì đến em." Từ Dịch Phong lãnh đạm nói ra.


"A……" Mạnh Hạ khẽ cười một tiếng: "Đúng là một chút quan hệ với tôi cũng không có. Nhưng mà bởi vì anh mà tất cả bọn họ đều nhận định là do tôi, là kẻ thứ ba như tôi ép buộc đại tiểu thư của Kiều gia tự sát. Tôi ở trong mắt tất cả mọi người là không thể chấp nhận được như vậy đấy."


"Bây giờ vị hôn thê của anh vì anh mà muốn ch.ết, làm sao anh có thể lãnh đạm như vậy?" Mạnh Hạ trong lúc này thật vô lực, là một người phụ nữ, cô cảm thấy Kiều Dịch Kỳ thật sự là quá ngốc rồi, yêu một người đàn ông không có trái tim đến vậy.


Từ Dịch Phong đưa tay kéo cô qua, ánh mắt khẽ đau thương.
Mạnh Hạ khó chịu, có đôi lúc cô thậm chí còn cảm thấy Kiều Dịch Kỳ chính là mình của năm đó.


Cô sít sao nắm hai tay lại, liều mạng đánh vào lồng ngực cứng rắn của hắn, từng phát từng phát, đau lòng chất vấn: "Anh rốt cuộc là có trái tim hay không?" Không biết là vì Kiều Dịch Kỳ, hay là vì chính mình.


Từ Dịch Phong vẫn để cho cô đánh, trầm mặc một hồi lâu, hắn mới khẽ thở dài một hơi: "Tiểu Hạ…"


Hắn nói gì đó, Mạnh Hạ không nghe rõ, cô chỉ vì đã yêu trong vô vọng nên có nhiều thê lương. Cuối cùng cô rốt cục cũng đánh đến mệt mỏi, Từ Dịch Phong dịu dàng giữ cô đứng lên, tựa vào trong ngực của hắn.


Nếu như khi đó anh có thể để cho tôi dựa vào, tất cả chỉ như vậy là đủ rồi. Chỉ là hôm nay, vòng tay ôm ấp này làm cô không dám tham luyến chờ mong. Mạnh Hạ nhắm hai mắt để trầm tĩnh lại, cô quyết định, nhất định phải rời đi. Cô phải rời khỏi Từ Dịch Phong, suốt đời này, xa thật xa.
****************************


Ban đêm, cô mặc đồ ngủ ngồi ở trên sân thượng, bầu trời đêm lấp lánh, màn hình điện thoại ở một bên chợt lóe sáng. Cô hít một hơi, cầm điện thoại lên, ở đầu dây bên kia thật lâu sau mới có tiếng nói.
"Tiểu Hạ….."
"Mạnh Tiêu, anh ấy khi nào thì trở về?"


Ở bên kia yên lặng, do dự một chút mới nói: "Tiêu ca bị thương, Tiểu Hạ, em chờ thêm một thời gian nữa."
"Vâng. Vậy nói cho anh ấy biết, ba ba đã được phóng thích." Nói xong, cô cúp điện thoại.
**************************


Đôi mắt hơi nheo lại, cô nghe được âm thanh cửa phòng bị mở ra, mùi hương quen thuộc lưu động trong không khí truyền đến, cô biết là hắn, nhưng chỉ nhắm mắt lại.






Truyện liên quan