Chương 4: Cô phải đi thật à?

Thời gian cứ thế trôi đi, bước qua một cách vô tình. Chẳng mấy chốc, một mùa hè đã trôi qua. Mấy tuần nữa là vào học năm mới, tôi phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà sau mấy tháng ăn bám nhà người khác.
Hôm đó, tôi đang ngồi trong phòng gấp quần áo thì Quý Phong bước vào, mặt anh buồn rầu:


“Trịnh Khanh, cô phải đi thật à?”
Tôi bĩu môi:
“Đây đâu phải nhà tôi? Chẳng lẽ lại ở đây đến hết đời?”
“Nhưng Trịnh Khanh...” Quý Phong bám vào cửa, mếu máo.
“Hử?”
“Cô đi rồi thì tôi biết bắt nạt ai đây? “
“Bắt nạt ông nội anh ấy!”


“Như vậy ông nội sẽ quật gãy chân tôi.”
“Kệ anh.”
“Nhưng Trịnh Khanh...”
“Sao?” Tôi gắt lên.
Quý Phong mếu máo:
“Tôi quan tâm với cô dịu dàng như thế mà cô quát tôi như vậy à? Lòng tốt của tôi bị cô vùi dập rồi đấy...huhu...tôi không muốn sống nữa...”
“...”
#11


Tối hôm ấy, trên bàn ăn.
Bữa cơm hôm nay im lặng một cách kì lạ, Quý Phong và anh họ không còn đánh nhau như thường ngày, cả hai an tĩnh ngồi trên ghế ăn cơm, lẳng lặng như một chiếc máy.


Tôi đặt bát cơm xuống, định lên trên phòng thu dọn nốt đống đồ lỉnh kỉnh của mình. Nhưng vừa bước đi, Quý Phong đang ngồi ăn bỗng dưng lên tiếng:
“Trịnh Khanh...”
Tôi dừng lại, khó hiểu:
“Có chuyện gì sao?”
Quý Phong mếu máo:
“Cô phải đi thật à?”
“...”
Anh họ liếc mắt:


“Cho nó về với mày nhá?”
Quý Phong sáng mắt:
“Thật sao”
Anh họ thản nhiên cầm bát:
“Không, tao đùa đấy.”
“...”
“...”
Tôi nghi ngờ:
“Quý Phong, anh có bị làm sao không?”
Quý Phong bĩu môi:
“Không, chỉ là tôi không muốn cô về nhà thôi.”


available on google playdownload on app store


Thì ra là vậy, lòng tôi hơi ấm áp, tôi mỉm cười:
“Tại sao anh không muốn tôi về nhà?”
“Cô về rồi thì ai chơi với tôi? Tôi bắt nạt ai bây giờ?”
Tôi nghiến răng:
“Thằng nhôm rỉ sắt, xung quanh anh thiếu gì người cho anh bắt nạt, sao cứ phải bắt nạt tôi?”
Quý Phong ngước đầu, cười hì hì:


“Bắt nạt cô đem lại cho tôi một cảm giác thỏa mãn rất lớn.”
“...” Tôi nghiến răng ken két, thỏa cái đầu nhà anh thì có!
Anh họ liếc mắt nhìn tôi:
“Anh là mày thì anh tự tử rồi đấy.”
“...”
#12
Sáng sớm hôm sau.
Tôi đứng nơi bến xe, ôm hai bác và anh trai một lượt:


“Mọi người nhớ giữ gìn sức khỏe nhé! Cháu về đây ạ!”
Quý Phong đứng một bên bỗng dưng lên tiếng:
“Trịnh Khanh...”
“Sao?”
“Cô chưa ôm tôi!”
“...”
Tôi thở dài, đi đến ôm nhẹ lấy anh một cái, vỗ vai:
“Chăm ngoan học giỏi, ăn no chóng lớn nhé bé!”


“Vâng ạ!” Quý Phong rất phối hợp, ngọt ngào lên tiếng, làm mọi người một trận phì cười.
Xe đến, tôi kéo vali lên xe. Qua tấm kính trong suốt, tôi thấy hai bác đang vẫy tay chào tôi, anh họ đang dựa vào cây cột bên cạnh ngáp ngắn ngáp dài và...Quý Phong đang ôm lấy chân anh họ khóc khóc mếu mếu...


Xe nhanh chóng lăn bánh, cảnh vật trước mắt tôi cứ thay đổi vùn vụt, bóng dáng mọi người cứ xa dần tầm mắt tôi rồi từ từ mất hút.






Truyện liên quan