Quyển 2 - Chương 12: Chúng ta kết hôn
Tay của Chung Dương siết chặt. Dưới đèn đường, tròng mắt đen toát lên vẻ tức giận và lo lắng, anh nhìn thẳng vào Tả Á khẽ gằn giọng nói: “Tả Á, anh muốn em rút lại lời nói vừa rồi, anh không cho phép em nói mấy lời giận dỗi như vậy.”
Vành mắt Tả Á đỏ hoe, cô ra sức giãy khỏi tay Chung Dương, tức giận hét lên: “Mấy lời giận dỗi? Chung Dương, bây giờ anh cảm thấy anh không sai, cảm thấy tôi cố tình gây sự, tôi và anh không thể quen nhau nữa rồi. Buông tay ra, chúng ta kết thúc rồi, kết thúc thật rồi!”
“Em nói thật, thật sự muốn chia tay với anh bởi vì cái mớ lý luận quá đáng của mình đó sao?” Vẻ mặt Chung Dương vô cùng giận dữ, không biết phải làm sao mới làm Tả Á nguôi giận, mềm không được thì đành phải cứng.
Tả Á tức giận thét lên: “Đúng, Chung Dương, tôi muốn chia tay!”
Chung Dương tức giận buông Tả Á ra, đôi mắt phiếm đỏ giận dữ quát lên: “Được, em nói chia tay vậy thì chúng ta chia tay!”
Tả Á nhìn vẻ mặt tức giận của Chung Dương mà đau lòng không thôi, cô xoay người đón taxi, sau khi lên xe nói địa chỉ, không chịu nổi nữa bật khóc nức nở. Tài xế cũng bị sợ hết hồn, sau đó đưa một tờ khăn giấy cho cô. Tả Á khóc suốt dọc đường, về đến nhà mới ngừng khóc. Cô thanh toán tiền xe xong chạy vội lên lầu.
Cô và Chung Dương đã hết rồi, hết thật rồi!
Ngày hôm sau Tả Á thức dậy rất muộn, vô cùng buồn bã, khó chịu, dường như trong lòng mình như thiếu hụt thứ gì đó, trống rỗng khó chịu. Lúc rửa mặt, thấy mắt mình sưng như hột đào, mặt giống quả khổ qua. Cô muốn cười mà cười còn khó coi hơn khóc.
Rửa mặt xong, cầm túi xách, nhìn lướt qua căn nhà của mình, quyết định trở về trường học. Cô mở cửa định đi ra ngoài, lại thấy trước mặt mình tối sầm, định thần nhìn lại thì ra là Chung Dương. Vẻ mặt anh vô cùng mỏi mệt, cằm lún phún râu. Tả Á liếc nhìn anh ta rồi định đi vòng qua, Chung Dương lại kéo lấy tay cô, không nói một lời đi xuống lầu.
Tay anh túm rất chặt, thậm chí còn khiến tay cô đau đớn. Anh đi rất gấp, rất nhanh, Tả Á lảo đảo chạy theo sau, “Chung Dương, anh lên cơn gì vậy? Buông tôi ra!”
Anh vẫn không nói một lời, đi xuống lầu đi tới trước xe của mình, mở cửa đẩy Tả Á vào rồi lên xe. Tả Á định xuống xe nhưng Chung Dương kéo cô lại, lạnh mặt quát: “Em ngồi yên cho anh!” Gào xong rồi, khởi động xe, quẹo xe chạy ra khỏi khu dân cư.
Tả Á hất tay anh ra, quay đầu không thèm nhìn, nhưng trong lòng thì chua xót từng cơn, cố gắng không rơi lệ. Hai người không nói một lời, đây là lần đầu tiên không gian nhỏ hẹp này trở nên lạnh lẽo như thế.
Tả Á cho rằng anh muốn đưa cô tới trường, nhưng cuối cùng mới phát hiện tuyến đường không đúng. Cô muốn hỏi nhưng lại không muốn nói chuyện với anh, cho đến khi xe dừng lại, Chung Dương mở cửa xe kéo cô xuống mới phát hiện hai người đang đứng ở cửa cục dân chính. Chung Dương kéo cô vào trong, Tả Á ra sức lùi lại cậy tay anh ra, không chịu đi vào, hoảng hốt nói: “Chung Dương, anh muốn làm gì?”
Chung Dương giữ yên lặng, định ngang ngạnh kéo Tả Á vào trong, Tả Á lại càng hoảng sợ lùi về phía sau. Hai người lôi lôi kéo kéo, khiến những người đến đăng ký kết hôn quay đầu lại nhìn chăm chú, chỉ chỉ trỏ trỏ thì thầm to nhỏ.
Tả Á thấy mình bị lôi sềnh sệch vào cục dân chính, dưới tình thế cấp bách há miệng cắn tay Chung Dương. Chung Dương không đề phòng, bị đau mà buông tay ra, Tả Á thừa cơ bỏ chạy. Chung Dương vội vàng đuổi theo, từ phía sau quắp chặt lấy hông Tả Á, bế cô lên, xoay người đi vào cục dân chính.
Tả Á tức giận hét ầm lên, “Chung Dương, buông tay, buông tay ra!” Tay cố gạt tay anh ra, tức giận khóc lên.
Chung Dương dừng bước, ôm chặt lấy Tả Á, tựa đầu lên vai cô, trầm giọng nói: “Bé cưng, chúng ta kết hôn có được không, anh không muốn chia tay, hôm qua anh không tốt, đừng giận nữa được không?”
“Đồ vô lại, tôi không muốn kết hôn với anh.”
Chung Dương siết chặt Tả Á trong vòng tay mạnh mẽ, giày xéo đôi môi Tả Á, dù bất an nhưng lại cố chấp, muốn hòa tan Tả Á như ngọn lửa. Tả Á giùng giằng, đánh đấm anh, nhưng nụ hôn của anh lại càng thêm cuồng nhiệt, dường như muốn cắn nuốt cô. Tả Á dịu đi, sự đấu tranh bất giác biến thành vòng ôm, bàn tay nhỏ bé níu lấy áo sơ mi trắng của Chung Dương, tiếng khóc nhỏ dần.
Chung Dương vẫn chưa thỏa mãn mà buông môi Tả Á ra, nhìn đôi mắt sưng đỏ của cô, còn có đôi môi bóng loáng, “Bé cưng, đi, chúng ta đi đăng ký.” Dứt lời, liền lôi Tả Á đang không hiểu mọi chuyện ra sao đi vào trong.
“Chung Dương, anh đứng lại cho tôi!”
Một tiếng gầm vang lên sau lưng Chung Dương và Tả Á, hai người quay đầu nhìn lại, thấy ông Chung và bà Chung đã đứng đó từ lúc nào không hay. Sắc mặt hai người rất khó coi, cùng đi tới còn có chị của Chung Dương và Lô Hi.
Chung Dương cười gượng hỏi: “Ba, mẹ, vì sao các người lại tới đây? Sao vậy, biết con kết hôn nên tới chúc mừng sao?”
Ông Chung tức giận đến mức tóc tai dựng ngược cả lên, “Trở về cho tôi, tôi không cho phép, anh và cô ta không thể kết hôn!”
“Ba, đây là chuyện của con, xin ba đừng nhúng tay vào, có được không?” Chung Dương cau mày, đưa tay vuốt mi tâm. Chẳng biết ai lén lút đi đánh tiếng, sao mọi người trong nhà đếu biết chuyện rồi? Nghĩ lại thấy cũng phải, anh là người nhà họ Chung, báo chí tạp san đều có anh, chẳng có mấy ai không biết anh.
“Chung Dương, trở về rồi hãy nói, hôn nhân là chuyện lớn, sao em có thể đùa giỡn như thế.” Chị Chung Dương khuyên lơn, quan sát Tả Á bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
Lô Hi kéo cánh tay bà Chung, bà Chung không vui nói: “Chung Dương, con và Lô Hi đã định sẽ kết hôn rồi, sao con còn có thể hồ đồ như vậy. Lô Hi kém cô ta điểm nào chứ, loại người như cô ta đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Chung!”
Tả Á như bị ai đó cho một cái bạt tai, Lô Hi và Chung Dương đã định sẽ kết hôn là sao? Tại sao Chung Dương không nói cho cô biết, loại người như cô thì sao chứ, có gì đáng xấu hổ ư?
“Mẹ, mẹ đang nói gì thế” Chung Dương vội liếc nhìn Tả Á, “Con chưa từng nói muốn kết hôn với Lô Hi, người con muốn cưới là Tiểu Á. Mẹ, con sẽ không thay đổi chủ ý đâu, xin mọi người tôn trọng Tiểu Á chút, trong lòng con em ấy là độc nhất vô nhị.”
“Không phải gần đây con và Lô Hi đang hẹn hò sao? Cả ngày ở bên nhau, hôm nào Lô Hi cũng ở chỗ của con, bây giờ con còn nói không cưới Lô Hi, con coi Lô Hi người ta là gì chứ?” Bà Chung có vẻ không vui, nhìn Tả Á nói: “Tả Á, nhà tôi vốn không đồng ý cho cô và Chung Dương yêu nhau, cô là ai chính cô rõ nhất, mười tám tuổi đã sống chung với đàn ông, người như cô đừng hòng bước chân vào cửa nhà họ Chung chúng tôi.”
Sắc mặt Tả Á lúc trắng lúc xanh, Lô Hi ngày ngày ở bên Chung Dương, được nhà họ Chung xác định làm con dâu tương lai, chuyện như vậy, Chung Dương có thể không biết không. Thế nhưng anh lại cho phép Lô Hi bước vào cuộc sống của anh, ở trong nhà anh, nấu cơm, ăn cơm với anh……..
Còn có cô, Tả Á sống chung với đàn ông? Đây là lần đầu tiên Tả Á nhìn thấy người nhà Chung Dương, ông Chung nhìn rất quen mắt, từng thấy trên báo chí tạp san, nhưng cũng không chú ý lắm, hôm nay nhìn thấy tận mắt, trong đầu chợt lóe lên điều gì đó, nhớ lại rất nhiều năm trước, có một người đàn ông đến nhầm nhà.
Cơn giận trong lòng không phải chỉ có chút xíu, Tả Á tức giận hất tay Chung Dương ra, nhìn người nhà họ Chung, lạnh lùng nói: “Cửa nhà họ Chung hấp dẫn như vậy sao? Hôm nay Chung Dương khăng khăng kéo tôi đi đăng ký, hôm qua tôi đã chia tay với anh ta rồi. Tôi chẳng thèm bước vào cửa nhà họ Chung mấy người đâu, cho nên xin các người hãy trông coi con trai của các người, đừng không có phong độ ép tôi đi đăng ký như vậy nữa.”
Nói xong lại nhìn về phía Chung Dương, hốc mắt lấp lánh ánh lệ, khuôn mặt nhỏ nhắn tức giận đến mức đỏ bừng, sắc môi lại trắng bệch, đau lòng nói: “Chung Dương, người nhà của anh thật bất lịch sự, tôi có lòng tự ái và sự kiêu ngạo của tôi, cho nên, tôi……Không thể đi vào trong đó. Chung Dương, xin lỗi…..Tạm biệt!”
Tả Á nói xong, xoay người rời đi. Trong giây phút quay đầu, nước mắt không kiềm được mà tuôn rơi, nóng bỏng mà vô cùng đau xót. Cắn môi, không để cho mình khóc thành tiếng, rời đi vội vã nhưng lại cố gắng ưỡn thẳng lưng.
Chung Dương đỏ mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của Tả Á, ngơ ngác đứng ch.ết trân tại chỗ.