Chương 71

"Ngọc Nhi...Ngọc Nhi..."
"Ngươi không phải thích nam nhân sao? Bổn vương đáp ứng ngươi, như vậy đã đủ chưa?"
"Ngươi đời này chỉ được nhớ một nam nhân duy nhất chính là Bổn vương!"


"Bổn vương chỉ cần nghĩ đến ngày đó ngươi cùng Diệp Đế ở chung một đêm, liền hận không thể giết ch.ết ngươi!"
Tình ái nồng đượm, qua loa gọi tên Thẩm Ngọc, một bên lại ra sức làm nhục y, động tác nhanh đến nỗi tựa như muốn nuốt chửng thân thể Thẩm Ngọc.


"Ngươi thích hoàng đế sao? Bổn vương cũng có thể làm!"
Thẩm Ngọc căn bản không nghe được hắn đang nói gì, y bị giày vò đến sức cùng lực kiệt, thuận theo Trấn Bắc Vương chạy nước rút gầm nhẹ một cái, lần hoan ái này cuối cùng cũng kết thúc.


Thẩm Ngọc thậm chí còn không biết Trấn Bắc Vương đã rời đi từ lúc nào, y nặng nề tiến vào giấc ngủ.


Khi Thẩm Ngọc từ trong ác mộng giật mình tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao, trong thư phòng chỉ còn lại một mình y, yên tĩnh đến nỗi dường như sự điên cuồng ngày hôm qua chỉ là một cơn ảo giác. Thẩm Ngọc cố gắng kéo thân thể mệt mỏi giống như không thuộc về mình, trở về Thiều Hoa Viện.


Tống Thanh lấy nước muối tới để y súc miệng, thấy Thẩm Ngọc dáng vẻ lảo đảo giống như muốn ngã, liền biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
"Rửa mặt cùng chải đầu một chút đi." Tống Thanh nhàn nhạt nói: "Y phục người đã bị bẩn, ta giúp người đem đi giặt sạch."


available on google playdownload on app store


Tống Thanh nhìn y phục loang lổ vết bạch trọc, là dấu vết hoan ái còn sót lại, còn có một vài vết máu khiến người ta thấy mà giật mình.


Thẩm Ngọc mệt mỏi khoát khoát tay, tỏ ý không cần, y hiện tại không còn sức quan tâm y phục bẩn hay không bẩn nữa, toàn thân đau nhức, mỗi một động tác đều hết sức khó khăn.
"Vương gia nghe người giải thích chứ?"


Có lẽ không muốn nhìn thấy một người bạch ngọc không chút tì vết, lại bị hành hạ thành cái dáng vẻ thê thảm này, Tống Thanh sinh lòng thương tiếc.
Thẩm Ngọc khẽ nâng lên mí mắt, nhìn Tống Thanh một cái.


Không có, Trấn Bắc Vương thậm chí còn không để cho y viết chữ, lấy đâu ra cơ hội để giải thích đây?


Thế nhưng Thẩm Ngọc đã đạt được mục đích, Trấn Bắc Vương sủng hạnh y, chứng minh hắn vẫn còn yêu thích thân thể mình, chỉ cần có thể ở bên cạnh bầu bạn hắn, mình là Trắc phi địa vị tôn quý, hay là là một nam nô vô danh, Thẩm Ngọc đã không còn quan tâm nữa.


Đến cả tôn nghiêm, danh dự còn sót lại của một nô lệ, Thẩm Ngọc cũng đã hoàn toàn dâng tặng cho Trấn Bắc Vương.
"Vậy người tự biến bản thân mình thành cái bộ dạng này, có ý nghĩa gì?"
Tống Thanh đột nhiên có chút kích động, giọng điệu cũng trở nên cứng rắn hơn.


Thẩm Ngọc sững sờ, sau đó lại hướng Tống Thanh mỉm cười: "Không có sao, ta rất tốt."
Tống Thanh nhìn biểu tình gương mặt y, trong đầu hiện lên mấy chữ, lấy khổ làm vui.
Y giống như bị ma xui quỷ khiến, vô thức cho rằng Trấn Bắc Vương là ý nghĩa tồn tại của y.


"Người nên nghỉ ngơi trước đi, ta đi mời Biển thái y tới."
Tống Thanh không muốn nói thêm nữa, lui ra ngoài.


Đêm giao thừa, Trấn Bắc Vương ngủ lại thư phòng, người thất vọng nhất có lẽ là Vương phi, nàng cho rằng ngày lễ tết, Trấn Bắc Vương tốt xấu gì cũng sẽ đi Lê Thanh Viện bầu bạn nàng, Vương phi còn đặc biệt chuẩn bị một bàn tiệc rượu, cuối cùng vẫn là không đợi được Trấn Bắc Vương đến.


Lại tiếp tục sai người đi nghe ngóng, hóa ra Thẩm Ngọc tới thư phòng, cùng Trấn Bắc Vương điên loan đảo phượng một đêm, Vương phi tức giận bừng bừng, đập vỡ cả lọ cẩm thạch có giá trị liên thành.


"Đồ tiện nhân lẳng lơ không biết xấu hổ! Đê tiện...hèn hạ! Bổn vương phi đã cố gắng không đụng tới y, y lại thế nào, lại dám tâm tâm niệm niệm tranh giành sủng ái cùng với ta! Y không phải ốm đau bệnh tật sao? Thế nào lúc thừa hoan Vương gia không thao ch.ết y đi?! Giả bộ bệnh lừa gạt sự thương tiếc của Vương gia, hồ ly tinh! Không được, Thược Dược ngươi mau đi mời người kia đến vương phủ cho ta!"


Thược Dược do dự nói, "Nhưng mà hoàng thượng đã căn dặn công chúa điện hạ, ngàn vạn lần không thể nóng vội được."
"Ta không chờ nổi nữa, cứ tiếp tục như vậy, vương phủ này sớm sẽ do tiện nhân kia làm chủ!"






Truyện liên quan