Chương 8

#8. Chạm mặt…
“Anh làm nghề gì?” – Lưu Nghiễn lên tiếng.
“Tôi hả?” – Người đàn ông kia hỏi lại.
Lưu Nghiễn lặp lại: “Ừm, làm nghề gì, anh có một mình thôi à?”
Người đàn ông đáp: “Tôi là quản trị mạng, làm việc trong thành phố, ba mẹ tôi đang ở ngoài kia…”


Lưu Nghiễn ra hiệu không cần nói thêm nữa, hô lên: “Người tiếp theo.”
“Còn đồ ăn đâu!?” – Anh quản trị mạng ngạc nhiên nói.


Lưu Nghiễn trả lời: “Anh… không phù hợp với điều kiện của chúng tôi, xin lỗi, không thể phát đồ ăn cho anh được. Anh cứ dọc theo con đường này, đi về phía Tây cầu may thử xem sao…”


Lâm Mộc Sâm ngắt lời: “Lưu Nghiễn! Nếu gặp ai cậu cũng giải thích dong dài thế này thì ba tháng sau mới xong việc được đấy!”
“Tránh ra mau lên! Đừng đứng đó ngáng đường!” – Một tay đàn em thô bạo xô đẩy.


“Ít nhất cũng cho ít bánh quy chứ! Suốt một ngày đường tôi vẫn chưa được ăn uống!” – Người đàn ông kia tức tối giằng co, Lâm Mộc Sâm không nói lời thứ hai, nâng súng chỉa vào huyệt thái dương của anh ta, lạnh lùng bảo:
“Giờ đi chưa, không đi tao bắn bỏ.”


Đoàn người lặng thinh, người đàn ông kia buộc phải xoay người bỏ đi.
“Người kế tiếp.” – Lưu Nghiễn thở dài.
“Anh làm nghề gì?” – Cậu tiếp tục hỏi.


available on google playdownload on app store


“Tôi đang thất nghiệp.” – Người đàn ông trước mặt đáp – “Người anh em này, cậu không cùng một giuộc với bọn họ, tôi biết mà. Xin cậu cho tôi một thùng mì gói, tôi mang theo cả một đại gia đình, giờ họ đang còn chờ trên đường cái. Sau này nếu có thể sống sót tôi chắc chắn sẽ nghĩ cách đền đáp cho cậu. Hãy phát cho chút thức ăn đi, tôi lập tức đi ngay.”


Lưu Nghiễn hô: “Người tiếp theo.”
“Cậu đừng có mà thông đồng làm bậy với chúng!!” – Người kia nhanh chóng đổi giọng.
“Định làm gì đấy!” – Tức khắc có người bước tới bên bàn đẩy người đàn ông kia ra.


“Làm gì? Chúng mày muốn làm gì mới phải!! Lũ chúng mày đang phạm pháp biết không!!” – Người đàn ông giằng khỏi đoàn, tức giận quát – “Chỗ lương thực này đều là chúng mày mua sao?! Còn lâu! Chúng mày đã giết bao nhiêu người ở Dụ trấn hả?!! Trên đường tới đây toàn thây người phơi xác, toàn bộ Dụ trấn bị chúng mày cướp bóc thê thảm thế nào!?! Tưởng là làm chuyện vô nhân đạo thì không ai hay đấy à!?! Chúng mày rặt một lũ cướp mất hết nhân tính!! Ngoài kia zombie cắn giết tàn phá, vậy mà chúng mày còn xuống tay với đồng bào đang sống sao!!!”


Lâm Mộc Sâm theo lệ cũ, gí súng vào gáy anh ta, người đàn ông lớn tiếng: “Tất cả mọi người ở đây đều đã nghe thấy hết rồi! Mày có gan thì…”
Giây tiếp theo vang lên một tiếng súng.
Người kia văng óc đầy đất.


Lâm Mộc Sâm lạnh lùng gằn giọng: “Ngang ngược à, thử xem ai ngang ngược hơn ai?”
Bốn tay đàn em kéo xác người đàn ông kia ném vào con sông phía sau nhà máy, có người xách thùng nước ra xối đất.
Lưu Nghiễn lặng người, không nói một lời.


Sau đó cậu tiếp tục hô: “Người tiếp theo, làm nghề gì?”
“Nhân viên chuyển phát nhanh…” – Người nọ đáp.
Lưu Nghiễn nói: “Người tiếp theo.”
Người nọ run lẩy bẩy rời đi.
Nửa tiếng sau:
“Cô làm nghề gì…” – Lưu Nghiễn đơ mặt như bộ lặp máy móc.


Cô gái trước mặt tự giới thiệu: “Tôi tên Đinh Lan, làm kế toán chuyên nghiệp, phụ trách ghi chép sổ sách và quản lý trong một siêu thị nhỏ.”
Lưu Nghiễn co co đôi mày, nói: “Chúng tôi đang cần người quản lý kho hàng, chị có muốn ở lại không?”
“Muốn chứ!”
“Tôi nữa!”


Trong đoàn người lập tức có người hô to: “Tôi cũng làm trong ban hậu cần đây! Tôi còn làm tốt hơn cô ta nữa kìa!!”
Lưu Nghiễn nhìn vào mắt Đinh Lan tỏ vẻ trưng cầu ý kiến, Đinh Lan gật đầu.


“Này cậu, người anh em, đại ca à.” – Có người nói – “Anh để đàn bà quản lý kho hàng được tích sự gì? Tuyển đàn ông chúng tôi đây này!!”
Lưu Nghiễn chỉ đáp: “Vì chị ấy xếp hàng trước.”


Nói xong Lưu Nghiễn kéo xuống một tờ giấy, ghi lên hai chữ “Thủ kho”, giao cho Đinh Lan: “Họ sẽ cho chị thức ăn, ra phía sau lĩnh đồ ăn nước uống đi, mừng chị gia nhập với chúng tôi.”
Đinh Lan gật gật đầu, bước khỏi hàng nhưng chưa vội rời đi, đứng ở một bên, như đang chờ đợi ai.


Lưu Nghiễn hô: “Người kế tiếp, cô làm gì?”
Lại là một cô gái.
“Tôi là Tạ Phong Hoa, sinh viên.” – Cô bé đẩy đẩy cặp mắt kính dày cui, ngó bộ không kém tuổi Lưu Nghiễn và Mông Phong là bao – “Đây là thẻ sinh viên của tôi.”


“Nghiên cứu sinh?” – Lưu Nghiễn cầm lấy nhìn sơ qua – “Cũng học ở Học viện hành chính sao?”
Tạ Phong Hoa gật đầu nói: “Anh cũng vậy à? Hình như tôi chưa thấy anh bao giờ.”
Lưu Nghiễn hỏi: “Cô có biết người nào tên là Lý… ờ… Lý…”


Lưu Nghiễn chợt nhớ tới cậu em của Lý Tung, lại không biết cậu ta tên gì, nên đành thôi, tiếp lời: “Cô học chuyên ngành gì?”
Tạ Phong Hoa đáp: “Khoa Triết học, trên thẻ sinh viên có ghi đấy.”
Lưu Nghiễn lặp lại: “Nghiên cứu sinh khoa Triết học… xin lỗi, này Đinh Lan, cô còn đứng đây làm gì nữa?”


Đinh Lan đáp: “Hai đứa tôi là hàng xóm, bạn nối khố, cô ấy không ở lại được à? Tại sao chứ?”
Lưu Nghiễn bất đắc dĩ: “Rất xin lỗi, chuyên ngành của cô ấy không có ích gì với chúng tôi hết.”


Tạ Phong Hoa cười nói: “Tôi hiểu mà, Đinh Lan cậu đừng nói gì nữa, anh này, có thể cho tôi chút đồ ăn được không?”
Đinh Lan bảo: “Vậy chúng ta cùng đi, đã nhất trí rồi mà…”
Tạ Phong Hoa phủ nhận: “Không, mình sớm biết sẽ thế này rồi, Đinh Lan, cậu ở lại đi.”


Lưu nghiễn thấy sống mũi cay cay, nâng mắt nhìn sang Mông Phong, khóe mắt hắn hơi hơi đỏ lên, dường như nhớ tới thuở họ cùng lớn lên bên nhau.
Lưu Nghiễn lại hô: “Người tiếp theo.”


“Khoan đã.” – Đinh Lan mặc kệ Tạ Phong Hoa can ngăn, bước đến hỏi ra lẽ – “Nhà máy này lớn như vậy, chẳng lẽ không thể cho cậu ấy một chỗ ở? Cậu ấy ăn rất ít, lại không gây phiền phức gì…”
“Đủ rồi đấy!” – Một gã đàn em tiến đến định kéo giật Đinh Lan và Tạ Phong Hoa ra.


Mông Phong ghì cánh tay gã lại, lạnh giọng: “Có chuyện gì từ từ nói, đừng có ra tay với đàn bà con gái.”
Lưu Nghiễn nhỏ nhẹ: “Cô ấy không thể ở lại trong xưởng, tôi cũng chẳng có quyền quyết định chuyện này, rất xin lỗi…”
Đinh Lan gặng hỏi: “Vậy ai mới có quyền? Để tôi đi hỏi.”


Lưu Nghiễn đáp: “Nếu tôi là cô, tôi sẽ không đi tìm gã đâu. May cho cô là gã vừa mới rời khỏi đây. Không thấy ai mới giết người ban nãy sao?”
Đinh Lan không hé lời, Mông Phong giục: “Đi thôi, các cô làm lỡ thời gian lắm rồi, chờ lão đại về là có chuyện đấy.”


Tạ Phong Hoa lên tiếng: “Vậy tôi muốn ở lại ven bờ sông hoặc đối diện đường cái, không phiền toái gì các anh chứ?”
Lưu Nghiễn ngẫm nghĩ một hồi, đáp: “Vậy thì không vấn đề gì.”


Tạ Phong Hoa nói: “Cảm ơn.” – Rồi hạ giọng khuyên nhủ – “Đinh Lan à, cơ hội này khó có được, mình sẽ ở lại với cậu, nếu chỗ này không tốt thì chúng ta lại đi.”


Trong mắt Đinh Lan đẫm nước, cô miễn cưỡng gật gật đầu, đoạn xoay người bước tới nhà để xe, cầm theo tờ giấy đi vào nhà xưởng báo danh.
“Người tiếp theo.” – Lưu Nghiễn hỏi – “Làm nghề gì?”
“Thám tử tư.” – Cậu thanh niên kia đáp.


Lưu Nghiễn nói: “Đem giấy phép hành nghề cho tôi coi thử.”
Cậu thanh niên lại bảo: “Không có giấy phép, anh biết đấy, đây là nghề nghiệp bí mật mà.”


Lưu Nghiễn ngó kiểu gì cũng thấy không giống thám tử, cậu thanh niên lại khoe: “Đừng tưởng tôi gầy nhỏ mà lầm, tôi biết đánh nhau và cũng rất lanh lẹ, suy đoán lô gic, tư duy chặt chẽ nữa.”
Lưu Nghiễn nheo mắt: “Vậy cơ à? Anh thấy cậu ta giống thám tử không?”


Mông Phong nâng súng, chỉa vào trán cậu ta: “Khai thật đi, ba.”
Lưu Nghiễn biết Mông Phong không thật sự nổ súng giết cậu ta, thế nhưng cậu thanh niên kia tái mét cả mặt mày, thật thà khai báo: “Nhân viên y tế, có điều chưa có giấy phép, các anh có thiếu bác sĩ không vậy…”
Mông Phong: “Hai.”


Cậu thanh niên: “Nhà văn!”
Lưu Nghiễn hô: “Người tiếp theo.”
Cậu thanh niên nói: “Tôi là nhà soạn kịch, có thể viết truyện cho các anh đọc giải buồn, còn biết tập kịch nữa.”


Lưu Nghiễn bảo: “Thôi thôi, tôi không muốn nghe truyện gì hết, mà họ càng chả cần nghe đâu, hiện tại chúng ta cũng đang sống trong một câu chuyện dài lê thê và đầy tuyệt vọng rồi.”


Cậu thanh niên thở dài, gục đầu, rồi gật gật đáp: “Mỗi người khi sinh ra, đều phải bước vào một câu chuyện không cách nào chối bỏ được.”
“Cậu có thể đi theo mé Tây Bắc thử vận may.” – Lưu Nghiễn lại nói.


Cậu thanh niên bất lực đáp: “Tôi là dạng công tử bột, đi không nổi đâu. Trong phim thảm họa thì những kẻ lao động trí óc luôn thê thảm nhất mà.”


Tạ Phong Hoa an ủi: “Hy vọng là cây gậy vững chắc, nhẫn nại là ba lô du lịch, chỉ cần mang theo hai thứ đó thì con người có thể bước đi trên hành trình vĩnh cửu.”
Cậu thanh niên mỉm cười: “Cảm ơn nhé.”
Lưu Nghiễn lại nói: “Cho cậu ta một bịch bánh quy đi.”


Cậu thanh niên nhận lấy bịch bánh quy, Lâm Mộc Sâm đứng phía xa quan sát một lúc, rồi bước tới: “Lưu Nghiễn, tôi bảo cậu ngồi đây không phải để cậu phung phí lương thực đâu đấy.”
Lưu Nghiễn im lặng một chốc, sau đó đáp lời: “Được, vậy lấy lại đi.”


Cậu thanh niên nhanh chóng bóc bịch bánh quy ra, nhổ toẹt nước miếng vào trong, rồi còn ɭϊếʍƈ thêm một cái, nói: “Ờ, trả lại cho mấy người nè.”
“Mày!” – Lâm Mộc Sâm điên tiết quát.
Mông Phong can: “Đừng chấp, anh Sâm, chỉ là đứa trẻ nít thôi mà.”


Cậu thanh niên đi đến dưới tán cây, mở bịch bánh quy ra, chào hỏi vài câu với cô nàng Tạ Phong Hoa bên chuyên ngành Triết học, chia cho cô nửa bịch, hai người bắt đầu ăn bánh uống nước.
Mông Phong nhận xét: “Một cậu nhóc nhà văn đầy hoạt bát nhỉ.”


Lưu Nghiễn không đổi sắc mặt hô lên: “Người kế tiếp, hoạt bát có đổi cơm ăn được không? Cậu ta bán chữ nghĩa, chứ đâu phải bán sắc.”
Mông Phong trêu: “Hả? Em ghen đấy à? Thật ra trông em cũng được lắm.”


Lưu Nghiễn ra lệnh: “Bên kia mới thật là trẻ con kìa. Trên xe mình còn đồ ăn không, lấy xuống cho nó một ít đi. Nhìn tội quá.”
Một thiếu niên đang ngồi xổm dưới tán cây, xem bộ dạng chắc là học sinh trung học loai choai.


Cậu nhóc là người nhỏ tuổi nhất mà Lưu Nghiễn gặp được trong mấy ngày chạy nạn này – một đứa trẻ nhỏ hoặc thiếu sức hoặc chạy quá chậm, nếu không ch.ết trong bầy zombie cũng sẽ kiệt sức mà ch.ết dọc đường, chuyện đó khác hẳn việc phải một mình chống chọi với đói khát và rét lạnh, rất hiếm cây cỏ dại có thể kiên cường sống sót vượt qua.


Tóc tai của cậu nhóc khá bù xù, trong khi quần tây áo sơ mi trên người lại rất gọn gàng sạch sẽ, vẫn lặng im ngồi xổm dưới tán cây, chăm chú ngóng về phía họ.
Mông Phong đi tới xe của hắn và Lưu Nghiễn, cầm một chai nước và kẹo cao su đem qua cho cậu nhóc, nó chỉ lặng lẽ đón lấy, không mở miệng nửa lời.


Lưu Nghiễn hỏi: “Anh làm nghề gì?”
Cậu không mấy chuyên chú đối đáp cùng người trước mặt, tầm mắt cứ dõi về hướng cậu nhóc dưới tán cây kia.


Cậu nhóc ngồi đó lại gây cho người ta cái cảm giác vô cùng đột ngột, tựa như một hình ảnh không chút dung hòa với cảnh vật đường xá, bộ dáng trầm lặng yên tĩnh khiến cậu nhóc khác biệt rõ rệt với những người chung quanh, không giống như người thường… Tất nhiên không thể nào là zombie, mà chính bản thân Lưu Nghiễn cũng không biết hình dung ra sao.


Khi Mông Phong tới đưa cho cậu nhóc bánh quy và nước uống, thì trong hàng ngũ có một người đàn ông ngoái đầu lại, hướng về phía nó cười nhắc nhở: “Nhóc cưng, còn nhớ phải nói gì không nào?”
“Cảm ơn ạ.” – Cậu nhóc mở miệng nói, ánh mắt một mực nhìn vào cây súng của Mông Phong.


Mông Phong giơ tay chào hỏi với người vừa cất tiếng bên kia, đoạn quay đầu hỏi: “Nhóc tên gì?”
Cậu nhóc kỳ lạ cắm cúi ăn kẹo cao su vị trái cây, lại không ừ hử gì, Mông Phong tiếp tục hỏi: “Người đứng xếp hàng đầu kia là anh nhóc à?”
“Ba tôi.” – Nó đáp.


Mông Phong gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, xem ra cậu nhóc này hơi bài xích việc giao tiếp với người lạ, thế là hắn xoay người trở lại bên cạnh Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn: “Anh là công nhân bến tàu?”


Người đàn ông vạm vỡ kia cười chất phác: “Không có bà xã, trai độc thân, một người no cả nhà không lo đói, sao hả cậu?”
Lưu Nghiễn bèn bảo: “Anh muốn lưu lại không?”


Người đàn ông vạm vỡ đáp ngay: “Tất nhiên muốn! Tôi có khả năng lao động chân tay, chỉ cần ăn no, sai tôi làm việc gì cũng được!”
Lưu Nghiễn gật đầu, viết hai chữ “Dự bị” lên giấy, đưa cho người kia, nói: “Chưa chắc đã được ăn no đâu.”


Người đàn ông liền nói: “Có cái ăn là được.”
Lưu Nghiễn hô: “Người tiếp theo, làm nghề gì? Trời đất! Sư tỷ!! Em còn tưởng chị đã ch.ết rồi!”


“Chưa đâu… Lưu Nghiễn, sao em lại ở đây?” – Cô gái kia òa khóc bước tới, cách cái bàn ôm siết cùng Lưu Nghiễn, nức nở nói: “Sư huynh em đâu rồi?”


Lưu Nghiễn cũng ngân ngấn nước mắt, gấp gáp đáp: “Anh ấy đã lên chiếc xe buýt sơ tán cuối cùng rồi, giờ chưa phải lúc để nói, chị cầm tờ giấy này vào trong xưởng đi, sẽ có người đón chị, rồi nhờ họ đưa chị đi tìm Thôi Tiểu Khôn, nó sẽ kể lại mọi chuyện.”


Cô gái tên là Phương Tiểu Lôi, là bạn gái của Tiêu Vũ, tốt nghiệp nghiên cứu sinh khoa Hóa, đang làm trợ giảng khoa Sinh vật học ở một trường khác, vậy nên ngày đó Lưu Nghiễn không gặp được cô.


“Mẹ kiếp thằng khốn! Mày quen con kia nên để nó đi vào sao!” – Trong đoàn lập tức có người bất mãn quát – “Chuyện gì như thế! Con nhỏ kia làm được cái quái gì!!”
Lưu Nghiễn chỉ đáp: “Việc này chẳng can hệ gì tới mấy người. Tiếp theo!”


“Sao lại không liên quan!” – Lại có người tức khí mắng to – “Ai mà chẳng muốn sống hả! Cậu có quyền gì cho người quen đi cửa sau!!”
Nhất thời dân tình làm ầm ĩ cả lên, đồng loạt quát mắng Lưu Nghiễn không dứt lời.


“Chuyện gì đấy?” – Bỗng vang lên giọng nói của Lâm Mộc Sâm từ phía sau, vốn đang đi tuần tr.a vòng ngoài, tiếng nhốn nháo ồn ào buộc gã phải quay lại đây.


Lưu Nghiễn gắng bình ổn lại cảm xúc nghẹn ngào khi gặp được người quen, bấy giờ mới kịp phản ứng, với tình huống cấp bách này cậu biết mình không thể nói sai nửa chữ.
Lưu Nghiễn lựa lời: “Sư tỷ của tôi cũng tới đây, chị ấy bên chuyên khoa Hóa.”
Lâm Mộc Sâm hỏi: “Vậy thì sao?”


Lưu Nghiễn tiếp lời: “Nên tôi để chị ấy vào. Đây là nhà máy hóa chất, kiến thức chuyên ngành của chị có thể giúp anh rất nhiều, chế tạo bom, làm mìn nổ, nếu anh không vừa ý hãy bảo chị ấy làm thử xem sao.”
Lâm Mộc Sâm gật đầu đáp ứng: “Vậy được.”


Đoàn người lại im ắng như cũ, ai nấy dùng ánh mắt căm tức nhìn chòng chọc Lưu Nghiễn.
Lưu Nghiễn hô: “Người tiếp theo.”
“Người tiếp theo…”


“Người tiếp theo nữa… Đừng nấn ná cản đường, cô cho cháu xin lỗi, thôi đừng khóc… cháu cũng chịu thôi… Dạ, cháu cũng có mẹ… Đừng nói nữa, cô đi đi mà…”


“Không không… thôi xin lỗi…chỗ này không phải nơi trú ẩn…mấy người phải đi về hướng Tây Bắc ấy, tìm trạm cứu viện…”
Ba tiếng sau, trong tay Lưu Nghiễn sót lại năm tờ giấy, hàng ngũ trước mặt còn chưa đến một phần tư.


Lâm Mộc Sâm lại vòng trở về hỏi: “Không có bác sĩ à? Cũng không có người nào chuyên khoa y luôn sao? Vậy có ai đi lính không?”


Lưu Nghiễn lắc đầu tiếc nản: “Không có, bác sỹ và nhân viên điều dưỡng khi bùng nổ dịch bệnh đã bị điều động lên tuyến trên hết rồi, lính tráng lại càng khỏi phải nói…”


Lâm Mộc Sâm gật đầu, không mấy hài lòng với kết quả thế này, nhưng cũng chẳng có cách nào, lại bảo: “Mau phát đồ cho xong còn về ăn trưa nữa.”
Lưu Nghiễn gật đầu, quay sang hỏi người trước mặt: “Anh làm nghề gì?”


“Chào người anh em, tôi là Trương Dân.” – Người đàn ông cùng Lưu Nghiễn bắt tay một cái.
Lưu Nghiễn chợt nhận ra: “A, là anh… tôi nhớ ra rồi, cậu bé bên kia là ai?”
Trương Dân đáp: “Thằng bé là con tôi.”


Lưu Nghiễn ngây đơ, Trương Dân lại tiếp: “Anh bạn mới nãy là bạn của cậu phải không? Cảm ơn cậu ấy đã cho Quyết Minh đồ ăn nhé.”
Lưu Nghiễn nói: “Đừng khách sáo, mà thôi, chỗ chúng tôi không thể… mang người nhà theo, xin lỗi anh.”


Trương Dân dò hỏi: “Tình hình bây giờ thế nào? Radio không thu được tín hiệu, di động cũng mất sóng, tôi chạy xe từ thành phố F tới đây, dọc đường tan hoang hết cả.”
Lưu Nghiễn ngạc nhiên: “Cơ quan hành chính tê liệt luôn rồi sao?”
Trương Dân gật đầu, lông màu cau chặt.


Lưu Nghiễn lại hỏi: “Anh làm bên ngành gì?”
Trương Dân đáp: “Cha tôi hồi trước là Trung y, tôi vốn đi lính, khi xuất ngũ thì về nối nghiệp… gia đình, cũng biết chút ít, đang mở một công ty dược ở thành phố F.”


Lưu Nghiễn chau mày, Trương Dân tiếp lời: “Đây là giấy chứng nhận xuất ngũ của tôi.”
Lưu Nghiễn dóng mắt nhìn ra cậu nhóc bên kia, hỏi: “Nó là Quyết Minh sao? Trông anh đâu già dữ vậy.”
Trương Dân cười bảo: “Tôi hai tám, Quyết Minh mới mười lăm, tôi là người giám hộ của thằng bé.”


Lưu Nghiễn quay sang Mông Phong nói: “Anh lại đây, thay chỗ cho em một lúc, Trương Dân, anh đi cùng tôi.”
Lưu Nghiễn và Trương Dân bước tới tán cây ven đường, Trương Dân lấy gói thuốc ra, rút một điếu châm cho Lưu Nghiễn.


“Này em chơi ăn gian vừa thôi!” – Mông Phong đứng đằng xa uất ức gào – “Em bắt anh cai thuốc mà em lại còn hút! Coi anh là đồ ngốc đấy à!?”


“Em đang căng thẳng áp lực lắm đây! Nếu không hút một điếu sẽ phát điên lên mất!” – Lưu Nghiễn ngoái về phía Mông Phong đang định phản pháo cho ra lẽ, ai oán kêu – “Thương tình chút đi anh hai à!”
Mông Phong tắt đài.


Lưu Nghiễn lại quay sang hỏi Trương Dân: “Anh biết băng bó vết thương và xử lý nội khoa chứ?”


Trương Dân đáp: “Cái này thì… nếu không có thuốc thang đầy đủ thì tôi không thể nào chữa khỏi hoàn toàn cho người bệnh được, sao vậy? Chỗ các cậu có người bị bệnh à? Tôi có thể đến xem bệnh thử.”
Lưu Nghiễn lắc đầu, chỉ hỏi tiếp: “Anh có dự định gì chưa?”


Trương Dân thở dài, lộ ra chút uể oải mệt nhọc, đáp: “Còn chưa biết, có thể cho tôi ở nhờ một đêm được không? Chúng tôi chạy xe từ nhà tới đây, đến ngã ba đầu đường thì hết xăng, trạm xăng ven đường hầu như đều cạn kiệt nhiên liệu. Quyết Minh lại nhỏ yếu, tôi muốn ghé lại đây tìm chỗ nghỉ ngơi một đêm rồi mới đi hướng Bắc coi thử, tình hình bọn quái vật bây giờ thế nào?”


Lưu Nghiễn nói: “Anh khá lạc quan đấy, nói thật thì, tình hình không ổn lắm, khắp chốn nguy hiểm rình rập.”


“Trong bụng cũng lo lắm chứ, nhưng tôi không dám than thở trước mặt thằng bé.” – Trương Dân tỉ tê – “Tính cách Quyết Minh rất nhạy cảm, ngoài miệng tuy không nói, nhưng trong lòng nó vẫn sợ liên lụy tôi, lỡ đâu tôi vừa chợp mắt thì nó chạy đi mất, ch.ết bờ bụi nơi nào thì tôi cũng không sống nổi.”


“Tôi hiểu mà.” – Lưu Nghiễn đồng tình.
Trương Dân vuốt mớ tóc rối, vô cùng phiền não, đắn đo mãi một lúc mới mở miệng hỏi: “Tôi với Quyết Minh có thể ở nhờ chỗ này được không?”


Lưu Nghiễn cũng đang định thế, nhưng cậu nhóc kia liệu có làm được cái gì không? Lâm Mộc Sâm kiểu gì cũng khó chấp nhận, mới nãy gã còn nghi ngờ chuyện sư tỷ, nếu muốn cho Trương Dân ở lại thì phải nghĩ cách, chứng tỏ anh có vai trò không thể thiếu để thuyết phục Lâm Mộc Sâm, cho phép anh mang theo một cậu nhóc không làm được việc.


Trương Dân lại nói: “Tôi là lính giải ngũ, kỹ thuật bắn súng còn tạm xài được; y học mặc dù không mấy tinh thông nhưng chữa mấy bệnh vặt chẳng thành vấn đề, có thể nhận biết thảo dược, nấu cơm, còn biết đàn ghi ta, chữa được bệnh gia súc, quản lý tốt, biết cắt tóc nữa…” – Nói xong còn giơ ngón tay tạo hình một cái kéo và một cái kẹp – “Việc bẩn thỉu hay cực nhọc kiểu gì tôi đều làm tất. Hoặc là thế này, tôi đi nói chuyện thử, tôi sẽ làm việc gấp đôi, có thể nhận thêm phần cơm nữa không? Chỉ cần một chiếc giường ngủ là được, hai chúng tôi chen nhau nằm chung.”


Lưu Nghiễn chưa nói lời nào.
Trương Dân biết chuyện này rất khó, đoạn sửa lời: “Hay là tôi nhận hai phần việc, chỉ nhận một phần ăn cho con tôi thôi, nếu còn chút cơm thừa canh cặn thì tôi giải quyết nốt… Ba bữa của các anh có đủ no không?”


Lưu Nghiễn đáp: “Vốn không nhiều nhặn gì, mà anh chỉ nhận một phần cơm cho hai người ăn, vậy thành ra… mỗi ngày anh cũng chẳng cần ăn uống gì, biến thành siêu nhân luôn rồi.”
Trương Dân: “…”


Trương Dân lại tiếp: “Tôi cũng có mang theo chút thức ăn, đều để trên xe cả, có điều hết xăng rồi, nếu chuyển lại đây còn cầm cự được mươi ngày nửa tháng…”


Lưu Nghiễn suy tính một chút, rồi mở miệng nói: “Khoan vội đã, vậy đi, anh lĩnh tờ giấy này đi báo tin, tôi dắt con anh tìm một chỗ cho thằng bé trốn tạm, chờ mấy hôm cho người đi bớt thì để nó ra ngoài.”


“Ráng giấu thêm vài ngày, chờ anh thân thiết với anh Sâm rồi thì mọi chuyện dễ dàng thôi, gã thoạt nhìn có vẻ ngang ngược, nhưng nếu anh có ích với gã, thì gã cũng chẳng khó dễ gì anh đâu.”


Trương Dân như trút được gánh nặng: “Vậy tốt quá, cảm ơn nhiều nhé, tôi đi bảo với Quyết Minh, thằng bé hiểu chuyện lắm.”
Bỗng Trương Dân chợt nhớ ra điều gì, bèn hỏi: “Có phải kiểm tr.a vết thương trên người không?”


Lưu Nghiễn đáp: “Chúng tôi không có bác sĩ, hiện giờ toàn bộ những người mới tới đều tập trung ở bên cạnh kho hàng, anh có thể…”


“Được. Tôi biết người bị nhiễm bệnh có biểu hiện thế nào, không cần phải cởi đồ.” – Trương Dân nói – “Nhưng ai kiểm tr.a cho tôi đây? Hay tìm chỗ nào cởi ra cho cậu coi thử?”
Lưu Nghiễn thấy Trương Dân rất bình thường, ngẫm nghĩ, lại nói: “Thôi khỏi, còn con anh thì sao? Không bị thương chứ?”


Trương Dân cười: “Không, chúng tôi vẫn chưa bị lây nhiễm.”
Lưu Nghiễn bảo: “Thế thì đi theo tôi, coi như anh là người khỏe mạnh, phụ trách kiểm tr.a những người còn lại… Lại đây, tôi nói Lâm Mộc Sâm cho mọi người tập trung lại một chỗ.”


Lời tác giả: sau cuộc chạy nạn trối ch.ết rốt cuộc có thể thở phào rồi, hai chương này nghỉ ngơi lấy sức, sau đó lại chiến tiếp.
Chuẩn bị vác sáu cây súng trường với một trăm hai mươi phát đạn đi đối phó hai vạn con zombie nào~
Mông Tiểu Phong, Trương Dân đại thúc! Anh trông cậy vào các chú! *vỗ vai*


.
.
.
End #8.






Truyện liên quan