Chương 28: Q2 Tôi không buông tay được
Cô ấy hơi mỉm cười, đặt mạnh chân khoác lên thắt lưng tôi.
“Phó Gia Tuấn thực sự là một đứatrẻ, em thế nào lại không muốn anh chứ? Anh nhớ kỹ một điều cho em, cảđời này em đều đã định anh rồi, cũng không cho phép anh trốn em, đời đời kiếp kiếp đều là người của em, nếu như anh thật có chuyện gì, vậy elà…” Cô ấy không nói tiếp nữa.
“Là sao?”
Cô ấy mất hứng, “Ngủ đi, vô duyên vô cớ nói tới mấy chuyện làm mất hứng này.”
Trong lòng tôi vừa vui mừng vừa áynáy, “Đinh Đinh, nếu như hai tay anh không thế ôm em, hai chân không thể đi dạo cùng em nữa, anh đây còn đứng ở bên cạnh em, liên lụy em làmgì?”
Mấy ngày kế tiếp, tôi chưa mất hivọng, Quách Sắc đi cùng tôi, mang theo phim chụp của tôi tới tìm haichuyên gia khoa xương cốt khác ở bên ngoài, chuyên gia vẫn nói những lời đau lòng đó.
Thật là kỳ quái, tôi tự dưng lạiđược tất cả mọi người trấn an, bác sĩ sợ tôi tâm tình trở nên kích động, cố gắng nhẹ giọng nói thật bình thản, nhưng tôi sớm đã có tư tưởngchuẩn bị, trái lại rốt cuộc là tôi đi trêu bác sĩ.
“Cái chứng bệnh này rất hi hữu sao? Thật vinh hạnh, không nghĩ tới cũng có một ngày có thể một lần làm động vật quý hiếm.”
Bác sĩ đều bị sự lạc quan của tôi làm cho không nói được gì.
Tôi hỏi Quách Sắc, “Theo như lời bác sĩ nói, thời gian hoạt động được bình thường của anh chắc chỉ còn lại có hai năm nữa?”
Quách Sắc không nói.
Tở thở dài một hơi: “Thật hào phóng, còn không ảnh hưởng tới tuổi thọ của anh! Bao nhiêu người bị phán tửhình, thời gian y học chỉ cho họ ba bảy tháng, anh đây thì sao, rốt cuộc còn có thể chừa lại cái đầu, hoạt động được mà nhìn mọi người, thậm chí còn có thể ngồi ở trên xe lăn, nhìn cuộc duyệt binh lớn mừng một trămnăm quốc khánh?”
Quách Sắc muốn nói lại thôi, “Gia Tuấn.”
“Ừ, Quách Sắc, em hiện tại đã đượclĩnh giáo kiểu hài hước của anh rồi đi? Xem Phó Gia Tuấn anh không ngừng khẩu chiến đám nhà nho ở trên tòa án, nhưng trong cuộc sống cũng nóicười vui vẻ như nhau thôi.”
Một lúc lâu sau, cô thử thăm dò hỏi tôi, “Gia Tuấn, vợ anh có biết không?”
“Không, hiện giờ cô ấy còn chưa biết.”
“Cô ấy nên biết, cô ấy là người thân trực tiếp của anh, chúng ta bây giờ cần cô ấy phối hợp với anh, cùnganh chịu đựng vượt qua, cô ấy phải kiên trì cùng anh trị liệu và rènluyện.”
Tôi lắc đầu: “Mấy người bọn em đừng nên nói cho cô ấy biết tin tức này.”
Cô ấy không hiểu, “Vì sao?”
Tôi nhìn xuống dưới chân, có một con kiến đang lảo đảo khiêng một vụn bánh mì nhưng lại vui vẻ không gì sánh được, tôi nói: “Chuyện của bản thân phải học tự gánh vác, làm sao phảiliên lụy đến cô ấy?”
Quách Sắc không tán thành cách làm của tôi, nhưng tôi đã có quyết định rồi.
Tôi tin tưởng Đinh Đinh yêu tôi, côấy là một phần tử ngốc nghếch trong thế giới, Phó Gia Tuấn là Trời, làĐất của cô ấy. Lúc trước cô ấy xem một phim thần tượng Đài Loan chuốimuốn ch.ết “It started with a kiss”, cuối cùng Tương Cầm biết bản thân bị mắc phải bệnh về mắt, phải lặng lẽ rời khỏi Trực Thụ thì, cô ấy khôngngừng khóc, chỉ vào Tương Cầm trên màn hình nói: “Em sẽ muốn làm TươngCầm, dõi theo Trực Thụ.”
Lúc đó tôi vừa tức vừa hận nói mộtcâu: “Sao em không nói em biến thành một cái cây*?” (Chú thích : đây là ý chơi chữ, vì tên nhân vật nam chính là Thụ, nghĩa là cây)
Cô gái ngốc này.
Tôi thừa nhận là tôi sai, đã phảnbội cô ấy, thế nhưng, tôi từng sai, tôi muốn đảo ngược lại nó, tôi sẽđối xử với cô ấy thật tốt. Nhưng hiện tại, tôi không thể liên lụy tới cô ấy, nếu tôi không còn gì cả để yêu cô ấy nữa, tôi vì sao muốn liên lụytới cô ấy chứ?
“Đinh Đinh, chúng ta ly hôn đi!”
Lúc đó cô ấy chính là đang biểu diễn bộ quần áo mới mua ở trước mặt tôi, “Gia Tuấn, đẹp không?”
Vậy mà tôi lại nói một câu như vậy.
Ngay lúc ấy, cô ấy liền giật mình.
Đinh Đinh.
Tôi hồi thần lại, che mặt, tôi không có sức lực để buông tay, bởi vì tôi sợ tôi buông tay xuống, sẽ khôngcòn có dũng khí để mở mắt ra nhìn những chuyện khác nữa.
Đinh Đinh, xin lỗi, thực sự xin lỗi, anh vẫn yêu em, dùng hết tất cả mọi thứ để yêu em, chính bởi vì anh yêu em, cho nên anh không muốn trở thành gánh nặng của em, anh muốn em sống vui vẻ. Nếu như ở lại bên cạnh em, mà anh chỉ là Phó Gia Tuấn – mộtngười không có khả năng ôm em, không thể hôn em, thì anh thà rằng chấmdứt sinh mệnh.
Bên ngoài vang lên một tiếng sấm,tôi giật mình tỉnh giấc, dự báo thời tiết nói có mưa, tôi không để ý,nói thì chậm, nhưng thực tế thì nhanh, tiếng sấm qua đi, những hạt mưalớn lập tức đùng đùng rơi xuống, giống như hòn đá nhỏ đập lên trên kínhcửa sổ, sinh ra tiếng động bạo liệt liên tiếp.
Chớp lóe sấm rền.
Tôi ngồi dậy xuống giường, mẹ và Gia Kỳ đều đã ngủ, tôi lặng lẽ mở cửa phòng, đi kiểm tr.a cửa sổ các phòngcó đóng kín hay không, để tránh mưa tát vào bên trong.
Kiểm tr.a xong mọi cửa sổ, tôi điphòng vệ sinh, nhấn công tắc, đèn không bật sáng, tôi tưởng rằng đứt cầu dao, đi mở nắp cầu dao ra, phát hiện cũng không phải đứt cầu dao, lạinhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài cũng đều tối đen, thì ra là mất điệnrồi.
Tôi không yên lòng, mất điện rồi, Đinh Đinh ở nhà thế nào?
Tôi càng ngày càng không có cách nào nằm xuống an tâm, nằm ở trên giường cứ như nằm trên bàn đinh, đâm tôiđau nhức. Tôi đã ngả bài ly hôn với Đinh Đinh, cô ấy khóc đuổi theo tôira ngoài, tôi nhẫn tâm không xuống xe, từ trong gương chiếu hậu, tôinhìn thấy cô ấy đứng tại chỗ khóc, lau nước mắt giống như đứa trẻ ngàyđầu tiên đến nhà trẻ, ngồi ở trong góc không ngừng khóc. Lúc đó tôi thực sự rất muốn dừng lại, lập tức ôm cô ấy vào trong ngực, thế nhưng tôikhông làm vậy, đau đớn nữa cũng không thể quay đầu lại. Đinh Đinh rờikhỏi tôi còn có thể vượt qua được, nhưng nếu Phó Gia Tuấn trở thành phếnhân, không còn anh tuấn nữa, đạp hư hình tượng cao lớn trong lòng cô ấy từ trước đây, dáng vẻ hèn mọn như vậy, tôi tình nguyện thà ch.ết cũngkhông muốn để cho cô ấy chứng kiến.
Thế nhưng hiện giờ ở bên ngoài đangmưa to sấm sét, Đinh Đinh ở nhà một mình, ngộ nhỡ chập điện, cô ấy lạiđang tắm? Ngộ nhỡ cô ấy đang sấy tóc, đột nhiên rò điện? Ngộ nhỡ cô ấynghĩ quẩn trong lòng, mở bình hơi ga, ngộ nhỡ cô ấy đang gọi điện thoại, một tia sét đánh vào di động? Hoặc giả, ngộ ngỡ cô ấy sờ soạng đi vàophòng vệ sinh bị trượt té, đầu đụng vào bồn cầu?
Giống như công thức tăng giảm thặngdư, trong đầu tôi toàn bộ đều tràn ngập tưởng tượng tới Đinh Đinh rơivào tình trạng thê thảm ngoài ý muốn. Tôi cũng không ngồi yên được nữa,lập tức mặc quần áo xuống giường.
Mẹ tôi nghe thấy tiếng động tôi mặcquần áo và đi giày ở ngoài cửa, bà tất tất tả tả mò ra, dụi mắt hỏi tôi: “Gia Tuấn con làm gì vậy?”
“Con quay về một lát.”
Mẹ tôi vô cùng kinh ngạc: “Bên ngoài trời đang mưa to!”
“Không sao.”
Tôi không để ý khuyên bảo của mẹ, cộp cộp cộp xuống lầu, rồi đẩy cổng ra, mưa to bay hắt tới, tôi tức khắc bị hắt ẩm ướt.
Chạy nhanh đến bên xe, tôi mở cửa, ngồi lên xe.
Hiện tại tôi phải lập tức về nhà.