Chương 162: Người bên ngoài cũng không nhàn rỗi



Trong lúc đám người bị kẹt trong [Virtual World] đang đánh đến khí thế hừng hực, ở bên ngoài có một cái gia hỏa cũng không chịu nhàn rỗi...
"Ta nói... chúng ta cứ như vậy đi ra ngoài thật sự ổn sao?"


Honma Satoshi khuôn mặt lo lắng, động tác cẩn thận giống như ăn trộm, sau khi lại trốn qua được một đợt bảo tiêu của Kaiba kiểm tr.a liền lập tức hỏi nam tử đầu cua đang đi trước mặt:
"Ta cảm thấy chúng vẫn là nên trở về tiếp nhận điều tr.a thì tốt hơn..."


"Không sao, sẽ không ai phát hiện ra chúng ta." Nam từ đầu cua đang "phiêu" trước mặt nói với giọng điệu chắc chắn.
Bởi vì chuyện bài Thần bị trộm có liên quan quá lớn, vậy nên Kaiba bên này đã hạ tử lệnh, ai cũng không cho phép rời khỏi tàu bay trước khi chuyện được điều tr.a rõ ràng.


Mặc dù Honma Satoshi hiềm nghi rất nhỏ, nhưng vẫn bị buộc phải ở lại trên tàu.
Bất quá nam tử đầu cua đối với mệnh lệnh này của Kaiba thái độ là chẳng thèm ngó tới, mà lại theo logic thì Kaiba cũng không quản được hắn.


Không biết bằng vào cách nào, nhưng nam tử đầu cua chỉ trong thời gian ngắn liền đã có thể điều đi hai tốp vệ sĩ đang canh trước cửa phòng của Honma Satoshi, thuận tiện mang cậu ta đi ra "giải sầu".
Dưới sự dẫn đường của nam tử này, cả hai hữu kinh vô hiểm trốn xuống tàu bay.


"Hiện tại chúng ta đang đi chỗ nào?" Honma Satoshi lúc này đang đi bộ trên một chỗ quảng trường dưới tầng ngầm, không khỏi tò mò hỏi nam tử thần bí:
"Ta thấy nơi này cũng không có gì để chơi a."
"Nơi này là ở dưới đáy biển, ngươi cũng biết đi?" Nam tử thản nhiên nói:


"Đây là một tòa pháo đài máy móc được xây dựng dưới đáy biển, nếu ngươi muốn chơi mà nói, có thể để đám robot thủ vệ nơi này bồi ngươi chơi xạ kích. Bất quá mục đích của ta cũng không phải chỗ này."


"Ồ?" Honma Satoshi chủ yếu chính là đi theo nam tử, thực tế đối với việc chơi đùa gì đó cũng không quan tâm, hiếu kỳ hỏi tiếp:
"Ngươi muốn làm gì... từ từ, để ta đoán xem..."
Giả ra một bộ biểu lộ "Thám tử lừng danh Conan" Honma Satoshi giống như có thật bắt đầu suy đoán:


"Ngươi có phải hay không đối với toà pháo đài này có hứng thú? Theo logic ta học được trong tiểu thuyết, những kẻ thần bí như ngươi đều sẽ đối với vũ khí cùng đồ vật liên quan đến quân sự rất quan tâm."


"Tại sao lại nghĩ như vậy?" Nam tử thần bí rốt cuộc quay đầu, dùng âm điệu không mặn không nhạt nhất quán từ trước đến giờ hỏi ngược lại:
"Ngươi nghĩ ta muốn dùng nơi này chinh phục thế giới sao?"


"Mặc dù chỉ là suy đoán, nhưng ta nghĩ khả năng rất lớn nha." Honma Satoshi trưng ra một bộ "đại trí tuệ" trầm bổng du dương kể ra:


"Ngươi xem, mặc dù trước nay ngươi luôn ẩn giấu, nhưng vẫn lộ ra ngươi không phải là người thuộc thời đại này, đúng không? Trước không đề cập đến ngươi là từ quá khứ đi tới hay là từ tương lai quay ngược thời gian trở về, nhưng mặc kệ thế nào đều nhất định sẽ có mục đích, đúng không?"


Càng nói Honma Satoshi càng tự tin:


"Nếu ngươi là tội phạm thời gian, vậy pháo đài quân sự sức hấp dẫn với ngươi hẳn phải rất lớn? Mà nếu ngươi là cái gì giống như "cảnh sát thời không" mà nói, ở tại thời đại này không có chi viện, chiếm lấy một tọa pháo đài không phải sẽ giúp bớt đi rất nhiều phiền phức sao?"


"... Ngươi tưởng tượng đúng là đủ phong phú, đáng tiếc, không phải." Nam tử thần bí nhìn Honma Satoshi "Sherlock Holmes nhập thân" có chút cạn lời đáp lại một câu rồi quay người đi tiếp.


Hai người đi đến trước một cánh cửa hợp kim to lớn bị khóa lại, lại nhìn sang bên cạnh chính là bảng điều khiển để nhập mật mã, trình độ bảo mật có thể nói tương đối cao.
Bất quá tất cả bảo mật ở đây giống như đối với nam tử thần bí đều là thùng rỗng kêu to.


Chỉ thấy hắn ngón tay liên tục ấn vào bảng điều khiển mấy cái, lập tức cánh cửa hợp kim được bảo mật bởi khóa mật khẩu đã từ từ mở ra.
Phía sau cánh cửa chính là một hành lang dài, đường đi rộng rãi có thể đủ cho 5 người đi song hành.


Mà trên hành lang giống như người thần bí đã nói trước đó, đang đứng một loạt robot thủ vệ.
Chỉ tiếc đối phương cũng không có dự định bồi Honma Satoshi chơi trò xạ kích...
"Phanh phanh phanh."


Người máy thủ vệ vùa phát hiện có người xâm nhập liền ngay cả chào hỏi cũng không cần, lập tức từ trong súng trên tay trái bắn ra viên đạn.
Nhưng có lẽ bởi vì chủ nhân nơi này không muốn gây ra nhân mạng hoặc nguyên do nào khác nên "viên đạn" đều là cục tẩy mà không phải đạn thật.


Đương nhiên cho dù là viên đạn cục tẩy không có bao nhiêu lực sát thương đi nữa, bị bắn trúng nhiều vẫn sẽ rất đau, chưa kể đến còn có thể đánh trúng chỗ hiểm như con mắt chẳng hạn...


Mà Honma Satoshi đứng sau lưng nam tử thần bí một chút cũng không hoảng loạn, bởi vì hắn thấy nam tử kia hoàn toàn không nhúc nhích, dáng vẻ không có chút vấn đề, cho đến khi---
"Ai đau đau đau! Đừng có bắn vào bụng... cũng đừng có bắn vào chân..."
Honma Satoshi nháy mắt liền quỳ.


Cậu ta nhìn nam tử thần bí với vẻ không thể tin nổi:
"Ngươi bình tĩnh như vậy, ta còn tưởng ngươi có biện pháp giải quyết! Ngươi biện pháp đâu !?"
"Biện pháp... nga, thiếu chút nữa quên mất..." Nam tử thần bí quay người, lúc này mới chợt nhớ ra gì đó, giọng điệu thản nhiên:


"Ta là linh thể, không sợ đạn."
"..."
~~~~~~~ Dark Magician the Magician of Black Magic ~~~~~~~
Tại bên trong không gian hệ thống, lúc này hệ thống đang cùng Linh thao tác, muốn đem thế giới ảo phân tích triệt để.


Nếu như Watanabe Toru chịu sử dụng linh điểm để hệ thống tạm thời có thể can thiệt thế giới vật chất mà nói, tiến độ sẽ nhanh hơn rất nhiều.


Đáng tiếc Watanabe Toru bởi vì một lần trước cùng Cecilia Alcott quyết đấu đem linh điểm tổn hao phân nửa, lại mất thêm 50 điểm để hệ thống chịu ra tay làm việc, lúc này linh điểm đã căn bản không đủ.
Vậy nên hệ thống trí năng cùng Linh chỉ có thể đi đường vòng, cách một tầng thao tác phân tích [Virtual World].


Nhưng nó đối với cái này cũng không hề nói gì, thậm chí còn không thèm nhắc nhở Watanabe Toru.
Bởi vì sao? Bởi vì nó lười.
Dù bản thân là hệ thống đi theo Watanabe Toru, nhưng nó cũng không phải loại hệ thống suốt ngày sẽ đi quan tâm đến ký chủ.


Nếu Watanabe Toru có việc cần mà nói, trả tiền nó liền động một chút, về phần ngoài định mức hoạt động nó là sẽ không làm.
Ngay trong lúc hai cái trí năng đang thao tác, bọn họ lại phát hiện bên ngoài có một IP khác cũng đang ý đồ xâm chiếm đồng thời điều khiển thế giới ảo này.
"Có ý tứ."


Hệ thống lầm bầm:
"Ngoài ký chủ tên kia còn có người khác muốn đánh chủ ý thế giới ảo này sao?"
Tự hỏi xong, hệ thống tốc độ thao tác cũng trở nên nhanh hơn.


【Mặc dù không muốn động, nhưng nếu để người này thành công mà nói sẽ có khả năng ảnh hưởng đến nhiệm vụ của tên ngốc ký chủ kia, ta vẫn là nên quản quản một tí đi. Ân, tạm thời trước cứ theo dõi xem sao...】
~~~~~~~~~ Vaylantz World - Shinra Bansho ~~~~~~
Căn cứ đáy biển, phòng điều khiển chính.


Honma Satoshi có chút nhàm chán ngồi ở một bên nhìn nam tử thần bí ngón tay gõ nhanh trên bàn phím, đem toàn bộ căn cứ cấu tạo hiện ra trước mắt một người một linh.
Nhìn vô số số liệu cùng dòng lệnh liên tục chạy trên màn hình, Honma Satoshi đầu đầy sương mù, rốt cuộc bật thốt ra một câu:


"Thật là kỳ quái a!"
"Ngươi cũng cảm thấy kỳ quái sao?" Nam tử đầu cua tạm dừng động tác trên tay:


"Ta cũng cảm thấy như vậy. Nơi này rất nhiều số liệu đều có vẻ không được bình thường, thật giống như người thiết kế ra chương trình này cố ý để nó thoạt nhìn "không hoàn mỹ" vậy, đúng là kỳ quái..."


Thấy nam tử thần bí lại sắp phun ra một đống thuật ngữ chuyên môn mà mình không thể hiểu, Honma Satoshi vội xua tay:
"Dừng, dừng lại, ý ta là... ngươi trước đó còn nói mình là linh thể, không thể tiếp xúc vật chất, làm sao bây giờ lại có thể?"


"A, hóa ra là chuyện này..." Nam tử thần bí tỏ ra đã hiểu, thản nhiên giải thích:


"Nói cho ngươi cũng không có gì. Mặc dù linh thể đúng là không có tồn tại ở dạng vật chất, nhưng linh thể như ta thậm chí so với cơ thể vật lý càng thêm có thể tiếp xúc đến "căn bản" của thế giới. Do đó thời điểm ta không muốn bị đánh trúng mà nói, viên đạn liền sẽ xuyên thấu, mà ở thời điểm ta muốn, ta liền có thể giống như bây giờ gõ bàn phím. Trên thực tế, nếu không phải sợ đem ngươi dọa quá sức ta ngay cả bàn phím cũng không cần gõ."


Kẻ thần bí nói xong liền giống như để chứng tỏ cho Honma Satoshi thấy hắn nói là thật, thân thể bắt đầu "phiêu" lên, nhưng ở bên dưới bàn phím vẫn như cũ nhanh chóng vận chuyển, giống như đang có người thao tác.


"Càng thêm tiếp xúc đến "căn bản" của thế giới... đó rốt cuộc là cảm giác như thế nào?" Honma Satoshi không khỏi tò mò.
"Còn có thể như thế nào? Cùng dùng tay chân như người thường không khác mấy." Nói đến đây nam tử thần bí hơi nhún vai:
"Đừng đem thứ này nghĩ đến mức quá cao lớn."


Nói xong, kẻ thần bí cũng bắt đầu quay trở lại thao tác, đem toàn bộ tinh lực đặt vào bên trong.
"Ngô, xem ra kẻ đánh chủ ý nơi này cũng không chỉ mình ta..."
Trong chốc lát, ánh mắt nam tử thần bí trở nên thâm thúy, thao tác cũng càng thêm nhanh.






Truyện liên quan