Chương 7: Một giáng sinh khó quên

Đã hai ngày Go Eun Byul không liên lạc với Han Yi An. Đôi lúc gọi về nhà để nói chuyện với mẹ và em gái cũng nghe thấy Go Eun Bi nhắc đến Han Yi An. Bảo là dạo gần đây không gặp cậu ta, không biết là bận rộn cái gì.


Trong lòng Go Eun Byul mỗi lần nghe thấy ai nhắc đến Han Yi An lại căng thẳng vô cùng. Mỗi lần nói chuyện với cậu ta, nó đều cảm thấy nhớ nhung, muốn trở về. Go Eun Byul cảm thấy như vậy thì thật không tốt, nó không muốn lưu luyến, không muốn từ bỏ để trở về. Nó đã trả lại mọi thứ cho Go Eun Bi, bao gồm mẹ và bạn bè của nó, nó đều không cảm thấy hối hận và luyến tiếc. Chỉ có một người khiến nó phải suy nghĩ, là Han Yi An.


Nhưng Go Eun Byul là một đứa cứng đầu, phàm là những chuyện nó đã quyết định thì sẽ không ai có thể thay đổi được. Trong lòng nó hiện tại có lẽ chưa quên được Han Yi An, nhưng năm dài tháng rộng, nó cứ từ từ mà quên, chẳng phải là điều gì to tát cả.


Chỉ là, ngay tại thời điểm này, khi tinh thần nó yếu đuối nhất, nó sợ chỉ cần nghe thấy một câu nói của Han Yi An thôi nó sẽ muốn trở về để nhìn thấy gương mặt ngố kia của cậu ta.
Cho nên, Go Eun Byul chỉ còn cách cắt đứt liên lạc với Han Yi An, triệt để cắt đứt mọi hi vọng trong lòng mình.


Buổi chiều ngày chủ nhật, Go Eun Byul đi dạo một vòng quanh thành phố, Ivan cũng hăm hở đi theo để chỉ đường. Ban đầu Go Eun Byul hoàn toàn không hề đồng ý với việc Ivan trở thành cái đuôi lẽo đẽo theo sau mình, nó muốn ở riêng một mình, không muốn bất cứ ai làm phiền. Nhưng mẹ Ivan lại nói:


"Hôm nay là ngày lễ mà, cháu với Ivan cứ ra ngoài chơi cùng nhau đi, cô cũng có việc phải ra ngoài..."


available on google playdownload on app store


Nói đến đây cô liền ngập ngừng. Go Eun Byul hiểu rõ, có việc của cô có nghĩa là gì. Từ sau lần bắt gặp cô và người nọ hẹn hò, giữa cô Hyo Min và nó lại xuất hiện một tí khoảng cách. Go Eun Byul cũng không quan tâm lắm về việc này, nhưng nghĩ đến việc Ivan phải cô đơn trong ngôi nhà của mình, nó liền cảm thấy hơi thương cảm, liền bất đắc dĩ phải cho hắn đi theo.


Lúc cả hai đi đến một công viên nằm ở phía trước nhà thờ, Go Eun Byul thong thả ngồi xuống ghế đá chờ Ivan đi mua nước.
Nó thật không ngờ lại gặp Han Yi An tại nơi này.


Lúc đó, cậu ta mặc một bộ quần áo khá thoải mái, quần dài cùng áo sơ mi cổ trụ màu trắng. Go Eun Byul tự hỏi, cậu ta không lạnh hay sao mà lại can đảm mặc một bộ đồ phong phanh như vậy trong khi nó dù đã mặc hai lớp áo khoác vẫn đang run cầm cập vì gió rét.


Khoảnh khắc hai người đứng đối diện nhau, dòng người qua lại đông đúc xung quanh dường như đã bị một lớp sương mù che mờ, tiếng ồn ào huyên náo dường như cũng bị tắt đi một cách đột ngột, chỉ còn lại ba tiếng báo hiệu nữa đêm của nhà thờ trước mặt, một bài thánh ca vang lên, khiến cho không khí càng trở nên quái lạ.


Cuối cùng, vẫn là Go Eun Byul lên tiếng trước:
"Sao cậu lại ở đây?"
Han Yi An mỉm cười, kéo chiếc vali trong tay đi về phía Go Eun Byul rồi ngồi xuống bên cạnh nó, chậm rãi nói:
"Không phải tớ nói là sẽ đi sang đây tập huấn sao?"
"Sao không báo trước với tớ?"
"Muốn cho cậu bất ngờ mà!"


Go Eun Byul liếc nhìn Han Yi An một lúc, lại hỏi:
"Mẹ và Eun Bi khỏe chứ?"
"Đều ổn, Go Eun Bi bây giờ có Tae Kwang chăm sóc rồi nên tớ cũng nhẹ nhõm mà sang đây với cậu..."
"Tae Kwang?" - Go Eun Byul ngạc nhiên nhìn Han Yi An.


"Ừ, hai người đó hẹn hò được một tuần rồi!" - Han Yi An mỉm cười nói, ánh mắt như có như không nhìn Go Eun Byul đầy dịu dàng.
Go Eun Byul hơi kinh ngạc, Han Yi An không cảm thấy tức giận sao?
"Cậu..."


"Tớ chỉ thấy hơi ngạc nhiên thôi!" - Han Yi An nói - "Ngạc nhiên vì tớ không hề để tâm lắm về chuyện đó, ít ra là không để tâm bằng việc cậu ở cách xa tớ như vậy, xung quanh lại có quá nhiều anh chàng nước ngoài."
"Vớ vẩn!" - Go Eun Byul lạnh nhạt nói - "Thế bây giờ cậu ở đâu?"


"Tớ ở kí túc xá của đội bơi, cũng nằm trong trường cậu đấy!"
Go Eun Byul gật đầu.
"Hey Go Eun Byul!"


Ivan cầm hai li socola nóng đi về phía Go Eun Byul và Han Yi An. Ánh mắt của hắn ta dán chặt lên người Yi An, dường như muốn nhìn xuyên qua cậu ta. Không hiểu vì sao đối với Han Yi An vừa gặp chưa được vài giây, trong đầu Ivan lại lóe lên ý thù địch một cách bất ngờ và vô cớ.


Go Eun Byul đưa tay ra nhận li socola nóng từ Ivan thì nghe hắn ta hỏi:
"Đây là bạn cậu sao?"
"Ừ!" - Go Eun Byul gật đầu.
Han Yi An hơi ngập ngừng, chỉ là bạn thôi sao?
"Xin chào, tôi là Ivan!" - Ivan đưa tay ra với Han Yi An.


"Tôi là Han Yi An!" - Han Yi An cũng đưa tay ra, bắt lấy tay Ivan, bàn tay của Ivan vừa cầm li socola nóng nên hơi ấm áp, còn bàn tay của Han Yi An lại vì thời tiết rét buốt mà lạnh giá, một sự đối lập kì lạ.


Tối hôm đó, Han Yi An đưa Go Eun Byul về nhà. Mặc dù đã có Ivan đi cùng nhưng không hiểu sao cậu ta không thể yên tâm để Eun Byul đi một mình cùng tên kia, trên con đường dẫn vào nhà của cô Min Hyo, ba bóng người đi sóng bước bên nhau.
"Sao cậu không về nhà của mình đi?" - Han Yi An nhìn Ivan hỏi.


"Thì tôi đang về nhà của tôi đây!" - Ivan đáp.
Han Yi An thầm nghĩ, không lẽ hai người đó là hàng xóm của nhau sao?
Nhưng sự thật, không chỉ là hàng xóm, cả hai còn ở cùng nhà, phòng của Go Eun Byul chỉ cách phòng của Ivan một bức tường mà thôi.


Khi biết được tin này, mạch máu hai bên thái dương của Han Yi An giật giật, cả người không hiểu vì sao lại nóng lên. Trong lòng cậu ta thầm chửi đổng, tại sao lại ở cùng nhà với tên đó chứ? Ánh mắt của hắn ta nhìn Go Eun Byul không bình thường chút nào, giờ lại còn ở chung nhà nữa?


Lúc này, Ivan đã lên nhà trước, Go Eun Byul và Han Yi An đứng đối diện nhau, sau một hồi yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau, cuối cùng Go Eun Byul nói:
"Ngày mai gặp!"


Nói xong, nó quay lưng đi về phía cánh cửa. Một bàn tay lạnh buốt vươn ra nắm lấy tay nó, kéo nó vào một lồng ngực rộng và ấm áp. Go Eun Byul đứng áp mặt vào ngực Han Yi An, cảm nhận nhịp tim đập nhanh của cậu ta. Không hiểu vì sao nó lại không đẩy Han Yi An ra, chỉ là nó cảm thấy lưu luyến cái cảm giác ấm áp này.


"Tớ nhớ cậu, thật sự rất nhớ cậu!"
Nhớ cậu đến mức chỉ muốn bỏ tất cả mà chạy sang đây với cậu. Nhớ cậu đến mức trông mong từng giây từng phút trôi qua để được lên máy bay. Nhớ cậu đến mức đã không biết bao nhiêu lần tưởng tượng ra viễn cảnh gặp lại cậu.


Go Eun Byul, tớ thực sự rất nhớ cậu.
Bao nhiêu tâm tình đó của Han Yi An, lại chỉ có thể thu gọn lại bằng một câu nói. Trong tiết trời mùa đông lạnh giá nơi đất khách, Go Eun Byul lại cảm nhận được sự yêu thương ấm áp, từ người bạn thân nhất của mình, từ người mà nó đã thích thầm...






Truyện liên quan