Chương 25: Ngày thứ mười chín: kỳ nghỉ tết

Kỳ nghỉ Tết của tôi kéo dài trong 10 ngày đã nhanh chóng kết thúc.
Tuy không dài như mọi năm, và cũng không được “vô ưu vô lo” như năm ngoái, nhưng cũng không thể nói là quá nhàm chán.


Ba ngày mùng một, hai, ba đầu năm, lịch trình một ngày của tôi không thay đổi là mấy. Sáng dậy muộn, lúc đó bố mẹ đã thắp hương xong mâm cơm, vậy là ăn sáng thay bằng ăn trưa luôn. Sau đó rửa bát, lên phòng chơi máy tính hai tiếng, tiếp đó cùng gia đình đi chúc Tết đến tận tối. Tối lại chơi máy tính, đọc truyện rồi đi ngủ.


Ngày mùng một, do đêm hôm trước tôi ngủ quên đón giao thừa, mà hôm nay lại là ngày sinh nhật của tôi (hên chưa ^^) nên lúc mới ngủ dậy, tôi mở điện thoại ra có rất nhiều lời chúc mừng sinh nhật trên Facebook. Có đứa chúc từ 2h đêm hôm qua. Thành thật xin lỗi, tối qua tao ngủ sớ[email protected]@


-Này con gái, ra đây bố bảo!
Bố tôi gọi tôi ra, sau đó lấy từ trong túi áo một phong bao lì xì đỏ rực.
-Xem nào, bố chuẩn bị cho mày từ đêm qua. Ai dè mày lăn ra ngủ thế hả con? Đây, năm nay 16 tuổi rồi, nhớ học giỏi, mạnh khỏe vào. Bớt lười biếng đi nghe chưa?


Tôi cười tít mắt, nói “Con xin” một tiếng. Lúc không ai để ý, tôi lén mở phong bao ra. Hehe, số tuổi nhân 10 à? Không tệ!


Thực ra nếu tôi của năm ngoái, chắc chắn tôi sẽ lên phòng mở sổ ra ghi vào danh sách mừng tuổi một câu: “Bố: 160k” Nhưng năm nay tôi lười, lại không quá coi trọng tiền mừng tuổi lắm, nên ai lì xì thì nhận luôn. Quan trọng là cuối cùng mình có bao nhiêu tiền thôi ^^


available on google playdownload on app store


Trong ba ngày Tết, tôi đều tranh thủ buổi trưa lôi bài ra làm một chút. Nhìn bài tập mà quả thực tôi không muốn làm chút nào. Dự định hoàn thành bài tập trước Tết cũng “bay” sạch sẽ. Nhưng mà trong ngày nghỉ cuối cùng, bài tập của tôi đã hoàn thành!


Nói đến vụ lời chúc mừng sinh nhật, tôi rất thích được chúc trên Facebook. Chẳng hiểu sao khi đọc lời chúc bạn bè viết mà thấy vui vui, tâm trạng rất tốt. Có điều, bạn bè bình thường chúc thì tôi sẽ vui, còn bạn thân vừa chúc mà lại bonus thêm quà thì tôi lại càng vui *cười nhăn nhở* Có ai sinh nhật mà không thích được nhận quà chứ, phải không? Đối với tôi, quà cáp chỉ cần liền quan đến một thứ, đó chính là:SÁCH. Sách là vàng, là bạc, để tôi nâng niu, ngắm nhìn và đọc chúng ^^ Tôi rất thích sách, lúc nào cũng chỉ muốn người ta tặng sách cho mình. Thế nên nhân dịp sinh nhật cùng với Tết, tôi tranh thủ đi “vòi” mấy người bạn thân yêu của tôi vài quyển sách. Hehe!


Sinh nhật tôi, thằng Vũ là người chúc mừng trên wall muộn nhất. Tôi reply comment của nó bằng một icon “Thank you” như bao người khác. Mấy hôm sau, tôi vô tình nhìn lại thấy bài đăng đã được chỉnh sửa.
Vũ Nguyễn: Chúc mừng sinh nhật mày. Và đừng rep trả tao bằng icon:))


Tôi suy nghĩ, nhưng cũng không chắc chắn bởi cái biểu tượng cuối câu của nó.
Ngọc Thanh Trần: Vậy muốn tao đáp trả bằng gì?
Tôi biết thừa nó sẽ không để ý mà reply, nên cũng cho vào dĩ vãng luôn.


Hai ngày cuối cùng của đợt nghỉ Tết là hai ngày khá vui của tôi. Một là vì tôi mời con My, thằng Minh, thằng Hoàng và thằng Việt Anh đến nhà ăn bún khai xuân cho cửa hàng của mẹ tôi. Thằng Hoàng từ trước Tết đã đăng status loạn lên là muốn ăn bún riêu, thèm bún riêu quá nên tôi rủ nó luôn. Không ngờ hôm ấy chúng nó quậy ở nhà tôi từ sáng đến tận chiều. Ăn bún, học bài chung, sau đó đánh bài, đánh Liên minh, cờ tỷ phú, xem phim ma, lại ăn trưa bằng phở, rồi ăn bánh gato (sao toàn ăn thế nhở =.=) Bốn đứa nó chơi với em tôi, tình cờ nữa là anh em con nhà dì tôi là Xuân Thanh và Minh Châu cũng đến. Bọn họ chơi với nhau rất hòa hợp. Thằng em họ Xuân Thanh của tôi còn thông minh đoán được mật khẩu của chiếc két sắt trong The House màn cuối khiến bốn đứa bạn tôi thán phục không thôi. Wow! Quả thực là vui vẻ. Chỉ có điều sau khi bọn nó về hết, tôi nằm phịch xuống giường ngủ một giấc luôn. Rất mệt, rất mệt đấy =.=


Tiếp theo là vào ngày cuối cùng được nghỉ, bọn bạn cũ từ hồi Tiểu học triệu tập nhau để cùng đi chơi. Xem phim, rồi ăn uống đủ kiểu, kéo dài đến tận 2h chiều. Phim thì hay, nhưng phải nhờ công một đứa xếp hàng mài mông thì mới mua được vé. Ngày hôm ấy lại là ngày Valentine, rồi vừa là ngày nghỉ cuối cùng của đợt nghỉ Tết, rạp chiếu phim đông kinh khủng. Thằng em tôi cùng hai đứa em họ cũng sáng hôm ấy đi xem phim. Khi tôi vào mua vé cho chúng nó, dãy người xếp hàng dài không thể tả. Đến khi căng mắt nhìn thấy phim cần mua vé lạnh lùng hiện hai chữ HẾT VÉ, tôi ngậm ngùi bỏ cuộc quay về, nhìn lũ em tủi thân không được xem phim mà “trào nước mắt”. Đùa đấy! Bạn bè cũ của tôi chủ yếu là học ở hai trường, chính là trường A của tôi và trường B. Một phần nhỏ học các trường khác trong quận 1. Cũng khá dễ hiểu, là vì trường A tôi học nằm ngay cạnh trường Tiểu học cũ của chúng tôi – nơi mà thằng em tôi cũng đang học, không quá 2 phút đi bộ. Mới đầu gặp nhau ở rạp chiếu phim, tôi khá ngạc nhiên trước sự thay đổi của một số đứa (học ở trường khác). Mấy đứa học cùng trường A với tôi nhưng khác lớp, vẫn hay gặp mặt nhau đều đều nên không lạ lẫm. Trong lớp tôi, chỉ có tôi và thằng Hải tham gia.


-Mày mà cùng tụ tập á? -Thì tao tưởng thằng đi nên…
Thế nếu nó không đi thì mày cũng ở nhà chứ gì? =.=


Buổi đi chơi kết thúc khi tôi xin phép ra về trước, và lạc đường ở ngay khu phố nhà thằng Dũng mà chúng tôi tụ tập ăn trưa. OMG, biết đi xe là một chuyện, còn biết đường hay không là một chuyện khác! Bố ơi, con khâm phục bố quá!






Truyện liên quan