Chương 10: Cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa
Han Yi An ngày hôm đó đã thể hiện vô cùng tệ trong lúc luyện tập khiến cho huấn luyện viên Julien hết sức kinh ngạc. Không ngờ, tuyển thủ người Hàn Quốc mà ông ta luôn kì vọng lại có lúc sa sút đến thế. Sau giờ tập, Han Yi An ngồi lại nói chuyện với huấn luyện viên một lúc lâu, cậu ta cũng không để ý ông ta đã nói những gì và mình đã trả lời như thế nào. Trong đầu Han Yi An hoàn toàn chỉ có hình ảnh lúc sáng của Go Eun Byul. Thái độ mệt mỏi đó, gương mặt lạnh nhạt đó, biểu cảm xa cách đó, tất cả đều như được tái hiện lại trước mặt Han Yi An một cách vô cùng rõ ràng, khiến cậu ta không khỏi sợ hãi. Đã rất lâu rồi, Go Eun Byul chưa từng tỏ ra lạnh lùng với Han Yi An như vậy, kể từ lúc cả hai lên tám, cậu ta và Go Eun Byul đã là bạn, nên nó chưa bao giờ tỏ ra khó gần với Han Yi An. Vậy mà, hôm nay, tất cả mọi hành động của Go Eun Byul dường như đều để cho Han Yi An thấy rằng, khoảng cách của hai đứa nó đang ngày càng lớn dần và sẽ có một ngày, cả hai sẽ rơi vào tình trạng không còn gì để nói với nhau nữa.
"Hey, hey Han Yi An!"
Huấn luyện viên Julien gọi to tên của Han Yi An, cậu ta quay sang nhìn ông. Nãy giờ Julien nói gì, Han Yi An hoàn toàn không nghe lọt. Cuối cùng, sau một hồi thuyết giáo, vị huấn luyện viên nọ cũng buông tha cho Han Yi An, đứng dậy rời đi. Không quên chúc Han Yi An một năm mới vui vẻ.
À, đúng rồi. Ở nước ngoài người ta thường đón tết Tây, cũng sắp đến Tết rồi. Có lẽ Go Eun Byul sẽ về Hàn Quốc, Han Yi An cảm thấy bản thân cũng nên suy nghĩ xem nên rút ngắn khoảng cách như thế nào. Nếu lấy danh nghĩa đồng hương cùng nhau trở về Hàn Quốc thì có được không nhỉ? Haizz, thật là không ngờ, có một ngày Han Yi An lại phải tìm mọi cách để tiếp cận Go Eun Byul như lúc này. Chưa bao giờ cậu ta nghĩ việc này lại khó khăn đến như vậy.
Điện thoại bỗng dưng đổ chuông, Han Yi An nhấc máy, là cuộc gọi face-time đến từ Hàn Quốc, của Gong Tae Kwang. Cái tên đó hôm nay sao lại có hứng gọi cho Han Yi An nhỉ?
Mở máy, màn hình điện thoại hiện lên không phải là gương mặt đáng ghét với biểu cảm gợi đòn của Gong Tae Kwang mà là gương mặt quen thuộc. Han Yi An vài giây đầu hơi giật mình, nhưng sau đó lại bật cười, nói:
"Go Eun Bi! Sao cậu lại dùng máy của Tae Kwang thế?"
Go Eun Bi nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Han Yi An thì cũng mỉm cười. Tim Han Yi An nhảy thót lên một cái, nụ cười đó giống Go Eun Byul đến đáng sợ, khiến cho cậu ta chỉ muốn nhìn mãi, nhìn mãi.
"Này này, đừng có nhìn bạn cái của người khác như vậy chứ!" - Gong Tae Kwang chen gương mặt của mình vào màn hình điện thoại.
Han Yi An tức giận lườm Gong Tae Kwang một cái, nói:
"Hừ, Go Eun Bi, tên điên nhà cậu lại bị bệnh gì thế?"
Go Eun Bi thở dài nói:
"Thật là mất mặt."
"Này, hai người đừng có mà hùa nhau trêu chọc tôi chứ! Go Eun Bi, tớ là bạn trai của cậu đấy!"
Go Eun Bi trịnh trọng đáp:
"Tớ nên suy nghĩ lại về tình cảm này rồi."
Han Yi An bật cười khoái trá. Cũng chỉ có Go Eun Bi mới trị được tên đầu gỗ họ Gong kia thôi.
"Han Yi An, tết này cậu có về nước không?" - Go Eun Bi hỏi.
"Tớ cũng không biết nữa, chắc là tớ sẽ về cùng Go Eun Byul đấy!" - Han Yi An đáp.
"Con nhỏ thô lỗ đó nói là muốn ở bên đấy làm công tác tình nguyện mà?" - Gong Tae Kwang ngạc nhiên hỏi.
"Này, cậu gọi ai là con nhỏ thô lỗ đấy?" - Go Eun Bi quay sang lườm Gong Tae Kwang.
Han Yi An cũng ngạc nhiên vì câu nói của Tae Kwang, Go Eun Byul không về nước sao? Như vậy thì nó không định đón năm mới bên gia đình ư? Han Yi An có thể hiểu, có lẽ là vì muốn bù đắp cho Go Eun Bi.
"Cậu ấy nói sẽ không về Hàn Quốc sao?" - Han Yi An hỏi.
"Ừ, hôm trước tớ gọi face-time cho cậu ấy, cũng chỉ xuất phát từ lòng từ bi và bao dung của một người bạn thôi. Vậy mà con nhỏ thô lỗ đó dám hăm he rằng nếu tớ làm hại đến một sợi tóc của Go Eun Bi thì nó sẽ lột da tớ ra. Hừm, nếu mà tớ gọi Go Eun Byul là ác ma cũng không sai chút nào!" - Gong Tae Kwang bắt đầu kể lể.
"Thôi, tớ phải ra ngoài đây! Han Yi An, cậu nhớ nghỉ ngơi tốt nhé, đừng chỉ lo tập luyện thôi đấy!"
Nói rồi Go Eun Bi tắt máy, Han Yi An còn có thể nghe thấy rõ ràng tiếng la oai oái của Gong Tae Kwang vào giây cuối cùng của face-time.
Go Eun Byul đang trên đường từ trường trở về nhà. Trời đã sập tối, thời tiết cũng bắt đầu rét dần. Nó cảm thấy bản thân và mùa đông hình như chẳng hề liên quan gì đến nhau cả, mỗi lần mùa đông đến là nó lại giống như bị đóng băng toàn bộ vậy.
Lúc mở cửa bước vào nhà, có một vòng tay ấm áp ôm lấy nó từ phía sau. Theo phản xạ, Go Eun Byul quay người lại toan đẩy người đó ra. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt của kẻ kia, sự bất ngờ đã khiến cơ thể nó đóng băng như bị lạnh.
Là Han Yi An, cậu ta ôm chầm nó, đặt đầu lên trên hõm vai của Go Eun Byul, mắt nhắm nghiền, Han Yi An trầm giọng nói:
"Go Eun Byul, tớ xin lỗi. Xin lỗi vì đã không hiểu cậu, xin lỗi vì đã để cậu một mình quá lâu như vậy, Go Eun Byul, tớ xin lỗi..."
"Lúc tớ tưởng rằng cậu đã ch.ết, toàn bộ cảm xúc của tớ dường như cũng ch.ết theo cậu, tim tớ như bị đóng băng lại. Cậu hiểu không, trong lúc đó Go Eun Bi xuất hiện, một cô gái giống cậu, lại làm những hành động dịu dàng, xoa dịu lòng tớ. Go Eun Byul, tớ xin lỗi vì đã không nhận ra. Mười năm này, tớ chỉ rung động với một mình cậu..."
"Go Eun Byul, tớ biết cậu tức giận, nếu vậy thì cứ giống như hồi bé, đánh tớ, mắng tớ. Xin cậu đấy, đừng lờ tớ đi, như vậy tớ thật sự không thoải mái..."
Go Eun Byul yên lặng lắng nghe từng câu nói của Han Yi An. Nó cảm thấy tim mình ấm áp hẳn. Lòng cũng nhẹ nhàng đi nhiều. Trong mấy ngày qua nó đã bị sự tức giận làm cho mất kiểm soát, nó càng lúc càng muốn tránh xa Han Yi An. Nhưng bây giờ, khi được vòng tay ấm áp của cậu ta bao bọc, Go Eun Byul lại hiểu được thế nào là cảm giác lưu luyến người mình yêu, cảm giác muốn xa mà không được.
"Được rồi, Han Yi An. Khi tớ còn nói chuyện đàng hoàng thì buông tớ ra." - Go Eun Byul lên tiếng nói.
"Cậu còn giận tớ không vậy?" - Han Yi An vẫn hỏi.
"Cái tên ngốc này, nếu tớ còn giận thì cậu nghĩ cậu ôm tớ được lâu như vậy chắc?" - Go Eun Byul nói rồi đẩy Han Yi An ra.
Ánh mắt Han Yi An vui vẻ nhìn Go Eun Byul. Gương mặt của Go Eun Byul không hiểu vì lạnh hay vì ngượng mà nhuốm một tầng hồng nhạt. Trông vô cùng đáng yêu. Han Yi An cười ngây ngốc nhìn nó một lúc lâu, cuối cùng, Go Eun Byul nói:
"Về đi, khuya rồi!"
Han Yi An định từ chối thì chợt nhìn thấy ánh mắt của Go Eun Byul đang nhướn lên nhìn mình. Đó là biểu hiện của Go Eun Byul khi quyết định một điều gì đó, cậu ta cũng không nhây nhưa nữa. Vừa mới hết giận xong, có cho mười lá gan thì Han Yi An cũng không dám tiếp tục chọc giận Go Eun Byul.
Han Yi An gật đầu:
"Cậu cũng nghỉ ngơi sớm nhé! Ngủ ngon!"
Nói xong, cậu ta quay đầu chạy đi. Go Eun Byul nhìn theo bóng lưng của Han Yi An đang xa dần, rồi đột nhiên Han Yi An dừng lại, quay lại chạy về phía Go Eun Byul khiến nó hơi giật mình, vội dời tầm mắt đi chỗ khác. Han Yi An đứng trước mặt Go Eun Byul, thở ra khói vì lạnh, nhưng nụ cười của cậu ta vẫn ấm áp như cũ, Han Yi An nói:
"Cho cậu!"
Nói rồi Han Yi An đeo vào cổ Go Eun Byul một chiếc huy chương vàng. Chính là chiếc huy chương giải Quốc gia mà cậu ta từng nói sẽ tặng cho nó. Go Eun Byul ngạc nhiên hỏi:
"Không phải cậu đã tặng cho Go Eun Bi sao?"
"Cái này nên là của cậu." - Han Yi An không đầu không đuôi đáp.
Sau đó, cậu ta cúi người, hôn nhẹ lên trán của Go Eun Byul. Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trán lại khiến tim Go Eun Byul đập rộn ràng. Chưa đợi Go Eun Byul phản ứng, Han Yi An lại nói:
"Sau này, trước mặt tớ, cậu không cần tỏ ra mạnh mẽ nữa!"
Đúng vậy, Go Eun Byul không cần tỏ ra mạnh mẽ khi ở bên cạnh Han Yi An nữa, bởi vì mọi thứ đã có cậu ta giúp nó chống đỡ rồi!