Chương 99: Yêu mị tái thế
Edit + Beta: Vĩnh Nhi
Trong điện Tiêu phòng truyền ra mùi thuốc nồng nặc, xộc thẳng vào mũi Thẩm Nhược Phi, khiến nàng sặc đến đắng cả lưỡi, nàng lấy tay che mũi cau mày đi vào.
Ở trong chính điện có vài ấm sắc thuốc đang được đun trên ngọn lửa nhỏ, sôi lên sùng sục khiến nắp ấm đập vang, mấy cung nữ bận tối mắt tối mũi, ngay cả Khương hoàng hậu cũng cầm trong tay một quyển y thuật, đang suy nghĩ một ít phương thuốc.
"Tần thiếp tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Khương hoàng hậu nắm một ít thuốc đặt lên cân, cau mày lại, nóng lòng sốt ruột cộng thêm bị mấy cái bếp than vây quanh, trên trán đổ lấm tấm mồ hôi.
"Bổn cung không phải đã nói cho ngươi biết, mấy ngày này không cần đến thỉnh an sao?"
Thẩm Nhược Phi cúi người thấp giọng nói: "Tần thiếp lo lắng cho Tam hoàng tử điện hạ, vừa nghĩ tới Tam hoàng tử điện hạ bị bệnh, bị cơn đau dằn vặt, tần thiếp liền ăn không ngon ngủ không yên, hận không thể thay Tam hoàng tử bị bệnh, quả thực không yên lòng cho nên mới tới thăm, tần thiếp sẽ cẩn thận, sẽ không ồn ào làm ảnh hưởng đến Tam hoàng tử."
"Ừ, đa tạ ngươi."
Khương hoàng hậu nghe được vài câu nói vừa ý, vốn đang lo lắng sót ruột cũng giảm bớt đi một ít, nàng cùng Thẩm Tiệp dư không có giao thiệp qua lại, chí ít còn có cái vẻ mặt ngoài hòa thuận, bằng không người ngoài lại nói người hoàng hậu như nàng quá khắt khe.
"Bệnh tình Tam hoàng tử điện hạ thuyên giảm chút nào chưa ạ?" Thẩm Nhược Phỉ nghiêng đầu hỏi thăm.
"Đã thỉnh thái y thay đổi ba phương thuốc, Dục Nhi ngay cả sốt cũng không giảm, ngược lại ho khan ngày càng kịch liệt hơn, đêm qua còn ho ra cả máu..."
Khương hoàng hậu vừa nói, vừa nghiêng đầu âm thầm lau đi nước mắt.
Thẩm Nhược Phi bận rộn khuyên giải: "Hoàng hậu nương nương không cần quá mức lo lắng, có lẽ là do mấy cung nữ, nhũ mẫu không chăm sóc hoàng tử điện hạ cho tốt, Tam hoàng tử là người hiền tự có thiên tướng."
*Hiền tự có thiên tướng:
giống như ở hiền gặp lành.
"Chính vì sợ các nàng lơ là lười biếng, Bổn cung mới đón Dục Nhi đến Điện Tiêu phòng, tự mình chăm sóc, ai...."
Khương hoàng hậu đỡ trán, sắc mặt nàng mệt mỏi, dưới bọng mắt còn có quầng thâm đen, đã hai đêm không được nghỉ ngơi cho tốt.
Thẩm Nhược Phi ngay sau đó hỏi: "Tam hoàng tử điện hạ là từ ngày nào bắt đầu bị nhiễm phong hàn?"
"Đã được mười lăm ngày, đủ nửa tháng." Khương hoàng hậu thuận miệng nói.
"Mười lăm ngày..... A!"
Thẩm Nhược Phi tựa hồ như nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt hoảng sợ kêu lên thất thanh.
"Dục Nhi vừa mới ngủ, ngươi nhất kinh nhất sạ là muốn đánh thức hắn sao?!" Khương hoàng hậu thấp giọng khiển trách.
"Không.....không phải, Tần thiếp..... Tần thiếp....." Thẩm Nhược Phi ấp a ấp úng, nghi ngờ không thôi.
"Có chuyện gì liền nói!" Khương hoàng hậu không kiên nhẫn.
Thẩm Nhược Phi lại gần một chút, nói: "Tần thiếp chỉ là nhớ tới....vị đang ở Kỳ Lân Các kia, đúng vừa vặn mười lăm ngày trước tiến cung."
Khương hoàng hậu không vui: "Ta còn tưởng là chuyện gì, chẳng lẽ y vừa vào cung đã làm hại Dục Nhi?"
"Dạ........"
Thẩm Nhược Phi do dự, cúi đầu không nói.
"Ngươi đến cùng muốn nói cái gì?" Khương hoàng hậu truy hỏi.
Thẩm Nhược Phi cắn cắn môi dưới nói: "Hoàng hậu nương nương có chỗ không biết, vị ở Kỳ Lân Các kia, từng là nô tài làm việc trong phủ tần thiếp. Có mấy lời tần thiếp vốn không nên loạn nói huyên thuyên, nhưng lại không dám che giấu Hoàng hậu nương nương..."
"Chuyện gì?"
"Mười mấy năm trước, có một vị đạo sĩ đến phủ, nói từ xa trông thấy Thẩm phủ có yêu quang hiện ra, mây đen bao phủ, hỏi Thẩm phủ có hài tử mới sinh ra không, vừa vặn có một bà tử sinh con, chính là tiểu người câm kia chào đời, vị đạo sĩ kia sau khi xem xong thì cực kỳ hoảng sợ, nói hài tử mới sinh kia là yêu mị tái thế, nên thừa dịp y chưa lớn lên mau chóng loại trừ, bằng không tương lai nhất định sẽ họa quốc ương dân* yêu mị loạn thế."
*Họa quốc ương dân:
hại nước hại dân.
Khương hoàng hậu nhíu mày nói: "Những chuyện quỷ quỷ quái quái đến mức này, sợ là nói bậy nói bạ...."
Thẩm Nhược Phi mừng thầm trong lòng, Khương hoàng hậu ngoài miệng nói không tin, trong lòng cũng đã có chút hiếu kì.
"Cha mẹ Tần thiếp cũng nói như vậy, hài tử nô tài cũng là một mạng người, cha mẹ Tần thiếp cũng không đành lòng sát hại, vì vậy sai người đuổi yêu đạo kia ra khỏi phủ.....chưa từng nghĩ đến, mặt trời còn chưa lặn, mẹ tần thiếp bỗng nhiên tim đập nhanh đột tử, nàng thân thể khỏe mạnh, ngay cả nguyên nhân ch.ết cũng không rõ, quả thực kỳ quái."
"Lại có chuyện này?"
Khương hoàng hậu quả nhiên sợ hãi, lại giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó.
"Đúng vậy, cha tần thiếp nhân từ, xảy ra chuyện như thế cũng không nhẫn tâm giết hài tử kia, nói chắc là do trùng hợp, nhưng vẫn là có chút kiêng kỵ sợ lời nói của yêu đạo kia trở thành sự thật, liền đem hài tử kia cùng mẹ nhốt vào phòng chứa củi, không cho phép bọn họ ra ngoài gieo họa."
Khương hoàng hậu vội vàng hỏi: "Sau đó thì sao? Phủ của ngươi còn xảy ra chuyện gì khác nữa không?"
"Vị đạo nhân kia đã từng nói qua, chỉ cần không cho yêu mị tái thế nhìn thấy người, y sẽ gieo họa không được, cho nên nhốt ở hậu viện, quý phủ ngược lại vẫn luôn bình an vô sự, nhưng y càng ngày càng lớn lên, trời sinh bị câm, dáng dấp đúng là như họa, yêu tinh quỷ mị, tần thiếp cũng có một chút mỹ danh, cũng không bằng một phần của y, nương nương người thử nói xem, một người nam nhân, thật có thể lớn lên xinh đẹp như vậy sao?"
Khương hoàng hậu trầm tư nói: "Bổn cung bận rộn chăm sóc Dục Nhi, vẫn chưa đi gặp mặt, chỉ là bị câm cùng tướng mạo.....sợ là có chút gượng ép."
"Khi nào nương nương được nhàn rỗi, đi qua xem thử một chút liền biết." Thẩm Nhược Phi lại nghĩ tới cái gì nói, "Còn nữa, tuy đã nhốt người câm này vào phòng chứa củi, nhưng chung quy vẫn phải tiếp xúc với bọn nô tài ở hậu viện, kết quả những nô tài kia lại vì y, đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu, đây không phải là hồng nhan họa thủy thì là cái gì?"
Khương hoàng hậu không nén được tức giận, bật ngồi dậy.
"Ngươi là nói..... hoàng thượng mang y về cung, cũng là bị sắc đẹp của y mê hoặc? Không thể nào, hoàng thượng hắn không thích nam sắc..."
"Đúng vậy, hoàng thượng không phải là long dương chi phích*, nhưng vì cớ gì lại hết lần này đến lần khác bị y mê hoặc chứ?" Thẩm Nhược Phi lại thêm mắm thêm muối một phen, "Nương nương người không thấy, hoàng thượng che chở y chặt chẽ đến thế nào đâu, mới vừa rồi Tần thiếp đi thỉnh an, nhìn thấy hoàng thượng nắm tay y, nét mặt đều là sủng ái....."
*Long dương chi phích
:
là câu ghép nói về hai điển tích "Đoạn tụ chi phích*" và "Long dương chi hảo*"
"Nói bậy!".
Khương hoàng hậu giận dữ, Thẩm Nhược Phi sợ đến vội vàng quỳ xuống đất.
"Nương nương bớt giận, tần thiếp không nên nói những thứ này.....nhưng người câm kia là người đi ra từ trong phủ Tần thiếp, vạn nhất thực là không rõ lòng người, mê hoặc hoàng thượng, họa loạn triều cương, còn hại đến Tam hoàng tử điện hạ, rõ ràng chỉ là bệnh phong hàn bình thường, lại mãi không thấy khỏi, Tần thiếp có tội...."
Nói đến Tam hoàng tử, quả nhiên đánh trúng nơi mềm yếu nhất của Khương hoàng hậu.
"Không được, Bổn cung muốn đích thân đi gặp Thẩm Ngọc này, nhìn y có phải giống như lời ngươi nói hay không!"
Khương hoàng hậu vội vàng muốn phượng giá đi tới Kỳ Lân Các, Thẩm Nhược Phi nhanh chóng ngăn nàng lại.
"Hoàng hậu nương nương chậm đã!" Thẩm Nhược Phi hai mắt ngấn lệ nói, "Tần thiếp đều là nghe cha nói, là thật hay giả còn chưa biết, hiện tại hoàng thượng vẫn còn ở Kỳ Lân Các, Hoàng hậu nương nương cứ như vậy xông vào chất vấn, sợ rằng không thể khiến cho Thẩm Ngọc kia biết khó mà lui, ngược lại còn chọc giận đến hoàng thượng."
Khương hoàng hậu dừng lại, bình tĩnh chốc lát, nói: "Ngươi nói cũng đúng, thế nhưng Dục Nhi bệnh càng ngày càng nặng, Bổn cung một khắc cũng không chờ nổi nữa!".
"Nương nương, những chuyện ma quỷ này không có chứng cứ, không bằng nương nương đi hỏi Khâm thiên giám xem, có thể Tần thiếp nói oan cho Thẩm Ngọc, nhưng nếu như không phải, chúng ta sẽ tìm biện pháp chữa trị cho Tam hoàng tử điện hạ.".
"Đúng rồi, Bổn cung quên mất có Khâm thiên giám, người đâu! Đi mời giám chính Khâm thiên giám tới hoàng cung.".
Khương hoàng hậu trái lo phải nghĩ, vẫn là không yên lòng, cho dù Thẩm Ngọc không phải là yêu mị tái thế gì đó, cũng không thể để Diệp Đế dính vào thói quen long dương!
...
Chú thích
: 2 điển tích trong câu "Long dương chi phích"
*Đoạn tụ chi phích
:
điển tích này được bắt nguồn từ mối tình "đoạn tụ" giữa Hán Ai Đế và Đổng Hiền. Đổng Hiền là nhân vật chính trong câu chuyện "tình yêu cắt áo" của Hán Ai Đế rất nổi tiếng. Ai Đế vì Đổng Hiền đã cam tâm tình nguyện bỏ đi không ít những người đẹp trong hoàng cung để sủng ái một mình ông ta, thậm chí còn muốn đem giang sơn nhường lại cho ông ta. Mối tình giữa họ trở thành hình mẫu cho những người đồng tính luyến ái ở đời sau. Theo sử sách còn ghi chép lại, Đổng Hiền không chỉ có khuôn mặt giống mỹ nữ mà từ ngôn ngữ cử chỉ đều giống phụ nữ, "tính tình dịu dàng", "giỏi quyến rũ". Vì vậy Ai Đế ngày càng súng ái Đổng Hiền hơn. Có một lần ngủ trưa, Đổng Hiền gối lên cánh tay áo của Ai Đế mà ngủ. Ai Đế muốn quay người nhưng cũng không muốn làm tỉnh giấc của Đổng Hiền nên lấy kiếm cắt đứt cánh tay áo của mình. Người đời sau gọi mối tình đồng tính là "mối tình cắt tay áo" cũng là có nguồn gốc là điển cố này.
*Long dương chi hảo
:
Thời Chiến quốc có Long Dương Quân là một cậu học trò vô cùng khôi ngô tuấn tú. Anh ta được Ngụy vương say mê vô cùng, đồng sàng cộng chẩm (ăn cùng ngủ cùng), rất được sủng ái.
Một ngày hai người cùng đi thuyền câu cá, Long Dương Quân câu được hơn mười con cá,cá cắn câu ngày càng nhiều, thế nhưng nước mắt lại rơi, Nguỵ vương thấy vậy liền hỏi có chuyện gì, Long Dương Quân nói: "Khi đại vương câu được con cá lớn, trong lòng sẽ rất vui vẻ. Thế nhưng lưỡi câu rất nhanh chóng sẽ được thả xuống nước để tìm con cá to hơn, còn con cá vừa câu được sẽ bị vứt đi mà không được ngó ngàng tới nữa. Thần không dám liên tưởng đến, như nay thần có thể được sự sủng ái của đại vương, có được một địa vị hiển hách trong triều đình, thần dân thấy thế, đều rất kính trọng thần, nhưng khắp trời đất này, người dung mạo tuấn tú nhiều không đếm xuể, bên ngoài người ta đồn đại rằng thần sở dĩ được đại vương sủng ái, là vì dung mạo của mình. Thần tự lo lắng rằng mình cũng giống như con cá vừa bị mắc câu, sợ ngày mình bị bỏ đi không còn xa nữa, như thế thần làm sao mà không khóc được?"
Sau đó Ngụy vương ra một sắc lệnh trong cả nước rằng: Từ nay về sau nếu có người bàn luận mỹ nhân, nếu bị phát hiện sẽ bị giết mà không cần định tội. Câu thành ngữ "Long Dương chi hảo" cũng bắt nguồn từ đây.