Chương 17: Cảm ơn cậu

Bệnh viện luôn là nơi mà hầu như ai cũng không muốn đến vì nơi đó chứa rất nhiều đau thương, khiến cho con người cảm thấy đau khổ. Giờ đây tại bệnh viện Hoàng Kim, không khí ảm đạm, nặng nề. Mùi thuốc sát trùng, mùi máu, tiếng la hét, khóc gào tên người thân hay tiếng cười nói vui vẻ khi người thân xuất viện tràn ngập khắp bệnh viện. Và tại cuối căn phòng có ba người đang đứng. Ai ai cũng lo lắng. Một người con trai dỗ một người con gái đang khóc thút thít, người còn lại thì ngồi im lặng, lạnh lùng. Kể từ lúc vào bệnh viện đến giờ Dịch Dương Thiên Tỉ không nói lấy một lời nào. Dương Ánh Linh cứ khóc mãi không thôi


-Là do tớ …híc..híc …mà Tiểu…Nghi…cậu ấy…híc….mới ra…nông nổi…này.Huhuhu- Dương Ánh Linh gục đầu vào người Vương Nguyên mà khóc khiến anh không khỏi đau lòng


-Tiểu Linh ngoan, nín đi đừng khóc nữa. Không phải lỗi của cậu. Không ai muốn chuyện này xảy ra cả, bản thân cậu cũng đâu có muốn. Vân Nghi sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ không sao cả. Ngoan nào nín đi, mắt sưng cả rồi- Vương Nguyên dỗ Dương Ánh Linh


Từ căn phòng phẫu thuật bước ra một cô y tá, trông cô có vẻ rất vội vàng.Cô nói:
-Ai là người nhà của bệnh nhân Lục Vân Nghi?
Thiên Tỉ từ nãy tới giờ im lặng, bỗng lên tiếng:
-Tôi là người nhà của cậu ấy. Có chuyện gì không ạ?


-Hiện tại bệnh nhân mất rất nhiều máu, mà bệnh viện hiện tại đang thiếu máu đó. Chúng tôi đã liên lạc với ngân hàng máu nhưng một tiếng sau họ mới mang máu tới tại con đường đến bệnh viện đang bị phong tỏa do có tai nạn giao thông. Tình hình của cô ấy đang rất nguy cấp nếu phải đợi thêm một tiếng để truyền máu e rằng khó có thể qua khỏi


-Vậy cô lấy máu của tôi xem có thể truyền cho cô ấy không?- Dịch Dương Thiên Tỉ nói, mặt anh trắng bệch
-Được vậy phiền cậu đi theo tôi
Dịch Dương Thiên Tỉ liền đi theo cô y tá đó. Dương Ánh Linh nghĩ: “Cầu mong cho Tiểu Nghi không sao”
Tại một phòng bệnh khác:


available on google playdownload on app store


Vương Tuấn Khải ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia. Các vết thương trên người cô đã được băng bó lại. Anh lâu lâu lại nở một nụ cười tươi như ánh mặt trời. Nhưng khi nhìn thấy những vết thương trên người cô anh lại cảm thấy đau lòng. Anh nhất định sẽ tìm ra kẻ chủ mưu phía sau. Vì anh chắc chắn rằng Triệu Tuyết San đã bị một ai đó sai khiến nhưng anh lại không biết là ai. Đang đau đầu suy nghĩ thì Cao Diệp Anh từ từ mở đôi mắt nặng nhọc của mình ra. Anh mau chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ đó, hỏi thăm cô:


-Em tỉnh rồi à? Em còn đau ở chỗ nào không? Để anh đi kêu bác sĩ- Vương Tuấn Khải hỏi tới tấp khiến Cao Diệp Anh không kịp trả lời. Cô nói:
-Vân Nghi sao rồi?- Câu đầu tiên Cao Diệp Anh nói lại là hỏi người bạn thân của cô. Cô quả là người xem trọng bạn bè


-Ơ ờ.. ờ… Tiểu Nghi đang làm phẫu thuật- Vương Tuấn Khải nói ấp úng
Cao Diệp Anh hơi lo sợ nhưng rồi cô cũng tự trấn an bản thân mình bình tĩnh:
-Tôi muốn đến phòng phẫu thuật
-Nhưng em còn chưa khỏe hẳn mà?
-Anh đừng lo. Tôi ổn mà- Cao Diệp Anh nở nụ cười tươi khiến Vương Tuấn Khải hơi lệch nhịp


-Vậy…vậy để anh dẫn em đi- Anh cúi gầm mặt xuống mà nói
-Ừm.
Trên đường đi, cả hai không ai nói một lời nào. Không khí trở nên khá nặng nề. Vương Tuấn Khải định mở lời phá tan bầu không khí thì Cao Diệp Anh đã nói:


-Cảm ơn anh- Một câu nói chỉ đủ cho anh nghe thấy nhưng cũng đã khiến anh vui rồi
-Không có gì- Anh nhẹ nhàng đáp lại
Tới phòng phẫu thuật, cả hai đã thấy Dương Ánh Linh và Vương Nguyên đang ngồi đó. Mắt của Ánh Linh đã đỏ hoe chứng tỏ cô đã khóc rất nhiều
-Tiểu Linh


Dương Ánh Linh khá ngạc nhiên. Cô ngước mặt lên thì thấy Cao Diệp Anh. Cô ôm lấy Cao Diệp Anh. Nước mắt cô lại lăn ra lần nữa:
-Huhu…. Anh Anh…Tớ xin lỗi cậu…Xin lỗi cậu nhiều lắm.Vì tớ…mà cậu…và Vân Nghi bị thương.Híc…híc tớ xin lỗi


-Cậu không có lỗi gì cả. Thôi nào cậu đừng khóc nữa. Nín đi ngoan nào- Cao Diệp Anh cũng ôm chầm lấy Dương Ánh Linh
-Nguyên Nguyên! Thiên Tỉ đâu rồi?- Vương Tuấn Khải hỏi khi thấy thiếu mất một người
-Cậu ấy đi truyền máu cho Vân Nghi rồi. Cũng may là máu của cậu phù hợp- Vương Nguyên nói


Đang đứng nói chuyện thì bất ngờ Dịch Dương Thiên Tỉ bước đến, tay trái lấy bong gòn giữ tay phải. Khuôn mặt anh hơi tái xanh, chắc do anh quá mệt. Hai người liền chạy lại, hỏi anh:
-Em có sao không?
-Em ổn. Bác sĩ đã lấy máu của em truyền cho Nghi Nghi rồi
-Cảm ơn cậu, Thiên Tỉ. – Cao Diệp Anh nói


-Không cần cảm ơn. Cũng tại tôi không bảo vệ được cô ấy- Dịch Dương Thiên Tỉ nói, giọng hơi mệt mỏi


Cả đám ngồi ở ghế chờ. Một tiếng trôi qua….Rồi hai tiếng….Ba tiếng…Cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn chưa mở ra. Ai ai cũng sốt ruột cả. Họ ngồi đợi thêm một chút nữa thì cánh cửa bỗng mở ra. Đèn phẫu thuật cũng đã tắt. Vị bác sĩ sau khi phẫu thuật xong khá mệt mỏi vừa mới ra cả bọn liền chạy lại hỏi:


-Bác sĩ cậu ấy sao rồi?
-Bệnh nhân đã qua được con nguy kịch nhưng cần phải ở lại điều trị thêm một thời gian.
-Cảm ơn bác sĩ
-Đó chỉ là bổn phận của chúng tôi thôi. Để chúng tôi chuyển bệnh nhân qua phòng bệnh thì có thể vào thăm được rồi
-Cảm ơn bác sĩ nhiều lắm


Nói rồi vị bác sĩ kia cười hiền hậu rồi bỏ đi. “Ơn trời Ánh Linh không sao”


Tại phòng bệnh đặc biệt: Lục Vân Nghi vẫn đang ngủ. Cô trông tiều tụy hẳn ra. Dịch Dương Thiên Tỉ ngồi cạnh nắm lấy bàn tay cô không buông ra vì anh sợ sẽ mất cô lần nữa. Cả bọn không biết nói gì hơn. Như có ai kêu gọi, Lục Vân Nghi từ từ mở đôi mắt của mình ra. Cô có vẻ rất đau nên hơi nhíu lại:


-Đây là đâu? Tại sao mình lại đau đến vậy?
-Cậu tỉnh rồi à?
-Thiên Tỉ ư?
-Vân Nghi cậu tỉnh rồi- Dương Ánh Linh reo lên
-Cậu ổn chứ?- Dịch Dương Thiên Tỉ ân cần hỏi cô
-Tôi không sao nữa rồi
-Cậu có thật sự ổn không?- Cao Diệp Anh lo lắng hỏi


-Tớ ổn cậu không cần phải lo- Lục Vân Nghi cười
-Haizzz, cậu có biết bọn này lo lắng cho cậu lắm không?- Vương Nguyên nói
-Hì hì xin lỗi mọi người.
-Cậu biết không Thiên Tỉ là người lo lắng cho cậu nhất đấy. Cậu ấy cũng đã truyền máu cho cậu đó- Cao Diệp Anh nói
-Vậy à? – Lục Vân Nghi hơi bất ngờ


“RENG RENG RENG” Tiếng chuông điện thoại của Vương Tuấn Khải reo lên. Không biết đầu dây bên kia nói gì mà mặt anh trông rất tức giận. Anh nói:
-Tôi biết rồi- Nói xong anh cúp máy rồi quay sang Vương Nguyên- Nguyên Nguyên chúng ta đi thôi.
-Có chuyện gì vậy?- Dịch Dương Thiên Tỉ hỏi


-Không có gì đâu. Em ở lại đi. Chắc em cũng mệt rồi. Chỉ là chuyện nhỏ thôi anh với Tiểu Nguyên tự giải quyết được rồi- Vương Tuấn Khải vừa cười vừa nói
-Ừm vậy hai người đi cẩn thận- Thiên Tỉ nói


Cả hai người bỏ đi. Trong phòng vẫn còn bốn người. Cảm thấy mình như kỳ đà cản mũi, Dương Ánh Linh kéo Cao Diệp Anh đứng dậy:
-Bọn này cũng đi đây. Từ sáng tới giờ mình chưa được ăn gì hết. Bọn mình xuống canteen bỏ cái gì vào bụng đã


Nói rồi cô nháy mắt với Thiên Tỉ, không quên dặn anh:
-Chăm sóc cậu ấy cho cẩn thận đó


Cả hai người bỏ đi để Lục Vân Nghi ngồi đó ú ớ. Trong phòng hiện tại chỉ còn hai người. Cả hai im lặng không biết nói gì cả. Không khí trở nên nặng nề, im ắng. Hình như cũng cảm thấy ngột ngạt, Dịch Dương Thiên Tỉ đứng dậy, nói:


-Chắc cậu cũng đói rồi nhỉ? Để tôi xuống dưới mua cái gì đó cho cậu ăn. Cậu muốn ăn gì?
Lục Vân Nghi hơi bất ngờ nhưng cô nói:
-Gì cũng được cả
Nói rồi anh quay lưng đi. Cô rất muốn giữ anh lại. Cánh tay cô nắm lấy tay anh. Anh hơi ngạc nhiên nhưng vẫn không quay lưng lại, hỏi cô:


-Cậu muốn ăn gì nữa à?
-Đừng đi
Anh hơi bất ngờ trước câu nói của cô. Anh lặng lẽ ngồi xuống. Căn phòng lại rơi vào trạng thái im lặng. Anh định nói gì đó thì cô đã nói:
-Cảm ơn cậu rất nhiều


Anh mỉm cười nhìn cô. Một nụ cười ấm áp. Hai bàn tay vẫn nắm lấy tay nhau và hai cặp mắt cứ mãi nhìn nhau
Tại ngoài phòng bệnh, có hai người đang được xem phim tình cảm lãng mạn miễn phí
-Ôi lãng mạn quá đi a~ Dương Ánh Linh nói
-Suỵt cậu im lặng nào. Nói to quá bọn họ nghe thấy hết bây giờ
-Ừ ừ


Tại một nơi khác:
-Âu Dương Na Na cô gan lắm dám làm cả việc này- Vương Nguyên nói
-Khải à em xin lỗi. Vương Nguyên cậu thả trói tôi ra đi
“CHÁT” Cái tát giáng mạnh vào mặt của Âu Dương Na Na. Là Vương Tuấn Khải tát cô. Cô ngạc nhiên, nước mắt chực ra
-Tại sao anh lại tát em?


-Cô im ngay cho tôi. Nói vì sao cô lại làm việc này?
-Em làm tất cả việc này cũng vì yêu anh thôi
-Tôi không cần cái tình yên ghê tởm đó của cô. Cô không xứng đáng với tôi. Loại người như cô thì nên ch.ết đi- Vương Tuấn Khải nói, anh khá tức giận
-Em…em…


Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên quay lưng bỏ đi, để lại Âu Dương Na Na ngồi khóc ở đó. Cũng vì chuyện này, ba của Âu Dương Na Na cũng đã bị cách chức hiệu trưởng. Gia đình lâm vào cảnh nợ nần chồng chất phải bỏ xứ đi nơi khác trốn. Gia đình cô ta xuống dốc không phanh. Đây là cái giá phải trả cho việc dám đụng vào người mà ba anh yêu thương.


Hết






Truyện liên quan