Chương 36
Thẩm Ngọc dừng tay mài mực lại, sau đó mở ra một tờ giấy bị vo viên thành hình tròn, rõ ràng nhận thấy rằng trước khi viết xong, bị lặp đi lặp lại tạo thành nhiều nếp nhăn, lòng bàn tay đổ mồ hôi thấm ướt cả tờ giấy, khiến cho mực chữ bị nhòe đi.
"Thỉnh cầu Vương gia thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, chuyện lập Ngọc Nhi làm Trắc phi xóa bỏ đi thôi."
Trấn Bắc Vương ánh mắt như bị kim đâm khi nhìn thấy dòng chữ này, toàn thân máu cũng dồn hết lên não.
"Đây...chính là điều ngươi muốn cùng ta nói?"
Trấn Bắc Vương gần như là gằn từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng nói ra, hắn thật không dám tin, Thẩm Ngọc kiên trì muốn gặp hắn, chính là để nói cho hắn biết, y không muốn làm Trắc phi của hắn?
Thẩm Ngọc gần trong gang tấc, cảm nhận thấy được hơi thở nặng nề của Trấn Bắc Vương.
Y quả quyết xông vào núi đao biển lửa, có thể là do y không còn con đường nào khác để đi nữa, cứ cho là y không nghe theo lệnh Vương phi, đợi Vương phi đem thân phận thực sự của y nói cho Trấn Bắc Vương biết, y không thể chạy thoát khỏi cũng là một chữ ch.ết.
"Phải." Thẩm Ngọc viết xuống.
Cạch---- Cây bút trong tay Trấn Bắc Vương bị gãy làm đôi, hắn lên tiếng đáp lại.
"Tại sao?"
Trấn Bắc Vương quát lên: "Tại sao? Ngươi không muốn làm Trắc phi của Bổn vương, hay căn bản là ngươi không muốn gặp lại ta nữa?"
Thẩm Ngọc cắn đến rách môi, rỉ ra giọt máu, trong miệng lan tỏa ra mùi vị tanh ngọt.
"Thẩm Ngọc vô phúc hưởng thụ."
Một người sinh ra thân phận ra sao liền là do ông trời quyết định, Thẩm Ngọc trong đầu nghĩ, mình quả nhiên chỉ thích hợp làm một người nô tài khom lưng khụy gối, đáng tiếc ông trời cứ thích trêu ngươi, đem y đến bên người Trấn Bắc Vương.
Y phúc mỏng, có thể để Trấn Bắc Vương sủng ái một hồi, đã là ông trời khai ân rồi.
"Vô phúc hưởng thụ? Ha ha ha..."
Trấn Bắc Vương tức giận đến cực độ ngược lại bật cười thành tiếng, quả nhiên, Thẩm Ngọc là trách hắn lúc hoan ái quá thô bạo, cho nên y mỗi lần hầu hạ đều là hư tình giả ý? Cứ tưởng rằng y khôn khéo hiểu chuyện, không nghĩ tới y như vậy lại bạc tình bạc nghĩa, vì hắn chịu chút đau đớn cũng không chịu.
"Ngươi là cảm thấy đi theo Bổn vương quá ủy khuất."
"Không dám."
Nơi nào có ủy khuất? Hơn nữa Trấn Bắc Vương còn càng ngày càng hậu đãi y.
"Không dám..." Trấn Bắc Vương ngập ngừng nói lại hai chữ, "Ngươi muốn rời khỏi Bổn vương để đi đến nơi nào? Trở về Thẩm phủ?"
Trấn Bắc Vương có lẽ vẫn cho rằng y là Thiên kim tiểu thư Thẩm phủ chứ?
Thẩm Ngọc gật đầu, mẹ của y vẫn còn ở Thẩm phủ.
Thẩm Ngọc tự ti đến độ cúi gằm mặt xuống thật sâu. Y thật vô dụng, chỉ biết đun nước, cho ngựa ăn, quả thực ngoài trở lại làm nô tài ra, y còn có thể đi đâu được nữa đây, từ đây trở về sau y cũng sẽ không phải gặp mặt Trấn Bắc Vương nữa, một "Thẩm Ngọc" thay thế này y cũng không muốn làm nữa, như vậy cũng sẽ không phải ngày đêm lo lắng bị người khác phát hiện, đối với Trấn Bắc Vương cũng không phải cảm thấy áy náy không yên.
"Được, rất tốt."
Trấn Bắc Vương thất vọng hừ nhẹ, thì ra hắn đường đường là Trấn Bắc Vương, ở trong lòng của Thẩm Ngọc căn bản không là cái gì hết, mình cho y điều kiện cùng đãi ngộ, nhưng lại không sánh bằng y ở trước mặt người ta làm trâu làm ngựa, lẽ nào đi theo mình làm y thống khổ đến không chịu nổi?
"Thẩm Ngọc, ngươi sẽ không cho là, Trấn Bắc Vương phủ là nơi ngươi muốn tới thì tới, mà muốn đi thì đi chứ?"
Trấn Bắc Vương phát ra âm thanh lạnh lẽo đến thấu xương, mang theo vẻ xa lạ cùng uy nghiêm.
"Ngươi nếu đã là người của Bổn vương, bất kể là ngươi có nguyện ý hay không, ngươi đi hay ở, thậm chí cả sinh tử, đều do Bổn vương định đoạt. Chính là có ch.ết đi, ngươi cũng phải đem hồn phách ở lại vương phủ. Nghe hiểu hay không?"
Trấn Bắc Vương âm thanh hùng hồn vang vọng cả đại sảnh, hắn đột nhiên đứng dậy, sải bước rời đi.
"Ngày mai đến giờ lành, lễ sắc phong mọi việc đều không thay đổi, ngươi tốt nhất là mặc tốt phượng quan hà bí*, chuẩn bị làm Trắc phi của Bổn vương."
Trấn Bắc Vương bóng lưng anh vũ biến mất không nhìn thấy nữa, Thẩm Ngọc ngẩn ra không nhúc nhích một hồi lâu.
...
*Phượng quan hà bí: Lễ phục mão phượng, khăn quàng vai mặc trong lễ thành thân.