Chương 21
Biển Thập Tứ đeo trên lưng cái hộp thuốc bước ra từ viện của Thẩm Ngọc.
"Ngay cả lúc hôn mê cũng là dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành, người lại hết sức nhàm chán, không phải chỉ là bôi thuốc cho thôi sao, đến nỗi bị dọa sợ tựa như thấy quỷ...còn là một người câm, nhân sinh không chút thú vị a..."
Biển Thập Tứ vốn là muốn bôi thuốc cho Thẩm Ngọc, nhưng Thẩm Ngọc khi nghe hắn nói vậy cả người đều run rẩy sắc mặt tái nhợt, Biển Thập Tứ còn tưởng là hắn đã phạm vào tội gì đó lớn lắm cơ, nhìn dáng vẻ, thật giống như Biển Thập Tứ sắp muốn giết y vậy, Biển Thập Tứ hoảng quá bỏ lại thuốc chạy lấy người.
"Biển thái y."
Đột nhiên có người gọi hắn, Biển Thập Tứ xoay người, thế mà lại là Vương phi, nàng cả người xa xỉ rực rỡ, trên đầu trang sức vàng cùng trâm ngọc nặng trĩu, lúc di chuyển còn vang lên tiếng đinh đinh đang đang.
"Cũng không chê nặng."
Biển Thập Tứ nội tâm ngầm phỉ báng, trên mặt lại đắp lên một nụ cười, được rồi phải có quy tắc lễ nghi.
"Tham kiến Đại Nhu công chúa...nha, không đúng Vương phi an."
Biển Thập Tứ nhìn xung quanh, nhìn trái rồi lại nhìn phải, phát hiện hôm nay Vương phi lại chỉ đi có một người, không có nha hoàn người hầu đi theo vây quanh, ngay cả người thân cận nhất với nàng là Chỉ La cũng không có thấy.
"Ngươi với ta quen biết đã lâu, không cần đa lễ như vậy."
Vương phi ngẩng cằm cao quý, chỉ có điều động tác cùng nét mặt không được tự nhiên cho lắm, thật giống như nôn nóng sốt ruột đến không yên rồi.
Thẩm Ngọc ở trên giường bị Trấn Bắc Vương làm đến hộc máu ngất xỉu đi, thiếu chút nữa thì ch.ết, tự nhiên mấy ngày trước truyền tới tai Vương phi.
Vương phi rửa nhục trước, ngay cả lúc ngủ cũng cười tỉnh.
Vương phi cho là nàng sẽ không sống nổi nữa, mỗi ngày đều đều trang điểm thật lộng lẫy, đợi Trấn Bắc Vương sẽ tới nơi của nàng ngủ qua đêm, kết quả ngay cả cái bóng người cũng không thấy, lại phái người đi nghe ngóng, Trấn Bắc Vương ấy thế mà lại ngày đêm canh giữ bên cạnh tiện nhân đó, nửa bước cũng không rời, ngay cả quân vụ cũng không màng đến.
Vương phi giận đến sắc mặt tái xanh, Trấn Bắc Vương thà rằng trông nom bên cạnh một người sắp ch.ết cũng không muốn sủng hạnh nàng. Vương phi ném vỡ mười mấy món đồ cổ cùng bình hoa trong phòng.
Còn không vui vẻ, hả hê được mấy ngày, Trấn Bắc Vương lại phái người đem bắt hết mấy nha hoàn trong Lê Thanh Viện đi, bao gồm cả tâm phúc của nàng Chỉ La, cũng không nói rõ là vì cái gì.
Chẳng lẽ là Trấn Bắc Vương đã biết chuyện nàng âm thầm hành hạ Thẩm Ngọc?
Trong lòng Vương phi bồn chồn lo lắng, ở bên cạnh lại không có ai có thể tin tưởng được, liền âm thầm len lén tự mình tìm tới, vừa vặn gặp phải Biển Thập Tứ.
"Vương phi nếu là không có gì phân phó, vậy ta đi trước."
"Này."
Vương phi ngăn lại Biển Thập Tứ.
"Biển thái y, nàng bên trong bệnh tình thế nào? Cứu sống?"
"Không giống như Vương phi mong muốn, sống." Biển Thập Tứ lại khom người tự thổi phồng khoe khoang: " Bản lãnh của Thập Tứ Vương phi còn không biết? Chỉ cần chưa ngừng thở..."
"Được rồi, được rồi."
Vương phi thất vọng khoát tay, cắt ngang lời nói của hắn.
"Nàng kia nếu không có chuyện gì, Vương gia tại sao hàng ngày trông nom bên cạnh? Chẳng lẽ con tiện nhân đó đúng lúc mang thai, lại diễn một màn nhỏ sinh sản kịch hay, khiến cho Vương gia đau lòng nàng?"
"..." Biển Thập Tứ giật giật khóe miệng: "Ta y thuật có giỏi hơn nữa cũng không thể làm cho nam nhân có thai a..."
Lời mới vừa nói ra khỏi miệng, Biển Thập Tứ liền lập tức che miệng lại.
Thật giống như...họa là từ miệng mà ra vậy.
"Nam nhân?"
Vương phi đến giờ mới phản ứng được, giọng the thé kêu thành tiếng: "Thẩm Ngọc là nam?...ha ha...nam nhân..."
Vương phi nét mặt thiên biến vạn hóa, không biết nên cười hay nên khóc. Vui vì Thẩm Ngọc là một nam nhân, như vậy y vĩnh viễn không thể nào mang thai nghiệt chủng của Vương gia được, mượn cớ này cùng nàng tranh quyền, đau buồn chính là, nàng đường đường là một công chúa cành vàng lá ngọc, lại thua dưới tay một nam nhân.
"Nam nhân...Khá lắm Thẩm Tri phủ, khá lắm Thẩm Ngọc, thế mà là giả. Đem chúng ta cùng Vương gia lừa gạt, ha ha...đê tiện, lần này ngươi ch.ết chắc."
Vương phi cười lớn rời đi.
Biển Thập Tứ sững sờ một lát, bỗng nhiên lại đầy mặt nét cười trên sự đau khổ của người khác.
"Lại có kịch hay để xem đây~"