Chương 7: Tân nương tử bỏ trốn (1)
Song Tử ngẩn ngơ nhìn nữ tử trước mắt mình, tuy rằng y từng nhìn thấy rất nhiều mỹ nữ, nhưng mà, người đứng trước mặt hắn hiện giờ mới thực xứng với câu tuyệt sắc giai nhân. Chính là khiến y không khỏi rung động.
Ngược lại với sự phấn khởi của Song Tử, Thiên Bình tuy miệng cười nhưng lòng không cười. Vẻ ưu sầu ẩn trong đáy mắt, vì cô biết. Nói văn vẻ là hòa thân, nhưng thực chất, cô là bị đưa đến làm con tin. Không chỉ phải gả cho 1 nam nhân mình không quen biết mà, hơn nữa, cô còn là con tin để Ngạc Thiên quốc dùng để kìm lại Vô Ưu quốc 1 khi xảy ra binh biến.
- Tứ vương gia, chúng ta có phải là nên vào rồi không? - Dẹp đi những suy nghĩ kia, Thiên Bình nhẹ nhàng nói.
Giọng nói nhẹ nàng, và êm dịu kéo Song Tử trong phút ngẩn ngơ trở về thực tại:
- Khụ…phải ha. - Ho khan một tiếng, giả vờ đứng đắn. - Công chúa, mời.
Dứt lời tay phải đưa ra làm 1 bộ cung kính.
Thiên Bình khẽ gật đầu, rồi bước đi, theo sau nàng là một vài tỳ nữ theo hầu. Và dĩ nhiên còn có cả Song Tử…
Các nghi lễ chào đón tiếp theo được cử hành theo quy củ.Sau khi lễ kết thúc, Thiên Yết liền hạ lệnh, an bài cho Thiên Bình ở Nguyệt Vân Các. Cũng phân phó không ít cung nhân ở cạnh chăm sóc. Song Tử cũng vì muốn có được trái tim mỹ nhân liền nối gót theo sau, mượn cớ dẫn đường. Cự Giải cũng trở về hành cung, Thiên Yết cùng Ma Kết thì ở lại Ngự thư phòng cùng với một số đại thần trong triều bàn quốc sự. Mỗi người mỗi việc, chẳng qua chỉ còn lại một mình Bạch Dương là phi thường rảnh rỗi. Hắn từ đại sảnh đi tới Ánh Lưu cung đúng lúc Cự Giải ra ngoài có việc, liền từ Ánh Lưu cung đi tới Ngự thư phòng thì thấy mọi người đang bàn việc. Hắn căn bản là không muốn nghe liền tiếp tục đi tới Nguyệt Vân các chào hỏi công chúa thì bị Song Tử lập tức ‘đá’ ra ngoài. Quanh đi quẩn lại cả một ngày trời, hắn không tìm được việc gì làm, liền chán nản ảo não không thôi.
Suy nghĩ một hồi, đành về vương phủ, thay một bộ y phục bạch sắc, cưỡi lên bảo mã rồi một mình ra ngoại thành du ngoạn.
Cảnh sắc bên đường phải nói là vô cùng đẹp, vô cùng bình yên, khiến cho Bạch Dương ngẩn ngơ không thôi. Tuy rằng hắn bản thân là người trong hoàng thất nhưng mà cuộc sống trước giờ vốn vô cùng giản dị. Điều mà hắn quan tâm nhất chính là võ học, binh pháp. Cái hắn muốn đạt được chính là muôn dân no ấm, người dân hạnh phúc. Gửi mình trên sa trường bao năm trải qua không ít cái gọi là sinh tử gần kề, cảnh tượng thi thể nằm la liệt trên chiến trường, máu tanh nồng nặc, gần như đã khảm sâu vào trong tâm trí hắn. Khiến cho bản thân hắn cũng suýt quên đi sự yên bình tưởng chừng đơn giản nhất này.
Vừa đi vừa suy nghĩ đủ loại chuyện trên trời dưới đất, Bạch Dương cũng không phát hiện mình đã đi lòng vòng gần 1 canh giờ. Chỉ là chưa kịp hồi tưởng, từ phía sau bỗng vang lên tiếng nói của một nữ tử:
- Có ai không, cứu mạng a….aaaaa.
Nhảy phắt xuống ngựa, Bạch Dương liền lập tức quay đầu, đập vào mắt hắn lúc này là một nữ tử khuôn mặt tròn tròn vô cùng đáng yêu, tóc lại cài vô số trang sức, mặc một bộ tân nương phục….. Tân Nương phục? Bạch Dương nhíu mày, chợt nhìn thấy phía sau nàng hình như có không ít người đuổi theo. Lại nghe tiếng kêu cứu, Bạch Dương vốn không suy nghĩ nhiều liền ôm lấy người, nhảy lên ngựa rồi phóng đi mất.
Đám người phía sau chạy thục mạng cũng không đuổi kịp được con bảo mã kia, chỉ đành dừng lại không ngừng thở dốc, một người nói:
- Hộc,… Trần quản gia, bây giờ phải làm sao a? Tiểu thư bị người ta bắt đi mất rồi…
- Ngươi hỏi ta, ta…hộc..hộc. hỏi ai a. Lần này tiêu chắc, ngay trong ngày thành hôn, tiểu thư lại bỏ chạy mất, thể nào lão gia cũng nổi trận lôi đình cho xem. - Trần quản gia khổ sở nói.
Tạm bỏ qua nhóm người đang mặt mày khổ sở trong rừng, Bạch Dương cùng với nữ tử kia sau khi lên ngựa thì chạy thẳng một mạch đi không quay đầu lại. Lúc này, đảm bảo không có người đuổi theo Bạch Dương mới buông cánh tay nãy giờ đang ôm người kia ra, hơi ngượng ngùng nói:
- Cô nương, xin lỗi, tại hạ thất lễ rồi.
- Không sao, đa tạ đã giúp ta. - Nữ tử kia tay lau đi mồ hôi trên trán, khóe môi hơi cười đáp. - Ta tên Trần Kim Ngưu, cho hỏi tôn danh của công tử là…?
- Ta họ Nam Cung, tên Bạch Dương. - Hắn cười cười, sực nhớ ra cả 2 đang ngồi trên ngựa liền vội nói. - Để ta đỡ cô xuống.
Hai người thành thục xuống ngựa, Bạch Dương liền hỏi:
- Bọn người lúc nãy là ai, sao lại đuổi theo cô vậy?
- Ách, cái này… - Khuôn mặt Kim Ngưu có hơi vẻ xấu hổ, dù sao nàng cũng không thể nói được là mình đào hôn…Suy nghĩ giâu lát, nàng đành bịa đại một câu chuyện. - Công tử là như vầy, ta ra ngoài chơi, lại bất cẩn gặp được mấy tên buôn người, họ liền muốn bắt ta đi. Ta tại lúc hoảng sợ chỉ có thể chạy, cũng may gặp được công tử, nếu không, e rằng ta đã…đã…
Kim Ngưu giả vờ đưa tay áo lau đi đôi mắt không giọt nước nào, Bạch Dương thì lại vô cùng tin tưởng, cả giận nói:
- Ban ngày, ban mặt mà dám làm những chuyện như vậy, đúng là vô pháp vô thiên mà. - Đoạn quay qua Kim Ngưu. - Cô nương an tâm, ta sẽ giúp cô trừng trị bọn họ.
-...- Kim Ngưu im lặng, nàng không ngờ hắn lại tin tưởng nha.
- Haizz, cô nương, hay là như vầy, trời cũng đã không còn sớm, hay là ta tạm đưa cô về phủ của ta. Rồi cho người thông báo người nhà đến đón cô nha.
- Ân, vậy đa tạ huynh…