Chương 27: Q2 Yêu em chưa đủ, con tim phân thành hai cực
Tôi cố gắng tự an ủi bản thân, không thể nào, tôi không có bệnh, đây đều là bác sĩ suy đoán lung tung, thếnhưng tôi vẫn đang sợ, tôi mở tài liệu trên mạng, loại chứng bệnh này là cái dạng gì chứ? Tôi sẽ biến thành một người cứng ngắc, ngồi trên xelăn, chờ người khác tới chăm sóc mình?
Đây thực sự là chuyện không thể nào.
Trên báo viết, có một vận động viên cầu lông Anh quốc, vô cùng dũng mãnh, sau khi giải nghệ cảm thấy khôngkhỏe, tới bệnh viện chẩn đoán bệnh mới phát hiện ra bản thân không ngờlại mắc phải loại bệnh vôi hóa xương cốt hiếm thấy này, cuối cùng, anhta không chịu đựng được thảm cảnh không thể điều khiển được hoạt độngcủa chi dưới, lựa chọn nổ súng tự sát vào một ngày sáng sớm.
Không đúng, điều này cách tôi rất xa xôi, tôi thế nào lại có thể mắc phải thứ bệnh như vậy chứ? Nhất định là đoán sai rồi.
Tôi thên thể khỏe mạnh, màu da hồngnhuận, hàng tuần tôi đều đánh bowling, đánh bóng bàn với bạn bè, khôngcó việc gì thì tôi cũng đi tới công viên tập thể dục với Đinh Đinh,người yêu thích hoạt động, dồi dào tinh lực như tôi làm sao có thể mớiđơn giản là hơi hơi đau nhức đằng sau gáy mà đã liền dễ dàng bị bác sĩtuyên phán ngày tận thế?
Tôi không tin.
Quách Sắc kiên trì khiến tôi kiểm tr.a lại một lần nữa, tôi trầm mặc giấu diếm Đinh Đinh đi.
Sự thực là, kết quả kiểm tr.a lại một lần nữa, Quách Sắc vẫn nói cho tôi biết, tôi mắc phải chính là chứng vôi hóa xương cốt.
Quách Sắc khổ sở không đành lòng màngẩng đầu lên nhìn tôi, tôi trái lại rất thoải mái nhìn phim chụp rồicười nói, “Đây là phim chụp rõ ràng nhất trên thế giới đi?”
“Gia Tuấn, kiên trì tập luyện, anh vẫn còn có thể khỏe mạnh.”
Tôi cười ha ha: “Còn có thể sao? Ýem là nói, anh có thể làm được giống như một con rối gỗ, thẳng chân,hoạt động tứ chi giống như cái gậy sao?”
Quách Sắc không nói gì thêm, lẳng lặng dùng đôi mắt xinh đẹp nhìn tôi.
Đợi một lúc lâu sau, tôi mới nhẹgiọng nói: “Mặt trời xuống núi, sáng mai vẫn leo lên trên như cũ, hoarụng sang năm vẫn nở như trước.”
Cô đặt tay lên xoa xoa tay tôi, “Gia Tuấn, em còn là bạn của anh không?”
Tôi cười khổ: “Lúc này, ở thời khắc hiện thực như thế này, em còn an ủi thoải mái anh, anh thực sự rất cảm kích.”
“Em vĩnh viễn sẽ theo ở bên cạnh anh.”
Tôi vô cùng kinh ngạc, “Nghe lời em xem, anh còn chưa có ch.ết đâu!”
Cô vội vàng nói, “Gia Tuấn, em không có ý gì khác.”
Tôi cười cười, “Yên tâm, anh biết em có lòng tốt. Như vậy, hiện tại anh nên làm thế nào?”
“Anh nên phối hợp với trị liệu củabác sĩ.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói tiếp, “Nhưu vậy đi, anh định kỳ đến chỗ em lấy thuốc, trong lúc uống thuốc anh phải chú ý nghỉ ngơi, cũng phảihàng ngày tập luyện thân thể, còn phải chú ý một việc nữa…”
“Chuyện gì?”
Cô thấp giọng nói: “Không nên quá độ chuyện phòng the.”
Tôi cười ha ha, “Tài vận tửu sắc,anh không rượu, nhưng là người không rời được sắc, em muốn anh cai sắc?Không bằng gọi Bát Giới là Cửu Giới?” (*Trư Bát Giới)
Tôi bề ngoài nói chuyện vui vẻ với cô, nhưng trong lòng cũng tràn ngập đau khổ.
Tôi đưa phim chụp cho cô, “Em bảo quản cho anh đi.”
“Cũng được.”
“Anh đưa em trở lại.”
“Không cần, em mua xe mới rồi.”
“Nhanh như vậy?” Tôi ca ngợi, “Không sai, vẫn là phụ nữ nhanh hơn nam giới, phụ nữ độc thân chưa kết hôn,độc lập kinh tế, rất đáng tôn trọng.”
“Gia Tuấn.” Cô ấy bất an nhìn tôi.
Tôi xoa dịu cô: “Yên tâm, thứ nhấtanh sẽ không mất hết hi vọng, thứ hai sẽ không khám phá hồng trần*,trong lòng anh giống như gương sáng, vô cùng thoải mái tự nhiên, cảm ơnem Quách Sắc, vì đã sớm nói cho anh biết những chuyện này, làm cho trong lòng anh ít nhiều có tư tưởng chuẩn bị, về sau chẳng phải thất kinh losợ.” (* ý chỉ hiểu ra đời chỉ là hư ảo; thấu rõ được bộ mặt của nhân thế, không còn mong muốn gì hơn)
Cô rơi lệ, “Gia Tuấn.”
Tôi khẽ vỗ vai cô ấy một cái, “Vậy anh không tiễn em.”
Cô bắt lấy tay tôi, “Gia Tuấn.” rồitừ đằng sau ôm lấy tôi, trọng giọng nói tràn ngập tha thiết mong chờ,lại có nhu tình vô hạn.
“Gia Tuấn, cho dù anh không muốn emtheo ở bên cạnh anh, em cũng nguyện ý ở cùng anh, em sẽ luôn luôn ở bêncạnh anh, cho dù chỉ có 1% hi vọng, em cũng muốn ở cạnh anh.”
Tôi cười, gạt tay cô xuống, “TiểuSắc, anh nghĩ sau này em nhất định có thể có được một người cao lớn anhtuấn, hài hước lãng mạn tới thương em.”
Cô ấy khóc, “Tâm ý của em đối với anh, anh không phải không biết, hà tất xé rách tim em như vậy.”
Tôi trầm mặc, rốt cục vẫn đẩy cô ấy ra.
Thật kỳ quái, có phải nhiều năm làmviệc đã dưỡng nên thói quen tốt hay không, nghe tin mình mắc bệnh nan ynhư vậy mà tôi vẫn cứ bình thản ung dung như cũ, thật không tệ, Phó GiaTuấn, mày thật bình tĩnh.
Về đến nhà, Đinh Đinh đang hát ngâmnga làm cơm tối, tuy rằng nấu ăn không giỏi, nhưng không thể không nói,cô ấy là một người cực kỳ nỗ lực.
Thấy tôi trở về, cô ấy kéo cửa phòng bếp, thò đầu ra, “Gia Tuấn, tối nay em làm cà ninh, còn có cá kho Trường Giang.”
Tôi làm bộ hết hồn, “Đinh Đinh, càthì không có gì để nói, nhưng cá Trường Giang này nghe nói rất đắt, cóthể so với cá nóc! Em thực sự dám hạ đao sao?”
Cô ấy trả lại tôi một vẻ mặt dữ tợn, “Càng là món ngon càng phải thưởng thức một chút.”
Tôi liên tục lắc đầu, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm vị.
Cô ấy ở trong phòng bếp vừa bận rộn vừa hát bài hát của Thái Cầm, “Giống như sự dịu dàng của em.”
Giọng cô ấy không mạnh mẽ hồn hậu như Thái Cầm, hơi thanh cũng hơi nhẹ, thế nhưng nghe thấy cũng có một loại vị khác.
Đinh Đinh hát rất vui vẻ: “… Đâykhông phải là chuyện dễ dàng, nhưng chúng ta cũng sẽ không khóc, để nónhẹ nhàng trôi qua, để nó êm đềm trôi qua…”
Tôi lẳng lặng nghe, tay chống dướitrán. Giọng cô ấy nhẹ nhàng lưu chảy, trong lòng tôi có một loại khúcmắc tình cảm âm thầm kéo tới, cuộc sống thật tốt đẹp biết bao, vợ hiền,gia đình hòa thuận, tôi không phải là một kẻ có tiền, nhưng tôi là mộtcon người hiện đại đầy đủ sung túc.
Vficland
Đinh Đinh nhanh chóng đã làm xong cơm tối, bê đồ ăn đi ra, tôi ngửi được một chút, vô cùng thỏa mãn.
“Tài nấu ăn tiến bộ, chắc nên uống chút rượu.”
Cô ấy cười tủm tỉm lấy rượu vang đỏ ra, “Đã chuẩn bị trước sẵn sàng cho anh rồi.”
Tôi lập tức mỉm cười.
Gia đình, ấm áp, ngọt ngào, tôi dầndần dung nhập vào, trong lòng vô cùng xúc động. Bất luận ở bên ngoàichém giết khổ cực, đấu võ mồm cỡ nào, về đến nhà, tôi chỉ cần sắm mộtvai, Phó Gia Tuấn, chồng của Đinh Đinh, việc này rất đơn giản, vợ tôicũng không phải lòng tham không đáy, tôi nên hoàn toàn trải qua hạnhphúc vô hạn, thế nào ông Trời lại bất công, để tôi mắc phải một căn bệnh quái gở?
Cơm nước xong, tôi tự tắm rửa dướivòi hoa sen, tắm rửa thật thống khoái ở trong phòng tắm, nếu như tất cảphiền não đều có thể tẩy rửa được như cáu ghét thì thật tốt.
Trở lại phòng ngủ, Đinh Đinh đang quỳ ở trên giường gập quần áo cho tôi, vẫn giống như trước, cô ấy rất vui vẻ, hát ngâm nga.
Tôi ôm lấy Đinh Đinh từ đằng sau,nhẹ nhàng đẩy ngã cô ấy trên giường, thò tay vào, hai tay lưu luyến chạm vào nơi mềm mại của cô ấy.
Đinh Đinh ngây thơ nói: “Gia Tuấn,bây giờ đang là thời gian hai bờ eo biển đổi triều, còn sớm chưa đi ngủ, môn dưỡng dinh nói là, trong vòng nửa tiếng đồng hồ sau khi ăn xong,không nên thân thiết nha.”
Mặt tôi cọ cọ vào tóc cô ấy, gắt gao ôm chặt cô ấy, “Đinh Đinh… Đinh Đinh…”
“Ưm, ưm…”
Tôi rất muốn yêu cô ấy, tận sức yêucô ấy, tôi giống như ngọn lửa, Đinh Đinh giống như là củi, rất nhanh côấy liền khêu tôi lên, lúc tôi hôn lên ngực cô ấy, người cô ấy nhẹ nhàngrun rẩy, tôi nhất thời trong lòng một trận chua xót, một trận khổ sở,một trận thương tiếc, rồi lại một trận khô nóng.
“Đinh Đinh.” Tôi khẽ cắn nơi trònđầy của cô ấy, người cô ấy khẽ run rẩy dưới những nụ hôn của tôi, tôicàng ngày càng trở nên khát vọng.
“Gia Tuấn.” Cô ấy đưa tay xuyên vào trong tóc tôi, nhẹ giọng đáp lại tôi.
…
Lúc bắt đầu, cô ấy có chút vô cùngkinh ngạc khi tôi thình lình nhiệt tình như vậy, nhưng rất nhanh cô ấyliền ôn nhu, ngọt ngào nghênh đón tôi, thế nhưng cô ấy vẫn e lệ như thế, khi tôi từng chút hôn cô ấy, tiếp tục di xuống dưới thì, cô ấy liềnluống cuống, xấu hổ liên tục ngăn trở tôi.
…
“Đinh Đinh.” Tôi gọi cô ấy hết lầnnày đến lần khác, cô ấy dịu dàng đáp lại tôi, đầu lưỡi xinh đẹp hôn tôi, giống như một quả ngọt đông lạnh.
Cuối cùng mưa gió ngừng lại, cô ấy hơi mệt, nằm ở trên khuỷu tay tôi, mơ mơ màng màng.
Tôi nhẹ giọng hỏi cô ấy: “Đinh Đinh, giả như, anh không thể chiếu cố em được nữa, còn trở thành gánh nặngcủa em, em có ghét bỏ anh hay không?”
Cô ấy ngáp một cái, “Chuyện năm mươi năm sau, khi đó nói không chừng chúng ta đều đã héo não, si ngốc đếnngay cả anh là ai cũng không nhận ra nữa rồi.”
Tôi đau khổ truy hỏi: “Đinh Đinh,anh nói chính là hiện tại, nếu như hiện tại, anh nằm ở trên giường, thậm chí sinh hoạt cũng không thể tự lo liệu được, em còn muốn anh không?”