Chương 2: Lần gặp gỡ khôi hài

Sau hai lần tình cờ gặp nhau ấy, cả tháng sau đó, tôi không gặp Quý Phong lần nào nữa, cứ ngỡ cả đời này chúng tôi sẽ chẳng còn cơ hội tái gặp nhau, về sau sẽ là hai kẻ xa lạ. Nhưng không, số phận thật trớ trêu, ông trời cứ nhất quyết đùa giỡn tôi mới hài lòng.


Cả mùa hè ấy tôi ở trên nhà bác họ, nhà bác có một anh con trai hơn tôi hai tuổi. Anh họ tôi là một kẻ lập dị, mặt dày ba thước đất, và hơn hết, anh ta là một con mọt, một con mọt chính hiệu.


Hôm đó tôi đi lăng Bác về, vừa vào đến nhà đã thấy ông anh họ tôi và một người nữa đang lăn đi lăn lại trên sofa.
Tôi: “Á...á...á...anh họ, nhẹ thôi..nhẹ nhẹ nhẹ thôi...nát cúc con nhà người ta bây giờ...”
Hai người kia dừng lại, cùng ngước hai cái cổ dài như con rắn ch.ết nhìn tôi.


“Sao lại là anh?” Tôi hét lên.
“Tại sao không được là tôi?” Tên nào đó nhíu mày.
Anh họ ở bên tò mò:
“Sao mày lại quen Quý Phong?”
Tôi: “Tại sao em không được quen hắn ta?”
“...”
“...”
Anh họ: “Chi Khanh yêu dấu à...”
Tôi cười gượng, lùi chân về phía sau:


“Hai người tiếp tục...tiếp tục đi...coi như em không có đây...nhưng mà anh họ...nhớ nhẹ thôi, nhẹ thôi...”
“...”
“...”
#5


Tối hôm đó Quý Phong ở lại ăn cơm với chúng tôi. Bác gái tôi là một người lập dị, lập dị đến nỗi đẻ ra một thằng con cũng lập dị chẳng kém. Mỗi tối bác ấy đều lôi chồng mình ra bờ hồ để hóng gió. Tôi nghe anh họ kể lại, có lần trời rét 7 độ C, bác gái vẫn hào hứng lôi bác trai đang ngủ gật đi hóng gió. Lúc đó bác trai đang nghe bác gái kể chuyện, đã buồn ngủ nay lại càng buồn ngủ hơn, cuối cùng trong lúc bác gái đang kể chuyện cao trào, bác trai gật gà ngã luôn xuống hồ trong cái giá rét 7 độ C của Hà Nội. Sau đó bác trai bị ốm cả tháng liền phải nhập viện. Tuy nhiên sau khi khỏi bệnh vẫn bị bác gái lôi đi hóng gió...Thế nên bình thường chỉ có tôi và anh họ ở nhà ăn cơm, và đương nhiên tôi không thoát khỏi là kẻ phụ trách nấu nướng.


available on google playdownload on app store


Còn bây giờ, trên bàn ăn chỉ có ba người là tôi, anh họ và AL Quý Phong.
Tôi: “ Các người là lợn hả? Sao tôi để cái gì lên bàn là các người lại ăn chỉ còn mỗi cái đĩa vậy?”
Anh họ: “Mày là heo hả? Sao nói chuyện được với lợn hay vậy?”
Tôi: “...”


Quý Phong: “ Các người đang nói cái gì vậy? Nói cái gì vậy? Sao cứ ủn ỉn mãi thế?”
Tôi: “...”
Anh họ: “...”
Cuối cùng, ba chúng tôi phải pha mì gói để ăn.
Tôi: “Anh họ, anh bị dở hơi à? Sao lại đổ nước đá vào mì? Thế thì nó chín làm sao?”
Anh họ ngây thơ nhìn tôi:


Anh họ: “...”
Tôi: “...”
AL Quý Phong ở bên hào hứng vỗ tay:
“Thằng ngu này, mày khôn lắm, khôn lắm!”
“...”
“...”
#6
Sau khi cưỡng ép bắt hai kẻ dở hơi kia đi rửa bát, tôi liền quay về phòng đọc truyện. Tuy nhiên, mười phút sau:
“Ồ ôi, cái chân trắng nõn kìa...”


“Cặp đùi thon dài lộ ra mồn một trước mắt kìa...”
“Váy tốc hết lên rồi kìa...”
“Dáng nằm khêu gợi kìa...”
Tôi ngẩng đầu liếc ra cửa:
“Tôi mặc quần áo ngủ.”
“...”
“...”
"Cạch" một tiếng, anh họ tôi mở cửa phòng đi vào, vừa đi vừa chậc chậc:


“Mượn phòng mày một tí thôi mà Khanh.”
Tôi: “Mượn phòng làm gì?”
Anh họ: “làm việc cần làm.”
Tôi: “Hai người làm việc cần làm thì ra chỗ khác mà làm, ô uế giường tôi.”
“...”
“...”
Anh họ: “Mày lại nghĩ thành cái gì rồi?”


Tôi: “Anh họ, tần suất mạnh mẽ của anh cao thế, gãy giường của em thì sao? Hay là vừa nãy sofa không đủ vững chãi nên phải vào phòng em?”
“...”
“...”
Anh họ run run nhìn tôi, hai tay làm một bộ dáng "Tây Thi ôm ngực", lững thững đi ra khỏi phòng.
“...” Đúng là đồ dở hơi.






Truyện liên quan