Chương 34-2
elơ mơ màng màng ngủ được vài tiếng, lại bị tiếng chuông di động đánh thức, chỉ mới mười giờ, giờ này Lục Tương đang nằm tiên sofa xem tin.
Lê Nhân phủ thêm áo khoác, nhẹ giọng đi ra ban công nói chuyện.
LieNhân ngồi tiên hành lang nói chuyện với Lục Đường một lát, sợ âm ĩ đến mọi người nên tắt máy sớm.
là tớn iên trở về phòng, cô gắng không phát ra âm thanh.
Cửa phòng ngủ không khóa, lúc này một tia sáng từ bên trong lộ ra, kèm theo là một cuộc tranh luận nhỏ.
Bước chân Lô Nhân chậm lại, xiết chặt góc áo, sau đó cô về giường.
Co mở to mắt, đem yên tĩnh cực kỳ.
Bên trong cậu nói: “huya tôi, bà đang nói chuyện nữa, lỡ như đánh thức bạn trẻ thì sao?” Tôi nói sai ư? e bủy hôn tôi vẫn được của hồi môn, nhà chúng ta đông đúc chật chội chen nhau ngủ, chẳng lẽ anh không đau lòng ?” Rách một lát, Lê Hữu Chính mới nói: “Tiền mẹ cho eNhân eNhân là tiền của hồi môn, bà đựng hàng mơ tưởng đến. Nhà chúng ta đang sống cũng là của mẹ để lại, bà còn muốn cái gì?” “Đây không phải là nhà, còn không bằng cái toilet nhà người ta. Chúng ta có hai đứa con gái, ông không nghĩ đến tôi thì cũng phải nghĩ đến tại nó chứ.” “Nghĩ cái gì, cũng không phải là con trai.” “Ông có ý gì? Lý Lam xúc động. Là đang trách tôi không sinh con trai cho ông chứ gì?" “2 tôi không phải như vậy.” Lô Nhân chuyển người buộc mình nhắm mắt, lại không tự giác mở ra, nhìn trần nhà trong bóng toi.
Trong phòng khách tĩnh cực kỳ, giọng nói bên trong truyền ra có chút tiếng trải.
“Tôi nghe nói nhà trai trả lại nó số tiền mua nhà, hay là ông thử thương lượng mượn tiền của nó xem sao, đổi một căn nhà khác lớn hơn.” Lô Hữu Chinh không nói chuyện, bà lặp lại.
“Ông có nghe không hả?” Ông vội vàng khẽ quát: “ Bà im miệng để Giong phòng truyền đến tiếng khóc nức nở, một hồi lâu: “Sẽ tôi đúng là số khổ, gả cho một người không biết kiếm tiền, học phí của hai đứa con mới là vấn đề.” “Toà lúc eNhân eNhân đi làm không phải đều gửi tiên cho bà đóng học phí cho đứa lớn sao?
Đừng vô ơn như vậy.
"} “Lúc nhỏ nó ăn ngủ ở nhà chúng ta thì sao?” ell lấy năm nay nó đã trả đủ ơn với.
*** eNgày hôm sau là năm mới.
90a tối hôm qua cô không ngủ được, sáng nay mắt hơi sưng.
là nửa mặt đi ra ngân hàng một chuyến. Dài năm nay thị trấn thay đổi rất nhiều, kinh tế phát triển hơn trước, trung tâm mua sắm và nhà hàng mở đây, các trường trung học đã bị phá hủy chuyển về nơi khác, hiện tại đều là khách sạn.
LieNhân dừng bước chân, thay đổi phương hướng, đi vào bên trong.
Lúc cô về nhà là ngay giờ cơm trưa.
Lý Lam bưng mâm đi ra, cười nhìn cô, mơ hồ hỏi: “ Nhân Nhân, sáng sớm đã ra ngoài dạo tôi sao? Tiểu hả bảo đói bụng, mợ nói nó chờ cháu trở về tôi cùng ăn.
LieNhân đổi giày, cảm ba là trong tay. “elg cháu có mấy lời muốn nói cùng mợ.
“Sao?” Tay lau vào chiếc tạp dễ.
Lô eNhân cảm ta máy cọc tiên, nói: “Ở đây có ba vạn, cháu sống xa nhà nên không có thời gian về thăm mọi người, có bao nhiêu đó mợ cứ cầm trước.” ô dừng một chút: “Tiên học phí của đại hi sau này sẽ do cháu phụ trách... Ngoài ra, tiền hỏi môn của bà ngoại cho cháu cháu muốn giữ lại, sau này lấy chồng dù sao cũng phải có của hồi môn.
"/ Lý Lam xấu hổ biết rằng lời bà nơi tối hôm qua cô đều nghe hết, ngẫm nghĩ cũng không có gì băn khoăn.
“ellợ tưởng chuyện cháu lấy chồng chắc còn lâu lắm...” “không lâu đâu ạ. Lê Nhân cắt ngang lời bà: “Chắc tầm một, hai năm.” Tim Lý Lam đập mạnh, hỏi: “Cháu có bạn trai rồi sao? Khi nào vậy?” LieNhân trả lời nước đổi. Lý Lam hỏi không được nhưng cũng tận tình khuyên nhủ, sự cô chọn làm người giống như Lưu Trạch hành.
Lê Nhân gật đầu không nói, lúc sau cô mới lên tiếng: “Đại hả và tiểu hả chen chúc ngủ trong kho cũng không tiện, đem nay ăn cơm xong cháu sẽ trú ở khách sạn.
"2 Lý Lam cầm chặt tiền, hỏi: “Cháu thấy giường không thoải mái sao?” Lê eNhân hà mềm không đáp, lại nghe là nơi: 26, giường cũng nên đổi tôi.” eẵn cơm xong, Lô Nhân dọn dẹp hành lý.
Làết bữu Chính xách theo hành lý buồn tàu không thèm hé tăng đi theo phía sau. Nhà họ Lê cũng chỉ còn lại mình ông, vất vả từ thuở nhỏ, mỗi khi buồn sẽ không nói chuyện, Lý Lam cằn nhằn cái gì ông cũng chỉ im hơi lặng tiếng, miễn cưỡng sống qua ngày.
Lô Nhân nhìn thấy tâm trạng của cậu không tốt, gia và thoải mái cùng ông hàn huyện, cuối cùng nhét vào túi ông mấy ngàn đô.
Liét bữu Chính từ chối xua tay không chịu nhận.
Lô Nhân kiên từ: “Sang năm cậu đang làm việc cực nhọc nữa, mua cho mợ vài bộ quần áo mới, còn phải cho đại hả tiểu khả tiền tiêu vặt... Cậu cứ nhận lấy đi, như vậy sẽ khiến cháu yên tâm hơn.” Rot cuộc ông cũng đồng ý nhận tiên, trong mắt già mua trở nên buồn bã, củi đầu nói: “ Sáng mai trở về ăn cơm.” Lê Nhân nhìn Lê Hữu Chính tời đi, đợi đến khi ông biến mất trong bóng tốn cô mới xoay người đi vào khách sạn.
Năm mới mọi người đoàn viên, khách sạn trở nên quạnh quẽ, cô gái trẻ trước quảy lẽ tàn giao chìa khóa cho cô không khởi liếc cô một cái.
Tuong lòng Lô Nhân khó chịu.
lô mở ti vị, trong ti vi đang chiếu kịch hài, bên ngoài pháo nổ to, nhuộm đỏ nửa bầu trời.
Cá điều, cô không cảm thấy náo nhiệt.
Còn có vài phút nữa là đến tết âm lịch.
là cảm điện thoại gọi cho Lục Vương, điện thoại vừa xengo đã có người bắt máy, cô ngạc nhiên một lúc, trong lòng quyết định sáng mai sẽ đến nhà ga.
Tâm tình trở nên cực tốt, cô cười: “Chờ điện thoại của em sao?” Đầu dây bên kia quá yên tĩnh, chỉ nghe anh nói: “ưa định gọi cho em." Lô eNhân nằm ngửa tiên giường, trong lòng thổn thức, cảm thấy giường khách sạn đúng là thoải mái hơn nhiều: ‘nh hút thuốc sao?” Luc Cuing: "U" “àn đây anh hút nhiều thuốc quá.” “20Ì, không có chuyện gì đâu.” “Không tốt cho thân thể Lục Cường nói: “Nếu có em bé anh sẽ cai thuốc.” Lê Nhân cắn môi, âm thầm cười khúc khích, cổ ý đổi đề tài: “ẵn cơm chưa?” "Roi." “Ở cùng ăn Gi?” Lục Đường: 2 enh nói không nhiều, hàn huyện vài câu cô có thể nghe thấy tiếng pháo nổ. Lê Nhân chuyển người lại, ngón trẻ nhẹ nhàng năm diap giường, củi đầu hỏi. “.. lnh đang làm gì vậy?” Cách hai giày: “Ở tiên đường.
eNgón tay LieNhân dừng lại, bàn tay áp tiên drap giường. “Tsẽ như vậy còn ra ngoài sao?” enh út một hơi thuốc, dường như anh đang lái xe, có tiếng giá và và lọt vào tai cô.
Lục Đường ném tàn thuốc: “elvùng bốn chắc không đón em được, anh và ăn Tử lái xe về nhà một chuyến. Lê Nhân nín thở, tim đập nhanh nửa nhịp, Lục Đường nói: “elle anh xảy ra chút chuyện.” là bật người ngồi dậy: “Nghiêm trọng không?” “gây chân.” Lê Nhân bình tĩnh hỏi: “2nh đừng quá lo lắng, khi nào thì đến đổ” Sang mai” Co the mot hor.
eNhất thời không biết nói gì, nhưng cả hai người vẫn không muốn cúp máy.
Lô Nhân không khởi nhớ tới túi đồ chuyển phát nhanh, tiên đó có viết địa chỉ...
Đột nhiên, pháo hoa ngoài cửa sổ nổ tung, muốn ngàn sắc màu bắn lên trời, nhuộm đẫm khắp bầu trời.
là nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ, những âm thanh chơi tại của pháo hoa, ôn ào tới cao ngút.
Tiên tui, người chủ ti vui vẻ bắt đầu đếm ngược...
Điên tại Lục Cường đột nhiên vang lên một câu: “Chúc mừng năm mới.
“eNhân eNhân.”