Chương 13: Tôi tiến hành bước đầu tiên đó là...
Hôm sau, Huỳnh Phương Trúc vẫn tới trường bình thường, nhưng nó không về lớp mà đi thẳng đến cửa phòng 11A , Thiên Bảo cùng Anh Khang hơi tò mò cũng đi theo phía sau."RẦM", cánh cửa bị nó đạp tung ra. Mọi người trong lớp giật mình rồi im lặng, không một ai dám hó hé. Phương Trúc nhìn quanh lớp, thấy người con gái giống nó với đôi mắt vô hồn đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Nó bước nhanh tới:
-Trịnh Mỹ Hà._giọng nói lạnh lùng vang lên. Lúc này Mỹ Hà ngước nhìn, thấy nó, cô run run:
-Chị..chị...sao..._Có lẽ sự xuất hiện của nó bất ngờ làm Mỹ Hà có chút sợ hãi. Vì mãi suy nghĩ cô không biết nó vào lớp mình từ lúc nào.
-Theo tôi._Nó nắm tay Mỹ Hà kéo đi, cô ngạc nhiên, trước đây toàn là cô chủ động gặp nó, từ hôm đó Mỹ Hà không tìm Phương Trúc nữa vì cô sợ sự lạnh lùng của nó. Còn bây giờ nó tìm cô, chuyện gì đã xảy ra.
-NÈ, cô kéo cô ấy đi đâu, định hại em gái mình nữa sau?_Chưa ra khỏi cửa lớp bàn tay nó đang nắm tay cô bị gạt phăng ra đi kèm tiếng nói của một người con trai. Nó lạnh lùng quay lại nhìn thẳng vào mắt Hoàng Anh Khang, nghiến răng gằn lên từng chữ.
-IM-LẶNG-VÀ-BIẾN-KHỎI-ĐÂY-TRƯỚC-KHI-TÔI ĐIÊN._Dù có hơi sợ trước ánh mắt giết người đó của nó, nhưng hắn vẫn mạnh miệng.
-Mỹ Hà hôm qua giờ đã không tìm cô nữa, bây giờ cô quay lại tìm cô ấy, cô là loại người gì thế?
"RẦM" tiếng động mạnh vang lên lần thứ hai khiến mọi người có mặt trong lớp thoát cả tim. Huỳnh Phương Trúc không kiềm chế được đạp ngã cái bàn gần đó, rồi lôi ra cây súng tự tay chế chỉa thẳng vào hắn. Lần này mặt mày người nào cũng tái mét, chỉ cần nó nhích 1 ngón tay thôi cũng đủ để hắn đi mà không kịp thở.
Thiên Bảo nhẹ nhàng đi tới, 1 tay đặt lên tay nó cầm súng, 1 tay vòng ra sau ôm nó, thì thầm:
-Trúc Nhi, bình tĩnh, nghe anh._Tiếng nói ấm áp của Thiên Bảo làm nó có chút bình tĩnh trở lại, súng theo đó cũng được hạ xuống. Nó lạnh lùng nói ánh mắt không rời hắn.
-Ai muốn xen vào chuyện của Huỳnh Phương Trúc này thì nhớ kỹ hôm nay. Huỳnh Thiên Bảo, em cũng không đảm bảo bạn thân của anh toàn mạng sống trong căn biệt thự đó khi cứ tiếp tục như vậy._Dứt lời nó kéo tay Mỹ Hà ra sân sau trường. Ai cũng thở phào nhẹ nhõm. Thiên Bảo lườm hắn một cái sắc bén rồi bỏ đi. Trong lòng hắn còn hơi run run theo sau Thiên Bảo. Hắn cũng đem theo súng nhưng trường hợp như lúc nãy làm sao hắn đỡ được, đặc biệt hơn thế nó còn là 1 bang chủ lẫy lừng trong thế giới đêm biết bao nhiêu người đã bỏ mạng dưới tay nó.
...
Sân sau trường.
Huỳnh Phương Trúc đứng đối diện với Trịnh Mỹ Hà. Nó nhìn vào cô, ánh mắt lạnh lùng lúc nãy đã được thay vào bằng 1 ánh mắt dịu dàng yêu thương, em gái nó đã chịu khổ từ năm 3 tuổi, dù nó có sống 10 năm trong 1 gia đình giả tạo thì 10 năm ấy nó vẫn có ba mẹ, đặc biệt nó đã được cảm giác yêu thương từ mẹ, còn cô, khi sinh ra tới bây giờ chưa 1 lần có tình thương từ gia đình. Có lẽ nó may mắn hơn cô rất nhiều, bên nó luôn có những người thân quan tâm nó như Thiên Bảo, ba mẹ nuôi, và người mẹ đã khuất.
-Cô...yêu thương họ không?_Nó không lạnh lùng, thốt ra câu hỏi đầu tiên. Mỹ Hà có chút ngạc nhiên rồi cũng gật đầu.
-Họ thương cô không?_Câu hỏi thứ 2, dù đã biết đáp án nhưng nó muốn cô nói ra. 2 tay nó khoanh trước ngực chờ đợi câu trả lời.
Nghe tới câu này Mỹ Hà không gật đầu, im lặng 10 giây, cô nhẹ nhàng nhìn nó nói:
-Họ đã cho em một cuộc sống tốt như bây giờ, mua cho em nhiều quần áo mới, cho em ăn ngon, luôn khen em và chiều chuộng em trước người khác, nên chắc là họ thương em._Nghe tới đây, nó sa sầm mặt lại, cô gái này ngốc thật hay là giả ngốc vậy.
-Em nghĩ họ thương em sao Mỹ Hà, thương em tới mức tạo cho em những vết thương trên mặt, tay, chân của em sao, em có cần ngốc đến vậy không, họ chỉ yêu thương em trước mặt báo chí, em sống 16 năm cùng họ mà không nhận ra sự giả tạo à, em chịu đựng giỏi nhỉ?_Nó chưa lên tiếng thì Thiên Bảo cùng Anh Khang từ sau lưng nó đi tới. Thấy hắn, mặt nó trở nên lạnh lùng hơn.
-Em...em không biết. Em không chịu được những đòn roi nên em đã gặp chị ấy. hức hức, em rất vui khi biết chị là chị gái, em cứ nghĩ...hức hức...ba mẹ nào cũng sẽ thương con mình..._Mỹ Hà oà khóc lên như con nít, nó bước tới ôm cô vào lòng, sao trước đây nó không điều tr.a em gái mình có sống tốt không mà lại hận cô chứ, Mỹ Hà đâu có lỗi, lỗi là tại 2 người họ kia mà.
-Chiều này, tôi sẽ tới đón cô. Tại nhà._Nó buông cô ra rồi nói. Lần này Mỹ Hà hết sức ngạc nhiên. Như nhớ ra gì đó, cô vội nói:
-Không được, chiều nay những trợ thủ đắc lực của ba hợp ở nhà, họ là sát thủ. Họ sẽ hại chị. Em sẽ tự trốn ra.
-Nguy hiểm._Nó nghe cô nói tự trốn ra thì nhăn mặt. Nó không những không sợ mà ngược lại còn hứng thú với những sát thủ đó của ông Mẫn, Huỳnh Phương Trúc này đâu dễ dàng bị người khác hại.
-Trúc Nhi sẽ không sao đâu, em yên tâm đi, em chỉ cần soạn đồ trước, đừng để ai biết chuyện này, bây giờ vào học đi._Thiên Bảo hơi lo cho nó nhưng Mỹ Hà yếu đuối như vậy tự trốn ra còn đáng lo hơn.
Cả 4 người lên lớp, hắn nãy giờ im lặng theo dõi nó, chuyện của 3 người họ thật rắc rối, hắn chưa hiểu hết, và cũng rất tò mò.
...
2h chiều.
Cũng giống như ngày đầu tiên gặp ông ấy, hôm nay Phương Trúc cũng diện 1 bộ đồ đen, Thiên Bảo và Anh Khang chỉ đơn giản áo sơ mi, quần jean.
Nó đi riêng 1 mình với chiếc ô tô màu đen, phía sau hắn và Bảo cũng như nó. 2 chiếc xe rời khỏi cổng, bắt đầu tăng tốc, vượt cả đèn đỏ. Cả 3 người dừng lại trước căn biệt thự quen thuộc. Bước xuống, không cần bấm chuông, tự tay nó phá cổng đi vào, phòng khách ông Mẫn cùng 3 người khác đang bàn chuyện gì đó thấy nó, 3 người áo đen đứng dậy chỉa súng vào nó.
Nó nhếch môi, lôi súng ra, phía sau hắn và Bảo cũng đi vào, dơ súng lên nhắm vào ông Mẫn.
-Mấy ông nếu thấy nhanh tay và thắng được bang chủ lẫy lừng của thế giới đêm thì cứ việc, xem-ai-bỏ-mạng-trước._Câu nói lạnh lùng của nó vang lên, nhấn mạng 5 chữ cuối. Ông Mẫn và 3 người kia nghe tới bang chủ của thế giới đêm thì giật mình. Ông Mẫn ra hiệu bỏ súng xuống rồi quay qua hỏi nó.
-Mày tới đây làm gì?
-Tiến hành bước đầu tiên._Nó cất súng vào nhìn thẳng ông Mẫn nói. Ông ta có hơi khó hiểu:
-Là cái gì, tao không đùa giỡn với con nít. Ra khỏi nhà tao ngay.
-Khoan đã, làm gì vội thế._Nó cười khẩy rồi lấy lại vẻ mặt lạnh, thù hận nói.-Bước đầu tiên trong cuộc chiến giữa tôi và ông là ĐƯA EM GÁI TÔI RA KHỎI CĂN NHÀ NÀY.
Ông ta chưa hiểu chuyện gì thì trên cầu thang Mỹ Hà đi xuống cùng cái vali, Thiên Bảo đi tới giúp cô cầm vali ra ngoài, Bà Như trong phòng nghe lộn xộn thì chạy ra, gặp cảnh này, bà tức giận kéo tay Mỹ Hà lại.
-Mày dám bỏ nhà đi. Mày có tin tao giết mày không. HẢ._Bà ta định tát cô thì bị nó hất ra, kéo cô về phía mình, nhìn họ nói:
-Em gái tôi, ai đụng vào TÔI GIẾT._Gằn lên từng chữ, rồi kéo cô ra khỏi nhà. 3 người áo đen lúc nãy nhìn chằm chằm vào hắn, hắn thấy có cảm giác quen quen, hình như từng gặp ở đâu rồi nhưng tạm thời chưa nhớ ra được.