Chương 9
#9. Hội nghị…
Dưới sự thu xếp của Lưu Nghiễn, tờ giấy cuối cùng được giao vào tay Trương Dân.
Liền sau đó Lưu Nghiễn quyết định mang Quyết Minh giấu vào phòng mình, đưa một quyển sách và một chồng báo cho nhóc đọc giết thời gian, Mông Phong mang theo cả cơm trưa đem lên.
“Đừng đi đâu lung tung nhé.” – Lưu Nghiễn dặn dò – “Cho nhóc này.”
Quyết Minh đón lấy chai trà xanh, là của Lưu Nghiễn lấy được ở căn tin trường hôm trước, vẫn tiếc nên để dành chưa uống.
Quyết Minh gật đầu, vặn nắp chai, ngó một cái, rồi chìa cái nắp trả lại cho Lưu Nghiễn.
Được.tặng.một.chai.
Lưu Nghiễn dở khóc dở cười, nói: “Nhóc cứ giữ đó đi, không chừng sau này còn đổi được đấy.”
Lưu Nghiễn thay áo sơ mi đẫm mồ hôi ra, tròng vào chiếc áo ba lỗ rồi đi xuống lầu, lão mập răng vàng vừa thấy cậu liền móc mỉa: “Ấy chà, Tổng quản Lưu đến rồi đây.”
Lưu Nghiễn liếc mắt nhìn lão, cậu bước vào trong xưởng, hỏi: “Anh Sâm đâu rồi?”
Một người ra chỉ đường, lão mập giữ khoảng cách tò tò đi theo sau Lưu Nghiễn, Lưu Nghiễn tìm đến sân trong vắng lặng của nhà máy, Lâm Mộc Sâm đang ngả lưng ngủ trưa trên chiếc ghế đá dưới bóng cây.
“Sắp xếp xong cả rồi?” – Lâm Mộc Sâm không hé mắt, chậm rãi cất lời.
Lưu Nghiễn đáp: “Cũng khá ổn, tôi tuyển được một người tên là Trương Dân, anh ta rất được.”
Lâm Mộc Sâm nói: “Anh gặp rồi, cậu ta nộp ra nửa gói thuốc, không ít đồ ăn với cả một hộp thuốc.”
Lão mập tiến tới cười nịnh bợ, xoa tới xoa lui trên ngực Lâm Mộc Sâm, Lâm Mộc Sâm hất tay lão ra, móc cho lão một điếu thuốc, lão mập rối rít cảm ơn rồi lùi lại đằng sau, Lâm Mộc Sâm lại rút thêm hai điếu thuốc đưa cho Lưu Nghiễn.
Mặt lão mập lập tức đen như nhọ nồi.
Lưu Nghiễn đón lấy, lại hỏi: “Anh phân cho anh ta làm việc gì?”
Lâm Mộc Sâm ngồi dậy, chống hai tay lên ghế, nói: “Cậu ta bảo là cái gì cũng biết, là lính giải ngũ, còn là bác sĩ nữa, lúc rỗi việc anh vốn không định giao cho cậu ta làm cái gì, nhưng tự cậu ta muốn thế thôi, vầy là anh xếp cậu ta vào một đội với Mông Phong, thay phiên nhau tuần tra.”
Lưu Nghiễn gật đầu, không nói gì thêm, nhưng cũng chưa rời khỏi.
Lâm Mộc Sâm bèn hỏi: “Còn chuyện gì không?” – Câu này là dành cho lão mập rỗi hơi bên kia.
Lão mập răng vàng đáp: “Không có gì hết.” – Nói xong thì hậm hực bỏ đi.
Chờ cho lão mập đi xa thì Lưu Nghiễn mới mở miệng hỏi: “Lão là ai? Đàn em của anh sao?”
Lâm Mộc Sâm giải thích: “Nào phải, lão là ông chủ của một nhà hàng, anh đây bảo kê địa bàn cho lão, lúc chạy nạn thì lão đem toàn bộ gia sản và lương thực dự trữ nộp cho anh tất, năn nỉ anh cho lão trốn đi cùng. Ít nhiều gì cũng nhờ vào mớ gạo và thực phẩm của lão mà cả bọn mới vượt qua nổi đoạn thời gian ban đầu. Cậu là người khôn ngoan, biết cái gì nên làm, cái gì không nên làm chứ.”
Lâm Mộc Sâm nhướn nhướn đôi mày, Lưu Nghiễn thấy vậy thì hỏi lảng sang chuyện khác: “Trương Dân làm bên ngành y, mà sư tỷ của tôi học chuyên khoa Hóa, lên nghiên cứu sinh thì theo mảng Sinh vật học, đối với nguyên nhân bùng nổ dịch zombie lần này không chừng hai người họ có cách lý giải riêng, anh muốn nghe thử không?”
Lâm Mộc Sâm nâng mắt nói: “Ngoài kia đã ra nông nỗi thế rồi, bọn zombie kia chui ra từ xó xỉnh nào và bằng kiểu gì thì liên quan quái gì tới anh hả? Nhiệm vụ trước mắt là phải sống sót, hiểu chưa?”
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Tôi thấy, ít nhất chúng ta cũng phải hiểu được, bọn chúng hoạt động vì mục đích gì, có bị hạn chế bởi thứ nào hay không, nhược điểm ra sao và đặc tính di chuyển về những địa phương nào.”
“Nhiệt độ, độ ẩm, hoàn cảnh biến đổi thì ảnh hưởng tới bọn chúng như thế nào. Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Nếu có thể tìm ra nguyên nhân sâu xa, biết đâu chừng sẽ giảm thiểu rất nhiều người thiệt mạng.”
Lâm Mộc Sâm qua loa đáp : “Đã vậy thì nghe chút cũng được.”
Lưu Nghiễn liền đề nghị: “Chờ ăn xong bữa tối, tôi sẽ tập hợp những người tôi nhận thấy có năng lực lại một chỗ, mọi người cùng nhau họp bàn, rồi đến gọi anh sau nhé?”
Lâm Mộc Sâm chầm chậm gật đầu.
Mông Phong và Trương Dân chống cây súng của mình xuống, tựa người lên tảng đá nhô ra bên bờ suối, ánh hoàng hôn nương theo gợn sóng lăn tăn, róc rách chảy dài xuống hạ du con sông, cuối thu tiết trời dìu dịu, mảnh trời xanh thẳm trong vắt một màu.
Trương Dân được phân vào cùng một tổ với Mông Phong, hôm nay đã là ngày thứ hai, họ trực ca chiều từ ba giờ tới sáu giờ, phòng hờ trường hợp lũ zombie theo dòng sông bơi đến rồi đột ngột bò lên bờ.
Trương Dân đeo bao tay quân dụng hở ngón, cúi đầu mân mê cái ví tiền, bên trong có hình sticker chụp chung của anh và Quyết Minh.
Mông Phong cũng vận nguyên bộ quân phục rằn ri chịu được ma sát, áo khoác may bằng vải chịu nhiệt nên bên trong chỉ mặc cái áo ba lỗ mỏng.
Mông Phong mở lời: “Anh nói coi, mấy thiết bị quân dụng này bọn họ lấy từ chỗ nào?”
Trương Dân lắc đầu, vô cùng khó hiểu, cho dù Lâm Mộc Sâm liều mạng cách mấy, chắc cũng không dám cướp bóc xe quân đội đâu.
“Trang bị không hẳn là đầy đủ.” – Trương Dân nói – “Chỉ có sáu cây súng, đạn thì khan hiếm, giống như nhặt mót ở đâu về ấy.”
Mông Phong ừm một tiếng, lại bảo: “Gì vậy?”
Trương Dân cười cười, mở ví ra cho hắn xem, bên trong là sticker Quyết Minh dán lên, hai thẻ tín dụng tình nhân có hình cặp đôi chim cánh cụt(1)
(1): Nguyên văn “Q tử Q muội” ( Q 仔 Q 妹), là cặp chim cánh cụt trống và mái, biểu tượng của phần mềm chat QQ rất phổ biến ở Trung Quốc ^^~
Mông Phong thắc mắc: “Này, nhóc con kia với anh… là? Người anh em, kiểu này ngó bộ không giống cha con lắm à nha?”
Trương Dân ngại ngùng cười: “Cậu nói sao thì chính là vậy đấy.”
Mông Phong chau mày đánh giá Trương Dân, Trương Dân tiếp: “Các cậu cũng thế, phải không?”
Mông Phong vỡ lẽ: “Hiểu rồi, thì ra anh cũng vậy.”
Trương Dân vui vẻ gật đầu, trò chuyện mập mờ với Mông Phong rất hợp gu, khiến khoảng cách của cả hai rút ngắn không ít, Mông Phong còn tò mò: “Nhóc con nhà anh nhiêu tuổi, chịu được sao?”
Trương Dân bảo: “Mười lăm, năm đó nhặt về mới mười một.”
Mông Phong bị sock đến nỗi suýt sặc nước bọt, hắn ho khan vài tiếng rồi hãi hùng nói: “Nè anh bạn, anh làm vậy là phạm tội đấy, thằng nhóc còn chưa trưởng thành cơ mà. Bị bắt được là đi tù như chơi.”
“Ây.” – Trương Dân cười đáp – “Cũng sắp trưởng thành rồi mà? Với lại hiện giờ cũng chẳng có ai thèm quản đâu.”
Mông Phong lại hỏi: “Nhóc con ấy không có cha mẹ sao?”
Trương Dân giải thích: “Khi tôi vừa xuất ngũ thì ba tôi mất, trong nhà không còn ai thân thích, không có nghề ngỗng đàng hoàng, xin không được giấy phép, thiệt chẳng biết phải làm cái gì mới tốt, đành bám trụ ở quê nhà ngày ngày lên núi hái thuốc, rồi bỏ mối cho mấy cửa tiệm thuốc Đông y. Có một hôm tôi phát hiện nhóc con ở khe suối, mà chỗ đó cây đậu ma(2) mọc lan tràn, thế là đặt cho nhóc cái tên Quyết Minh(3).”
(2), (3): Cây đậu ma còn có tên gọi khác là thảo quyết minh. Chi tiết tại đây
Mông Phong hỏi: “Không có giấy chứng minh sao? Mà anh lại không báo công an à?”
Trương Dân mê mang lắc đầu: “Cái gì cũng không có, đầu óc còn bị đụng đến ngớ ngẩn luôn, cứu về nhà phải đến ba tháng sau mới chịu mở miệng nói chuyện, sau đó tôi dắt nhóc con đến bệnh viện tỉnh khám bệnh, lấy mẩu tủy kiểm tr.a mới biết nhóc đã mười một tuổi, tôi lại nhờ bạn bè bên công an dò hỏi khắp nơi, cũng chẳng tìm được nhà nào có người mất tích, cuối cùng nhờ người quen làm giấy chứng minh, cứ thế ở cùng nhau.”
Mông Phong vươn ngón tay chọc chọc vào anh, cười bỉ: “Anh vậy mà cầm thú thật đấy nhỉ, thằng bé mới mười một tuổi đầu mà cũng xuống tay cho được.”
Trương Dân cười hì một tiếng, tự giễu đáp: “Đâu nào, ban đầu không hề có chút ý định gì, nhóc con rất bám người, về sau thì… tự nguyện hết, nhóc rất thường đeo lấy tôi, có lẽ cậu không hiểu được đâu, nhưng chúng tôi đều là… ừm, thương yêu lẫn nhau, thôi không nói chuyện này nữa. Còn cậu chàng nhà cậu thì sao? Hai người bên nhau thuận lợi chứ?”
Mông Phong buồn bực nói: “Vẻ mặt em ấy lúc nào cũng bí xị như ai nợ tiền chưa trả ấy, anh nói mà coi?”
Trương Dân cười cười, lại an ủi: “Ráng mà hưởng thụ cuộc sống đi, đường còn dài mà, tất cả mọi người đều sống sót, nên vui vẻ bên nhau mới phải. Có thể nương tựa lẫn nhau.”
Mông Phong nhè nhẹ gật đầu.
“Nhà Triết học.” – Lưu Nghiễn vừa kết thúc một ngày làm việc quần quật, cậu bèn ra bờ sông dạo mát, bận áo ba lỗ và quần lửng quá đầu gối, quải theo một cái giỏ, tàn tàn tản bộ đến đây, cất tiếng hỏi – “Cô đang làm gì đấy?”
Tạ Phong Hoa đẩy mắt kính, cười đáp: “Đang bàn về cậu đó, cậu nắm giữ vận mệnh nhiều người trong tay như vậy, liệu sẽ có ai đến nắm giữ vận mệnh của cậu đây?”
Lưu Nghiễn cắm tay vào túi quần, nhún vai thoải mái rằng: “Tôi không hề nắm giữ vận mệnh một ai, tựa như một cái biển báo giao thông trên con đường mà họ bước qua thôi, phải lưu lại hay rời đi, đã là chuyện sớm muộn. Tôi chỉ đơn giản báo cho họ biết nên đi bên trái hay bên phải. Ờ mà, cô có thấy hai anh chàng cao cao đi tuần tr.a quanh đây không?”
“Đây đây.” – Mông Phong đánh tiếng – “Sếp muốn dặn dò gì ạ?”
Lưu Nghiễn bước tới ngồi xuống, Trương Dân ngước mắt nhìn lên, hỏi: “Quyết Minh đâu rồi?”
Lưu Nghiễn đáp: “Đang ở trong phòng tôi. Tôi mới sắp xếp cho anh một phòng khác, ngay bên cạnh chỗ tôi và Mông Phong luôn, là phòng đơn hồi trước dành cho đốc công ở.” – Dứt lời thì đưa ra chiếc chìa khóa – “Cơm tối lấy thêm một suất cho nhóc con, đợi lát nữa thì anh dắt nó về phòng mình nhé.”
Mông Phong ngồi dịch sang một chút, hai người cùng tựa lưng vào tảng đá, Lưu Nghiễn lấy trong túi ra một chồng lá thiếc mỏng hình tròn răng cưa – là nắp đồ hộp đã đục rời ra, nương theo ánh hoàng hôn cuối ngày hý hoáy mò mẫm.
“Cái gì đây?” – Mông Phong thắc mắc.
“Một loại vũ khí thích hợp cho phụ nữ không biết dùng súng.” – Lưu Nghiễn giảng giải – “Đừng mò vào, coi chừng đứt tay đấy.”
Cậu đeo bao tay vải bố, cầm miếng nắp hộp sắc lẻm và hai thanh cứng lắp lắp ráp ráp, bắt đầu làm ra một cái súng tự chế.
Mặt trời ngả về Tây, bên bờ sông nhen lên một đống lửa, đội tiếp theo đến đây giao ban, nhận lấy súng, tiếp tục tuần tr.a dọc bờ sông.
Họ trải một tấm bạt bên đống lửa, ngồi quây thành vòng tròn, gồm có sư tỷ của Lưu Nghiễn là Phương Tiểu Lôi, Trương Dân, Lưu Nghiễn, Mông Phong , Đinh Lan, Tạ Phong Hoa, họ khui bốn lon thịt hộp, bày ra một thau bánh màn thầu mà thím Vu hấp sẵn.
Chiếc bếp cồn bên cạnh còn đang đun nước nóng.
Mọi người thoải mái chuyện trò, con sông đêm lấp lánh xinh đẹp vô vàn, ánh trăng lấp ló nhô lên từ dãy núi phía Đông, khắp cả núi đồi phủ lên một màu vàng lóng lánh.
“Này Đinh Lan, đáng lẽ cô phải chôm thêm ít thứ đem ra mới phải.” – Lưu Nghiễn xúi – “Lần trước tôi thấy Lâm Mộc Sâm có cả mớ cánh gà nha.”
“Cái thằng ăn cây táo, rào cây sung.” – Phương Tiểu Lôi thẩy cho Lưu Nghiễn một cái liếc mắt – “Coi chừng cả đám du côn đó vây đánh tơi bời nha chú em.”
Riêng Đinh Lan thì mỉm cười, rồi bảo: “Tôi không dám lấy đâu, chỉ sợ gã đến kiểm toán, mà mấy cậu có biết gã tích trữ được bao nhiêu thứ trong kia không?”
“Nhiêu?” – Mông Phong hỏi.
Đinh Lan đáp: “Nhiều khủng khiếp, hầu như toàn bộ lương thực của Dụ trấn đều nằm ở trong kho hết.”
Mọi người đều không thể mường tượng được, Đinh Lan tiếp lời: “Các cậu tưởng tượng không nổi đâu, gã đi giết người, trong kho hàng toàn là đồ cướp về được, tôi phải dùng hết một ngày mới kiểm kê xong, cứ theo như suất ăn của chúng ta bây giờ, cũng đủ cho năm trăm người ăn trong nhiều năm.”
Tạ Phong Hoa lên tiếng: “Nói thật, dựa theo nguyên lý mô hình xã hội loại nhỏ, điều gã cần nhất bây giờ chính là nhân lực. Đinh Lan và tôi có tính thử rồi, nếu gã tụ tập được một quần thể chừng sáu trăm năm mươi người, là vừa vặt đạt tới khả năng tiêu thụ có lợi nhất, ít người ngược lại càng nguy hiểm, sống trong hoàn cảnh khốn khó mà thiếu hiểu biết, dù có dự trữ nhiều lương thực hơn nữa cũng chẳng an toàn. Nhiều người có thể đoàn kết chung tay bảo vệ nhau, càng làm được nhiều chuyện, cũng có thể bắt đầu sinh sản…”
“Liệu cô thuyết phục được gã không, tôi thấy quá nửa là gã chẳng thèm bận tâm đến lời cô đâu.” – Lưu Nghiễn nói – “Gã bảo tôi rằng, đủ một trăm người rồi sẽ không tuyển thêm nữa, có một nhúm người như vậy căn bản không thể nào sinh sản được…”
“Suỵt.” – Vành tai Trương Dân giật giật, ra hiệu cho mọi người đừng lên tiếng.
Lâm Mộc Sâm bước tới, nhất thời dừng trò chuyện.
“Nói đi chứ, có ý kiến hay ho gì không nào?” – Lâm Mộc Sâm gỡ bao tay ra, thản nhiên bảo.
Lưu Nghiễn mở lời: “Trước mắt, từng người chia sẻ những chuyện mình đã trải qua đi, đầu tiên là người bên trái.”
Vậy là Phương Tiểu Lôi bắt đầu kể, rồi chuyện của đám người Tạ Phong hoa cũng na ná nhau, đến phiên Trương Dân kể, anh thuật lại chi tiết những chuyện mình đã gặp dọc đường, luôn cả chuyện anh từng bị cắn phải, chỉ riêng việc Quyết Minh bị thương là không hề nhắc tới nửa chữ.
Ánh lửa bập bùng hắt lên nét mặt của Lưu Nghiễn, cậu hỏi: “Vắc xin phòng bệnh có tác dụng sao?”
Phương Tiểu Lôi ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Virus truyền nhiễm mà các anh gặp phải, có lẽ là dòng đầu tiên, vì điều kiện bản thân khác biệt nên đề kháng lại vắc xin.”
Trương Dân khe khẽ gật đầu, Phương Tiểu Lôi lại nói: “Nhưng bây giờ chuyển sang giai đoạn khác, virus chắc hẳn đã đột biến lần thứ hai, tuyệt đối không thể đi thử nghiệm cầu may được.”
Lâm Mộc Sâm bỗng nhiên lên tiếng: “Nếu rút ra ít máu từ người cậu ta…”
Lưu Nghiễn cắt lời: “Thôi nghĩ vớ vẩn đến cái chuyện đó đi.”
Lâm Mộc Sâm thản nhiên hỏi: “Sao lại thôi? Có thể chỉ cần một chút…”
Nhất thời trong lòng mọi người dâng lên một ý nghĩ vô cùng kinh khủng, mãi lúc sau, Trương Dân lúng túng mỉm cười, giải thích: “Nếu truyền máu của tôi có thể cứu người, thì với anh em tôi chẳng hề keo kiệt chút máu ấy, nhưng căn bản trong cơ thể mọi người không có kháng nguyên, mà nhóm máu của chúng ta chưa chắc đã phù hợp, vậy thì phải làm sao…”
Phương Tiểu Lôi tiếp lời: “Nói một cách rõ ràng, anh ta không thể làm được, cho dù truyền toàn bộ máu của anh ta cho anh, anh chỉ đạt được khả năng miễn dịch trong vài ngày ngắn ngủi tạm bợ, theo ngôn ngữ Sinh học chuyên môn được gọi là miễn dịch thụ động.”
“Dựa vào tình hình bùng nổ dịch bệnh trước mắt, đây chính là cuộc chiến trường kỳ dai dẳng chưa biết hồi kết, không thể trông nom vào chút huyết thanh là có thể giải quyết xong chuyện, nếu muốn sống sót phải có vắc xin, anh Lâm.”
“Khác nhau chỗ nào.” – Lâm Mộc Sâm lạnh lùng hỏi.
“Huyết thanh chỉ dùng cho miễn dịch thụ động trong thời gian ngắn, chống lại độc tố của vi khuẩn bên ngoài, thời gian rất ngắn, hơn nữa chưa chắc đã có tác dụng. Còn vắc xin phòng bệnh là đem virus tiêm vào người anh, giúp anh có khả năng miễn dịch vĩnh viễn với bệnh dịch. Không biết Trương Dân đã hình thành “kháng thể” hay chưa, nhưng tôi cho là ‘không’.” – Phương Tiểu Lôi đặc biệt nhấn mạnh thêm – “Chỉ cần có điều kiện, tôi sẽ làm thí nghiệm.”
Trương Dân thêm vào: “Nếu có cơ hội, tôi cũng bằng lòng thử …”
Anh còn chưa dứt lời thì Lưu Nghiễn đã dùng ánh mắt ra hiệu, Trương Dân không nói gì nữa.
Lâm Mộc Sâm chỉ ừm một tiếng.
Phương Tiểu Lôi thoải mái rằng: “Vấn đề này không cần thảo luận nữa, Trương Dân, anh tuyệt đối không thể để zombie cào thử chơi đâu đấy, hiểu chưa?”
Trương Dân đáp: “Tôi biết mà.”
“Kể tiếp về đại ca của anh đi.” – Mông Phong lái sang chuyện khác – “Anh ta còn nói gì nữa không?”
Trương Dân bèn nói: “Khi đối phó với lũ zombie, cần phải bẻ gãy đốt xương sống cuối cùng.” – Vừa nói vừa giơ lên hai tay, giả như đang ôm lấy một cái đầu, làm một động tác bẻ vặn – “Cũng giống như đối phó với người thường vậy.”
Lâm Mộc Sâm gật đầu như đang còn đắn đo chuyện gì, Phương Tiểu Lôi bỗng nói: “Tiểu Khôn có bảo chị, sư huynh của em đã đi tị nạn cùng với các học sinh ở quân khu Hoa Nam, có thể liên lạc bên đó được không?”
Lưu Nghiễn đáp: “Không được chị, sau này hẵng nghĩ cách khác đi, mà đi theo quân đội kiểu nào cũng an toàn thôi.”
“Tôi thấy” – Tạ Phong Hoa chen lời – “Vấn đề mấu chốt hiện tại là, mục tiêu lâu dài của các anh là gì?”
“Cứ bám trụ nơi này rồi chờ đợi quân đội tới cứu viện; hoặc là tự thân vận động tìm cách sinh tồn.” – Tạ Phong Hoa nhẹ nhàng nêu ý kiến – “Lương thực của các anh sẽ có lúc cạn kiệt mà thôi, không bằng phái người ra ngoài liên hệ với quân đội, bây giờ chúng ta chẳng chút hay biết tình hình bên ngoài, trong khi quốc gia không thể nào không đưa ra đối sách mới.”
“Này cô em, anh chưa thấy mặt cô bao giờ.”
Tạ Phong Hoa cười đáp: “Tôi không phải là người của các anh, trú ngụ tại ven sông, chạy lại đây ăn chực đó mà.”
Lâm Mộc Sâm cảnh giác quét mắt nhìn Tạ Phong Hoa, rồi lại nhìn sang Đinh Lan. Trong bụng Lưu Nghiễn cũng đang suy tính chuyện khác, cậu mở miệng nói:
“Sư tỷ nè, dựa vào tình huống của Trương Dân, bình thường nếu bị zombie cắn lây bệnh sẽ có một thời gian hôn mê ngắn, rồi mới biến thành zombie.”
Đôi mày cong cong của Phương Tiểu Lôi khẽ chau lại, gật đầu nói: “Phải rồi, bạn của anh Trương sau khi bị con gái mình cắn trúng, lại qua một thời gian thật lâu mới hôn mê, mất khoảng…”
“Ước chừng bảy tiếng hơn.” – Trương Dân tiếp lời – “Trong khi đồng tử giãn rộng, nhiệt độ cơ thể hạ xuống, máu ngưng lại, trên mặt nổi lên vết lốm đốm.”
Phương Tiểu Lôi liền bảo: “Hơn bảy tiếng đồng hồ, cần phải nắm chắc khoảng thời gian này thật tốt, quan sát cẩn thận, đừng quá sợ hãi chuyện lây nhiễm. Con người ta thường ch.ết trong nỗi sợ của chính mình.”
“Đúng.” – Trương Dân gật đầu tán đồng.
Lưu Nghiễn hỏi: “Loại virus mới này còn có thể phát sinh đột biến sao?”
“Phương Tiểu Lôi gật đầu đáp: “Rất có khả năng.”
Lâm Mộc Sâm đứng dậy phán: “Nghe chẳng hiểu gì cả, mấy cậu cứ từ từ nói tiếp đi, sau khi bàn xong thì Lưu Nghiễn rút ra mấy ý chính rồi báo cho anh sau đấy.”
Lưu Nghiễn giao cho gã cây súng tự chế từ nắp đồ hộp, nói: “Tìm một con zombie thử xem sao.”
Lâm Mộc Sâm đón lấy vũ khí mới rồi bỏ đi.
Phương Tiểu Lôi liếc mắt theo bóng lưng của gã, đoạn cảm thán: “Ban nãy nếu không giải thích rõ ràng, không chừng gã ta nhai sống nuốt tươi Trương Dân luôn mất.”
Lúc vừa nghe Lâm Mộc Sâm bảo phải lấy máu thì Lưu Nghiễn cũng cảm thấy lạnh người, cậu trầm giọng nói: “Gã không biểu hiện ra mặt, nhưng trong lòng chắc chắn rất sợ hãi. Tôi chỉ sợ Trương Dân sẽ bị trưng dụng thành kho máu di động…”
Trương Dân cất lời: “Chỉ cần cứu được mọi người, tôi nhất định không keo kiệt đâu. Tôi không ngại chuyện phải làm kho máu.”
Mọi người đều chú mục vào Trương Dân, nhưng không ai lên tiếng.
“Tôi nói thật đấy.” – Trương Dân tiếp – “Nếu Quyết Minh bị lây nhiễm, tôi cũng sẽ đi cầu xin người khác cho một chút huyết thanh, có tác dụng hay không chưa cần biết , chỉ cần một ít thôi, nếu không được có phải do liều lượng chưa đủ? Lại cho thêm xíu nữa đi… Tôi hiểu được loại tâm tình đó.”
Mông Phong nghe vậy liền trêu: “Bởi thế không bị lây nhiễm chưa chắc đã là chuyện tốt, tránh được miệng bọn zombie nhưng không tránh nổi bị cả ngàn người ăn tươi, anh cứu được người này, chẳng lẽ lại không cứu người khác? Máu trên người của anh đủ giúp mọi người hay sao? Thật không ổn chút nào.”
Mọi người cười ồ lên.
Phương Tiểu Lôi đề nghị: “Nếu có thể liên hệ được trung tâm bệnh dịch, hoặc có chút tiến triển trong việc nghiên cứu loại vắc xin mới này thì tốt, nhưng trước tiên phải tìm được tổ chức… Ở đây không có phòng thí nghiệm. Này Lưu Nghiễn, em có làm được máy ly tâm không?”
Lưu Nghiễn mạnh dạn đáp: “Em… có thể thử xem sao. Chưa bao giờ chú ý đến máy móc y học hết… Chị phải đưa bản vẽ cho em cái đã.”
Phương Tiểu Lôi nói: “Sao chị có bản vẽ được?”
Lưu nghiễn lại bảo: “Ít nhất chị cũng miêu tả đại khái cho em biết chứ, khác nghề như cách núi mà, ngay cả máy ly tâm tròn méo thế nào em còn không biết nữa là… Mà biết đâu những người còn lại cũng xuất hiện tình huống giống Trương Dân, đã từng kháng lại một lần lây nhiễm.”
Phương Tiểu Lôi khe khẽ gật gù: “Chị thấy đang rảnh rang quá mà, gì nữa cũng kệ, kính hiển vi phân cực, máy ly tâm, đĩa petri vô trùng, lò phản ứng bằng khí và ống nghiệm đều giao hết cho em đấy, trong vòng một tuần phải giao hàng, có nghe chưa.”
Lưu Nghiễn bi thảm kêu rên: “Cái mớ gì thế này! Đến tên còn chưa từng nghe qua bao giờ!!”
Phương Tiểu Lôi bất chấp đến Lưu Nghiễn, cô đánh trống lảng: “Có lẽ môi trường nhiệt độ cao cũng tạo nên một loại xúc tác không thể thiếu, khiến cho thời gian hôn mê bị rút ngắn đáng kể, Trương Dân anh thấy thế nào?”
Trương Dân chậm rãi gật đầu: “Dù gì thì loại virus này chắc hẳn đã bị đột biến.”
Mông Phong cũng miễn cưỡng nghe hiểu chữ được chữ mất, đỡ hơn Lâm Mộc Sâm ban nãy mù tịt không biết gì, lúc này hắn mới hỏi: “Bệnh dịch này rốt cuộc có trị được không?”
Phương Tiểu Lôi đáp: “Chị ngay cả virus gây bệnh có hình thù gì còn chưa thấy qua, không dám chắc chắn điều gì hết. Lưu Nghiễn, em phải ráng lên đó… Sau khi làm xong thiết bị cho chị, chúng ta đi bước nào hay bước nấy. Chắc phải có người đã từng sinh ra kháng thể. Bây giờ các tổ chức y tế trên thế giới hẳn là đang tiến hành nghiên cứu, mấy đứa nhìn thấy loại vắc xin đó chưa?”
Trương Dân nói: “Đó là một loại thuốc mới của Mĩ.”
Phương Tiểu Lôi khẽ gật đầu: “Rất có khả năng đó là một loại vắc xin chưa điều chế hoàn chỉnh, còn cần được cải tiến, nhưng dịch zombie bùng nổ nguy cấp nên phải lấy ra dùng tạm.”
Mông Phong lại hỏi: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cuối cùng sẽ biến thành thế nào?”
Phương Tiểu Lôi giải thích: “Trong dịch truyền nhiễm có một công thức tính toán, tốc độ lây lan có sự tương quan với số đầu người trên một ngàn mét vuông, còn phải tổng hợp số người bị bệnh để tính ra tỉ lệ lây nhiễm, đề cập đến…”
Lưu Nghiễn cắt ngang: “Nói ngắn gọn đi.”
Phương Tiểu Lôi rất khó tìm từ cho phù hợp, cuối cùng bảo: “Chỉ là một dự tính vô cùng vô cùng sơ sài thôi, nếu như không có vắc xin, không áp dụng bất kỳ biện pháp cách ly nào, khoảng chừng mười tám tháng sẽ lây nhiễm toàn thế giới.”
“Ngắn vậy sao!?” – Nháy mắt Lưu Nghiễn biến sắc.
Phương Tiểu Lôi bổ sung: “Mười tám tháng sau, ngoài những khu vực địa lý đặc thù được cách ly bởi thiên nhiên, hầu hết những nơi quần thể dân cư tụ tập sinh sống chỉ còn lại đám xác sống mà thôi.”
“Còn sau đó?” – Mông Phong không kìm nổi chen lời.
Phương Tiểu Lôi đáp: “Sau đó nếu chúng ta vẫn an toàn, ví dụ như lánh nạn trong núi chẳng hạn, chờ cho chúng nó tự thối rữa, rồi bị tự nhiên thu hồi, cần thời gian khoảng mười lăm đến hai chục năm.”
Lưu Nghiễn tiếp lời: “Vậy là an toàn, nên có thể ra ngoài?”
Phương Tiểu Lôi nói: “Có thể vẫn còn virus ẩn náu đâu đó, rất khó đoán trước.”
Lưu Nghiễn suy nghĩ một chốc, rồi lên tiếng: “Giả thiết của chị là khía cạnh xấu nhất rồi.”
Phương Tiểu Lôi: “Tất nhiên, nếu nghĩ theo hướng tích cực thì sớm muộn gì cũng có vắc xin mới được phân phát, mà giả như Trương Dân có kháng thể trong người, chị vẫn khẳng định rằng không có tác dụng gì to tát, bằng không các bác sĩ sao lại ch.ết được?”
Lưu Nghiễn đồng tình: “Phải đấy, cho dù không có huyết thanh, các nhà khoa học cũng có thể nghiên cứu một loại thực khuẩn thúc đẩy nhanh quá trình oxy hóa, ăn mòn và làm thối rữa thi thể, phân giải hết bọn zombie, khiến bọn chúng phải ngỏm trước, môi trường nóng bức kết hợp với thực khuẩn và vi sinh vật làm thối rữa, phát tán ra ngoài trong khả năng khống chế, thì chuyện tiêu diệt lũ zombie không quá khó khăn.”
Phương Tiểu Lôi vuốt khẽ mái tóc dài, chiếc nhẫn kim cương trên tay cô lấp lánh sáng.
“Nếu hiện thực như lời nói, thì trên thế giới có rất nhiều người thông minh, mà em là một trong số đó.” – Phương Tiểu Lôi cười dài – “Nhớ làm cho xong thiết bị đấy.”
Lưu Nghiễn mới vừa quên phéng chuyện này thì lại bị nhắc nhở, vẻ mặt cậu như sắp khóc tới nơi rồi.
Phương Tiểu Lôi nói: “Nếu em có thể thuyết phục được tay đầu gấu kia thì ổn, chị đề nghị mọi người cùng di cư lên phía Bắc. Chị cần phải làm nghiên cứu về zombie.”
Lưu Nghiễn tán thành: “Ừm, em cũng thấy lên phía Bắc càng an toàn hơn, sắp vào thu rồi, thời tiết lạnh có thể làm mất đi khả năng hoạt động của bọn zombie.”
Trương Dân bỗng nhỏ giọng thầm thì: “Hơn hết tôi còn phát hiện một chuyện, các cậu biết không?”
Ánh mắt mọi người đều soi thẳng vào người Trương Dân, anh bắt đầu nói: “Bọn chúng không ăn động vật, càng không đụng đến thực vật, chỉ ăn thịt người, ăn đồng loại, là vì cái gì?”
Mông Phong phát biểu: “Vậy không tốt sao, ít nhất không cần lo lắng lũ zombie động vật ở khắp nơi.”
Lưu Nghiễn đồng tình gật đầu, Phương Tiểu Lôi thì nói: “Đây có thể do đặc tính của virus quyết định, dù sao môi trường tự nhiên không bị phá hoại, tính ra cũng là một chuyện tốt, loài người chỉ là một bộ phận nhỏ trong thiên nhiên, trên thế giới này, cho dù toàn bộ nhân loại diệt vong thì môi trường cũng không biến đổi quá lớn.”
Lưu Nghiễn lý giải: “Vậy ý chị là, loài người rồi sẽ tuyệt chủng luôn sao?”
Phương Tiểu Lôi hòa nhã mỉm cười, lắc đầu nói: “Tất nhiên là không, chúng ta phải gắng sống thật tốt, mọi chuyện vẫn còn hy vọng mà.”
Mông Phong đế thêm: “Phải sống tiếp chứ, về tắm táp ngủ nghỉ đây, tôi đi trước.”
Trương Dân cười cười, hùa theo: “Không phải trả tiền nhà cũng là chuyện đáng mừng, còn sống thật là tốt.”
Lưu Nghiễn lắc đầu bó tay, đoạn cậu nhìn sang chiếc nhẫn trên tay Phương Tiểu Lôi, lại chú mục vào đôi mắt cô.
“Phải sống tiếp.” – Lưu Nghiễn nói rằng – “Rồi sẽ có một ngày gặp lại sư huynh thôi.”
Phương Tiểu Lôi mỉm cười gật đầu, mọi người giải tán, Lưu Nghiễn lại bảo: “Nhà Triết học này, nể tình chúng tôi mời cô bữa cơm tối nay, nếu buổi tối có zombie từ dưới sông mò lên thì…”
“Tôi sẽ hét ầm lên báo nguy cho.” – Tạ Phong Hoa vui vẻ gật đầu đáp.
Đinh Lan hờ hững: “Đừng để ý đến cậu ta, vào nhà xưởng ở cùng với mình đi.”
Lưu Nghiễn tản bộ dọc bờ sông quay trở về, Phương Tiểu Lôi nói không sai, đối với hành tinh này, nhân loại chẳng phải quan trọng gì, có lẽ trận đại nạn thổi quét khắp thế giới lần này, so với tuổi đời hơn năm mươi triệu năm của địa cầu chẳng qua chỉ là chuyện trong một cái chớp mắt mà thôi.
.
.
.
End #9.