Chương 34

Là nhân xuống xe, xa khởi sân ga cô nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang nhìn xung quanh, ông mặc một chiếc áo khoác màu xám và quần vải thô, ống quản kéo cao, lộ ra đôi tất màu den.
elũi cô chua xót, nhanh chóng chạy đến phía ông.
Libữu Chính mỉm cười sải bước đi về phía này.


Ông tiếp nhận hành lý trong tay Lê Nhân:
“elliệt không?” “Không ạ, cháu ngủ một giấc là đến trạm luôn.
Lê Nhân hỏi: “chợ đầu cậu?” “Bà ấy đang ở nhà.


Lê Nhân vui mừng cảm hành lý lên, nói: “ Để con xách ạ” “ Được tới. Ông đi về phía trước vài bước: “Ale đậu gần để Huyên qua đàm người, Lê Hữu Chính đặt hành lý bên cạnh, mở cốp xe, bỏ hành lý vào.


Lê Nhân ngẩng đầu nhìn chiếc xe đời cũ, thân xe đã gỉ, lốp xe dư bản...
Lô Hữu Chính và Lê Nhân ngồi vào xe, ông khởi động xe chạy trên quốc lộ.
Lê Nhân ngồi ở phía sau, nhìn bóng lưng ông.


“lậu.” lm lượng hơi to: “Cậu bận bịu vậy sao còn ra đây đón cháu?” Lê Hữu Chính nghiêng đầu, nói: “Thuận đường thôi.” Thị trấn không lớn, dọc hai bên đường một dãy trang tú mang âm hưởng lễ tết.
Nhà Lê Hữu Chinh nằm trong một con hẻm nhỏ, do bà ngoại Lê Nhân để lại.


Dừa bước vào của cô đã nhìn thấy hai đứa em họ đang ngồi đua giỡn, đứa lớn năm nay mới vào đại học, đứa nhỏ chỉ mới 11 tuổi.
Thấy cô đứng trước cửa, cười hì hì gọi chị.


available on google playdownload on app store


Tiểu hả sợ người lạ, tránh đàng sau vụng trộm quan sát cô. Lê Nhân hiền lành cười cười, đi qua nhéo mà con bé, vừa vặn trong túi cô cũng còn một thanh chocolate, cầm xa đưa cho bé Lê Hữu Chính hướng phòng bếp gợi to, một người phụ nữ trung niên lá đầu ra cười: “Nhân eNhân về tôi à.” Jang ạ. Lê Nhân buông ba lô: “Cần cháu giúp gì không?” Bà ta quan sát Lê Nhân, nói: “Thôi, cháu cứ ngồi chờ ăn cơm là được, không khéo bẩn người.”






Truyện liên quan