Chương 6

Hắn e lệ đỏ hồng đôi má, khuôn mặt đáng yêu động lòng người, khiến Trấn Lan Ưng si mê tới ngây ngẩn, Võ Duyệt Dương đứng lên đi ra ngoài, Trấn Lan Ưng không kịp nghĩ gì vội giữ tay Võ Duyệt Dương lại: “Không sao, ngươi ở đây lâu một chút cũng không sao .”


Võ Duyệt Dương quay đầu lại, Trấn Lan Ưng nhận ra bàn tay y đang nắm chặt cánh tay Võ Duyệt Dương, lập tức y lại giống như nàng tiểu thiếp, nuốt nước bọt, nhỏ giọng nói: “ Ta là nói nếu như ngươi không thấy phiền, có thể ở lại đây, cùng nói chuyện với ta.”
“Ừ.”


Kỳ thật Võ Duyệt Dương căn bản cũng không muốn rời đi, hắn lại ngồi xuống bên giường, Trấn Lan Ưng kéo lại khố của mình, Võ Duyệt Dương nghĩ lại vừa nãy hắn vừa cường ép y cởi khố tử, thực vô cùng thất lễ, liền cúi đầu xin lỗi.


“Ta nghe Trấn Giáp nói ngươi bị thương ở nơi đó, bởi vậy mới bắt ngươi cởi khố để ta xem, ngươi cảm thấy bị hạ nhục có phải không? Ta đã nghĩ thông, ta đá ngươi khiến ngươi bị thương, đó là ta sai, thỉnh ngươi tha thứ.”
“Không sao, ta biết ngươi quan tâm ta.”


Một câu quan tâm khiến Võ Duyệt Dương thần tình e lệ, y nói như vậy chẳng qua là lời nói khách sáo, thế nhưng khiến tim hắn đập thình thịch, hắn đúng là có chút quan tâm tới y, thế nhưng cái tình cảm trong lòng hắn là gì hắn có chút mơ hồ không hiểu, vì sao hắn luôn cảm thấy thứ tình cảm này thật mãnh liệt, nóng bỏng, khiến cho hắn toàn thân run rẩy.


Còn chuyện đêm hôm đó, mặc dù hắn say nên không nhớ rõ lắm, thế nhưng cái cảm giác khoái lạc, lâng lâng như đi mây về gió khắc sâu trong lòng hắn vô cùng sâu sắc, hai người bọn hắn xác thực đã làm chuyện phu thê, nếu như không phải hắn là nam nhân, chắc chắn Trấn Lan Ưng đã sớm cưới hắn rồi.


available on google playdownload on app store


Chẳng rõ vì sao, nghĩ tới đây, Võ Duyệt Dương bỗng dâng lên trong lòng cảm giác chua xót, Trấn Lan Ưng cũng đã nói với hắn y nhất định sẽ chịu trách nhiệm, có điều nếu hắn cùng muội tử của mình cùng vào nhà y, có lẽ Trấn Lan Ưng nhất định sẽ nghĩ ra đối sách tốt nhất, có điều hắn là nam nhân, không có tư cách làm dâu nhà người ta.


Hơn nữa chẳng qua Trấn Lan Ưng cảm thấy có trách nhiệm nên mới nói vậy, nên trong lòng hắn có chút không cam lòng.
“Ta…ta ra ngoài”.


Võ Duyệt Dương khuôn mặt sầu thảm, Trấn Lan Ưng chân tay như thừa thãi, lúng túng không biết làm gì, y đã nói cái gì khiến hắn khó chịu sao? Thấy khuôn mặt buồn bã của hắn khiến y đau lòng.
“Trời đã tối rồi, đừng nên cố gắng trở về Duyệt Dương sơn trang, ngủ lại đây đi.”


Kỳ thực sắc trời vẫn còn sáng, thế nhưng bởi vì Trấn Lan Ưng nhìn vào mắt hắn nói mấy lời này, nên Võ Duyệt Dương thấp giọng hỏi: “Ta ở lại đây thực sự tốt sao?”
“Đương…đương nhiên, ta sai người dọn dẹp lại căn phòng ngay sát phòng ta, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau dùng bữa tối.”


Trấn Lan Ưng không nén nổi vui mừng, một bước lập tức xuống giường, gọi Trấn Giáp tới an bài: “A Giáp, mau chuẩn bị bữa tối, Võ Duyệt Dương muốn cùng dùng bữa với ta.”


Trấn Giáp từ lúc ra khỏi cửa đã đứng chờ rất lâu, ngay khi nghe thấy thế vội vã gọi người lập tức chuẩn bị bữa tối, y nghĩ thầm, Võ Duyệt Dương muốn ở lại ăn cơm, chẳng phải chứng minh đại sự đã thành công hơn phân nửa? Trách không được chủ tử nhà y mặt mày phấn khởi rạng ngời, đều không phải y tự khoe khoang, thế nhưng y cảm thấy năng lực làm việc của mình không gia nhân nào sánh được, ví như hôm nay chẳng phải y đã vãn hồi cứu vãn đại sự hay sao? Trấn Giáp khẩn trương chuẩn bị bữa tối, chẳng bao lâu bữa tối đã chuẩn bị xong.


“Cái này ăn rất ngon, ăn nhiều một chút”.
Trấn Lan Ưng gắp một chén đầy thức ăn cho Võ Duyệt Dương, Võ Duyệt Dương bật cười nói: “Nhiều như vậy ta ăn không hết.”
“Không sao, ăn nhiều một chút, ngươi phải béo lên chút nữa.”


Trấn Giáp ở một bên thị hầu, nhịn không được trong lòng khua tay tán thưởng, bảo chủ nhà y cái gì cũng tốt, chỉ kém khoản giao tiếp, gặp phải người không hợp với bảo chủ, thì đến nói y cũng không thích nhiều lời, thế mới biết lần này bảo chủ hết lòng vì hôn sự, vì hôn sự mà sẵn sàng liều mạng, nói chuyện với Võ Duyệt Dương vô cùng chu đáo, khiến y nhịn không được cảm thấy hôn sự lần này thành công tới nơi rồi.


“Thứ này ăn cũng ngon, ngươi cũng ăn đi.”
Võ Duyệt Dương cũng gắp một ít vào bát Trấn Lan Ưng , Trấn Lan Ưng nhìn say sưa, có Võ Duyệt Dương ngồi bên cạnh, y ăn món nào cũng cảm thấy đặc biệt ngon.
“Ta giúp ngươi múc canh.”


Trấn Lan Ưng múc chút canh vào bát đưa cho Võ Duyệt Dương, động tác lấy canh cho Võ Duyệt Dương còn ôn nhu hơn cả khi Võ Duyệt Dương còn cải trang là Võ Duyệt Tâm , hơn nữa sự ôn nhu này hoàn toàn đều vì Võ Duyệt Dương mà làm, khiến Võ Duyệt Dương trong lòng như được bọc trong mật đường, khiến thanh âm của hắn cũng nhu hòa không ít.


“Ta cũng giúp ngươi múc canh.”
“Việc nặng nhọc như vậy để ta làm là được rồi.”


Trấn Lan Ưng đem việc múc canh thành việc nặng, khiến Võ Duyệt Dương nở nụ cười, Trấn Lan Ưng vui sướng khi nhìn thấy lúm đồng tiền hiển hiện trên má Võ Duyệt Dương khi hắn cười, ngây ngây ngốc ngốc ăn hết chỗ thức ăn mà căn bản y còn không biết là đang ăn cái gì, nói tóm lại chỉ cần Võ Duyệt Dương ngồi bên cạnh, thì tất thảy thức ăn đều là mĩ thực, chỉ sợ rằng cho dù trước mắt y là bùn đất thì y vẫn vui vẻ nuốt vào bụng.


“Ăn xong rồi, chúng ta đi tản bộ đi, bên ngoài Trấn Lan Ưng không khí rất tốt, chúng ta đi dạo mát một chút.”


Thấy sắc trời còn sáng, Trấn Lan Ưng dẫn Võ Duyệt Dương đi ra ngoài, bên ngoài Thiên Ưng Bảo chỉ toàn núi, hơn nữa sườn núi cũng dốc đứng, đi không bao lâu, Võ Duyệt Dương đã đổ mồ hôi, Trấn Lan Ưng liền đỡ hắn, để hắn ngồi một bên.
“Ta thật là văn nhược.”


“Không sao, cứ ngồi chỗ này đi, ngồi nơi đây cũng xem được phong cảnh xung quanh, không cần phải đi lên tới đỉnh.”
“Ừ.”


Hai người ngồi an vị trên sườn núi, ngửa mặt nhìn bầu trời bây giờ đã hoàn toàn chuyển màu lam trong suốt, không gợn chút mây, chỉ có một mảnh tuyết xanh bao lấy mảnh mặt trời rực rỡ tỏa ánh hào quang.


“Ở bên sườn núi thật tốt, vừa đẹp lại vừa an tĩnh, Duyệt Dương sơn trang ở nơi đất bằng, cho dù không khí cũng tốt, nhưng vẫn còn kém ở đây.” Võ Duyệt Dương nhìn ráng chiều, cảm thán thốt lên: “Chỗ này thật đẹp, thật thoải mái.”


Tâm trí Trấn Lan Ưng toàn bộ đặt ở mĩ cảnh trước mắt, lúc này lực chú ý của y đặt ở khuôn mặt trắng nõn, đôi mắt mờ sương của Võ Duyệt Dương, cùng với hương vị ngòn ngọt tỏa ra từ cơ thể hắn.


Mĩ cảnh trước mắt không phải là cảnh sắc mà chính là khí chất thoát tục của Võ Duyệt Dương khiến y khuynh đảo, Võ Duyệt Dương cũng quay lại nhìn y, e thẹn cúi đầu, đôi má ửng hồng, cảm nhận được ánh mắt của Trấn Lan Ưng vẫn chăm chú nhìn mình, Võ Duyệt Dương e thẹn hỏi một câu, giọng điệu không có chút gì giống ác bà bà thường ngày mà nhẹ nhàng khinh nhuyễn:


“Ngươi đang nhìn cái gì?”


Võ Duyệt Dương cảm thấy người nóng bừng, hai má hồng hồng, biết rõ rằng hai nam nhân ngồi cùng một chỗ sẽ chẳng xảy ra việc gì, hơn nữa Trấn Lan Ưng không thể có hứng thú với hắn, lần trước bởi vì uống say nên mới xảy ra chuyện, bằng không một người luôn muốn cưới vợ như Trấn Lan Ưng sao có thể đối với hắn…


Suy tưởng đột nhiên bị cắt ngang, Trấn Lan Ưng phủ bàn tay to của y lên má hắn, Võ Duyệt Dương nín thở nhìn khuôn mặt tuấn tú của y càng ngày càng gần, tim hắn đập như trống khua, hắn hơi nhô người về phía trước, hé mở cặp môi, hắn biết người y muốn cưới là muội muội của mình, thế nhưng khi môi chạm môi, toàn thân hắn mềm nhũn, hỏa nhiệt mãnh liệt như thiêu đốt da thịt hắn.


“Ngươi thật thơm quá, Duyệt Dương, thật thơm.”
“Lan Ưng.”
Hắn kêu nhẹ tên y, hai tay ôm lấy cổ y, dâng lên đầu lưỡi để y hút lấy, mãi tới khi hắn không thở nổi, toàn thân vô lực, Trấn Lan Ưng mới luyến tiếc rời ra.
“Ta…ta…đang làm cái gì?”


Võ Duyệt Dương lập tức tỉnh táo, Trấn Lan Ưng trăm phương ngàn kế phái Trấn Giáp tới gặp hắn không phải để bàn hôn sự sao? Vậy mà hắn lại cùng với phu quân tương lai của muội muội, tại nơi hoang sơn vắng vẻ thân mật? Hơn nữa hắn còn chủ động dâng môi mình lên, chẳng lẽ hắn lại vô sỉ tới mức vậy sao?


Hắn ngồi dậy, tự ghê tởm chính mình tới mức khuôn mặt phát ra nộ khí, Trấn Lan Ưng bị dọa sợ tới mức buông hai tay, nhìn thấy khuôn mặt kinh sợ vì bị hắn dọa, Võ Duyệt Dương càng xác định Trấn Lan Ưng vô cùng khiếp sợ mình, vậy sao y có thể chủ động thân mật với hắn. Ngực hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang, Võ Duyệt Dương cảm thấy mình vô cùng ngu ngốc, vội bối rối chạy xuống núi.


Trấn Lan Ưng ɭϊếʍƈ ɭϊếʍƈ môi, nụ hôn ngọt ngào ban nãy khiến y còn ngây ngất, chẳng lẽ ban nãy là y cường ép Võ Duyệt Dương? Tại sao hắn lại sinh khí? Chẳng lẽ y thực sự đã cường ép hắn? Hắn không mấy nhớ rõ tình huống ban nãy, ban nãy y chỉ cảm thấy Võ Duyệt Dương thật đẹp, bởi vậy y không kiềm chế được, liền hôn hắn, tư vị ngọt tới tiêu hồn, khiến y luyến tiếc không rời.


“Duyệt…Duyệt Dương !”
Y vội gọi to, Võ Duyệt Dương bước chân càng nhanh hơn, đối với y nói: “Đừng nên lại đây.”


Thấy hắn tâm tình không tốt, khí thế của y giảm hơn phân nửa, vội vàng lại như tiểu thiếp lí nha lí nhí nói: “Duyệt Dương, có gì chúng ta từ từ nói chuyện, ta xin lỗi, ta căn bản không muốn như thế, là ta nhất thời bị quỷ ám, từ trước tới giờ ta kì thực chưa từng muốn như vậy.”


Nghe tới đây, nước mắt Võ Duyệt Dương đều ứa ra, Trấn Lan Ưng chưa từng muốn làm như vậy, vậy chẳng lẽ từ trước đến giờ là do hắn ép buộc y? Chẳng lẽ ban nãy chính biểu tình của hắn nên mới sinh ra chuyện? Hắn vì muốn ép y nên mới nhích lại gần y?


“Đừng nói nữa!” Cước bộ của Võ Duyệt Dương ngày một nhanh.
Nhưng bởi dưới chân toàn đá và cành cây, hơn nữa cước bộ đột ngột thay đổi nên Võ Duyệt Dương bị trượt chân, mắt thấy mình sắp rơi từ vách núi cao xuống đất, Võ Duyệt Dương không khỏi kêu lên sợ hãi.


“Cẩn thận!”
Trấn Lan Ưng con mắt đỏ lên vì lo lắng, y sợ hắn ngã xuống, nếu đổi là y ngã từ vách núi cao kia xuống, với công phu của y thì không mấy nghiêm trọng, thế nhưng nếu là hắn, ngã từ nơi đó xuống nếu không ch.ết cũng bị trọng thương.


Trấn Lan Ưng lao người chụp lấy Võ Duyệt Dương, ghì chặt hắn vào trong lòng, trái tim hoảng loạn đập mạnh hơn cả khi chính y đối mặt với sinh tử, Võ Duyệt Dương toàn thân run rẩy, sinh tử ngay trước mắt, nếu không phải Trấn Lan Ưng nhanh nhẹn lao tới, thì hiện tại hắn đã thịt nát xương tan.


“Ngươi không sao chứ?” Võ Duyệt Dương thân ngươi vẫn còn run rẩy, Trấn Lan Ưng đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc hắn nói: “Đừng lo, ta đã ôm được ngươi rồi, ngươi không sao cả, không làm sao cả.”


Võ Duyệt Dương chân mềm nhũn, không thể bước đi, Trấn Lan Ưng liền bế hắn lên, Võ Duyệt Dương kinh hô một tiếng, hắn không ngờ bị y bế vào lòng, liền giãy dụa, cự tuyệt nói: “Ta đường đường là một nam nhân, bị ngươi bế như tiểu cô nương thì còn ra thể thống gì? Để ta xuống, ta có thể tự đi”.


“Không cho phép ngươi náo loạn nữa!”


Trấn Lan Ưng hiếm có dịp nào quát to tới vậy, hơn nữa âm điệu còn vô cùng uy nghiêm, giống như đang mắng chính lão bà (vợ) nhà mình vậy, Trấn Lan Ưng đưa tay đánh mạnh vào mông Võ Duyệt Dương, khiến hắn kinh hoảng kêu lên một tiếng, nhìn thần tình hung hãn tràn đầy tức giận của Trấn Lan Ưng , Võ Duyệt Dương không dám tiếp tục giãy dụa.


“Ngươi còn tiếp tục náo loạn ầm ĩ, ta sẽ không bao giờ…để ngươi lên Thiên Ưng Bảo nữa.”


Trấn Lan Ưng vẻ mặt nam tử khí khái xuất ra nộ ngôn, khiến Võ Duyệt Dương không dám lên tiếng, Võ Duyệt Dương chưa từng nhìn thấy khuôn mặt oai hùng tuấn dũng như vậy của Trấn Lan Ưng, khiến hắn tim đập thình thịch, hoặc giả, có lẽ ngay từ lần đầu gặp gỡ hắn đã nhận thấy, có điều hắn cố tình không thừa nhận.


“Ôm lấy cổ ta, nếu không sẽ bị ngã.” Y ở trước mặt hắn hung hăng, thanh âm mạnh mẽ ra lệnh, hơn nữa còn rất cương quyết.
“Ừ…ừ.”
Lần này Võ Duyệt Dương khuất phục đáp hai tiếng nho nhỏ, hơn nữa còn nghe lời vươn tay ôm lấy cổ Trấn Lan Ưng , dụi mặt vào ngực y, mềm nhẹ như nước.


Chẳng hiểu vì sao hiện tại thân thể hắn xuội lơ vô lực, chính là bởi ban nãy quá kinh hách sao? Chính bởi sự mạnh mẽ uy dũng lúc này của Trấn Lan Ưng khiến hắn cảm thấy an toàn? Cảm giác hắn được y che chở?


Hắn không biết tột cùng là vì sao, hiện tại hắn chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi cùng mùi thơm đặc trưng tỏa ra từ Trấn Lan Ưng , hắn xấu hổ vùi sâu mặt vào cổ y, cảm nhận mùi hương nam tính từ y, vị đạo khoan khoái mà nhẹ nhàng dễ ngửi.


“Tạ ơn…tạ ơn ngươi.” Hắn khàn khàn nói lời cảm ơn.
Trấn Lan Ưng ngắn gọn đáp lời, ôm lấy hắn trong ngực, một đường trở về Thiên Ưng Bảo, hoàn toàn không thèm đếm xỉa thấy tôi tớ trong bảo đang nhìn y mà giật mình ngốc lăng.


Đối với Võ Duyệt Dương mà bảo chủ luôn kinh sợ, lúc này bảo chủ lại ôm hắn xuống núi, đây chính là chuyện lạ có thật a.


Nhìn nhãn thần ngây ngốc của tôi tớ, Võ Duyệt Dương xấu hổ, bèn nhìn chằm chằm vào khuôn ngực rắn chắc, tâm tình không khỏi hỗn loạn, tâm tư này làm sao hắn dám thừa nhận? Nếu thừa nhận chẳng phải hắn và muội muội cùng tranh đoạt một nam nhân sao?


Thấy Võ Duyệt Dương bị ôm trở về Thiên Ưng Bảo, Trấn Giáp sợ tới mức hai mắt thiếu chút lòi ra, thế nào vừa mới đi tản bộ một lúc, Võ trang chủ lại bị ôm trở về?
“Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”


“Vừa rồi Duyệt Dương thiếu chút nữa bị ngã từ sườn núi xuống, hắn bị sợ, ta ôm hắn trở về.” Trấn Lan Ưng đơn giản giải thích.
“Vậy..vậy ..nên làm áp áp tâm dược a.” Thấy sự việc nghiêm trọng, Trấn Giáp lên tiếng đề nghị.


Bất quá khi y liếc nhìn về phía Võ Duyệt Dương, chỉ thấy Võ Duyệt Dương mềm mại tựa người vào bảo chủ nhà y, hai tay ôm lấy cổ bảo chủ, mắt có chút đỏ hồng, giống hài tử bị lạc lúc sẩm tối, lo lắng khóc gọi nương (mẹ).


Thế này là sao? Tim y trong nháy mắt như đập tới trăm nhịp, khiến tim y thiếu chút bay ra khỏi lồng ngực, y hoài nghi chính con mắt mình, nhìn lại một lần nữa, khuôn mặt của Võ Duyệt Dương lúc này đang vùi vào ngực bảo chủ, Trấn Giáp chưa từng đối với nam nhân chảy nước miếng, thế nhưng…thế nhưng….


Trán y đổ mồ hôi, má ơi! Rõ ràng Võ Duyệt Tâm mới là thiên hạ đệ nhất mĩ nhân, vậy mà mắt y ban nãy thế nào lại thấy Võ Duyệt Dương lúc này so với muội muội hắn còn xinh đẹp hơn bội phần.


Người thế này sao có thể là khủng bố Ác bà bà a~~~! Con mắt của y dù có nhập nhèm thì cũng không thể nhìn Ác bà bà thành mĩ nhân chứ, hơn nữa bảo chủ ôm hắn thật chặt, vẻ mặt lại vô cùng khẩn trương nghiêm trọng, vẻ như hắn bị thương rất nghiêm trọng, y trái nhìn, phải nhìn, nhìn thế nào cũng không rõ Võ Duyệt Dương bị làm sao, cùng lắm chỉ là bị kinh hách mà thôi, thế nhưng chủ tử nhà y thế nào lại bảo hộ hắn như bảo hộ nữ nhân? Quỷ dị, thực sự rất quỷ dị!


Nếu hai người không phải là nam nhân, mà là một nam, một nữ, y chỉ cần nhìn thấy tư thế ôm chặt của bảo chủ và vẻ ngượng ngụng hiện trên mặt Võ Duyệt Dương, cùng với đôi mắt dịu dàng tràn ngập thủy quang, y dám cam đoan hai người bọn họ tình nồng ý mật, hơn nữa còn đã trải qua ân ái, bằng con mắt kinh nghiệm của y, y còn có thể đảm bảo bọn họ ân ái không chỉ một lần, thế nhưng bảo chủ sao có thể có tình ý với Ác bà bà đây?


Ha ha ha! Y cười muốn rớt cằm, nghĩ thôi cũng biết chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra, thiên hạ có thể đổi trắng thay đen, Trường Giang có thể biến thành Hoàng Hà, nhưng chuyện đó là tuyệt đối không thể xảy ra, bảo chủ sợ Võ Duyệt Dương tới ch.ết khiếp, nếu không phải vì hôn sự với Võ Duyệt Tâm, bảo chủ tuyệt đối không gặp Võ Duyệt Dương để chuốc lấy cực khổ.


“A Giáp, bảo đầu bếp đi nấu đi!”
Trấn Lan Ưng trừng mắt nhìn Trấn Giáp, ai bảo y cứ dính mắt vào Võ Duyệt Dương, hơn nữa còn bộ dạng chảy nước miếng, y phải lập tức cảnh cáo.
“Dạ, bảo chủ.” Trấn Giáp lập tức hoàn hồn, chạy đi làm việc.


Trấn Lan Ưng ôm Võ Duyệt Dương vào phòng, đặt hắn ngồi trên giường, Võ Duyệt Dương vừa ngồi xuống giường liền có cảm giác muốn khóc, thân thể ấm áp của y lần thứ hai li khai, hơn nữa có lẽ hắn khó có thể có được lần nữa.


Ngồi ở trên giường, hắn liền cảm thấy cô đơn quạnh quẽ, nếu sau này y cùng Võ Duyệt Tâm thành thân, hắn thực sự có thể chịu được những cử chỉ ôn nhu chăm sóc của y, nhưng thực là là y làm cho phải lẽ không đây?


Trấn Giáp sai người đưa tới chút rượu thuốc ấm, Trấn Lan Ưng đưa cho hắn: “Mau uống đi.” Rượu này rất mạnh, hắn uống một ngụm liền nhăn mày, Trấn Lan Ưng lạnh lùng nói: “Uống hết.”


Hắn cố nhịn xuống vị rượu mà uống hết, không dám trái lời, uống xong toàn thân liền phát nhiệt, Trấn Lan Ưng đắp chăn cho hắn, rồi bắt đầu răn dạy hắn.


“Ngươi có biết vừa nãy có bao nhiêu nguy hiểm không? Ngươi dù ngốc thế nào cũng không thể đứng trên sườn núi mà bỗng nhiên xoay người, nếu ngã xuống nhất định không ch.ết cũng trọng thương, đến lúc đó sơn trang tới đòi người, ta chỉ có thể trả về một cỗ thi thể sao? ”


“Ta…ta..” Đúng thật là hắn có lỗi, hắn vô pháp cãi lại.
Thấy hắn mắt đẫm lệ, không nói ra lời phản bác, Trấn Lan Ưng mắng càng hăng.


“Còn nữa, thường ngày nhìn gì không vừa mắt, liền mắng chửi thậm tệ, nói chuyện không chút lưu tình, mỗi lần ngươi tới Thiên Ưng Bảo liền khiến tôi tớ trong bảo sợ tới phát run, dù có tùy hứng thế nào cũng không thế ngoa ngoắt vậy, vì ngươi tới đây, Trấn Giáp tự lấy bạc của mình mua vật phẩm cao cấp để ngươi sử dụng, mỗi tháng bọn chúng lĩnh bao nhiêu bạc, đều gom góp mua vật phẩm cao cấp cho ngươi”.


Võ Duyệt Dương khóe miệng run rẩy, nước mắt tràn mi, hắn cũng biết mỗi lần hắn đến Thiên Ưng Bảo, giống như thay đổi nhân cách, nhưng cũng…cũng vì Trấn Lan Ưng ở nơi đây, hắn nhìn thấy y toàn thân liền cảm thấy không thích hợp.


“Khóc cái gì, làm sai chuyện còn khóc, phải là những tôi tớ nhìn thấy ngươi mới nên khóc.”
Trấn Lan Ưng càng mắng càng lãnh khốc, không chút lưu tình, khiến Võ Duyệt Dương nước mắt rơi như mưa, mũi cũng hồng hồng, thút thít nói: “Ta sai rồi.”
“Biết sai thì có sửa không?”


Võ Duyệt Dương giống như một tiểu hài tử vừa khóc vừa gật đầu, Trấn Lan Ưng lúc này mới thôi tức giận, y cúi người, ôm hắn vào trong lòng, thấp giọng nói ra lời trong lòng:


“Vừa rồi nhìn thấy ngươi ngã xuống, tim ta như ngừng đập, cả đời này, dù trải qua bao nhiêu kiếp nạn, ta cũng chưa từng trải qua cảm giác này, ngươi nhất định phải chú ý tới an nguy của bản thân, sự tình này xảy ra một lần nữa thì ta chịu không nổi”.


Thanh âm y trầm khàn, tràn đầy chân ý, Võ Duyệt Dương vừa khóc vừa quay người ôm lấy y, thừa nhận chính mình cũng sợ hãi.
“Ta vừa rồi cũng rất sợ hãi, cảm tạ ngươi, Lan Ưng, cảm ta ngươi vừa rồi đã cứu ta.”
“Không cần tạ ơn.”
“Ừ.”


Hắn run rẩy ngẩng đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy lệ, thế nhưng trong lòng hắn cảm nhận được, Trấn Lan Ưng thật anh tuấn, hắn nhìn chăm chú vào môi y, hận không thể cảm nhận hương vị của y.
“Uống thêm một chén áp áp kinh đi.”


Y đưa tiếp cho hắn một chén rượu thuốc, Võ Duyệt Dương cầm lấy, thế nhưng chén này còn mạnh hơn, hắn phải uống sao? Võ Duyệt Dương hai má ứng hồng, ánh mắt tràn ngập cầu xin, bởi vậy Trấn Lan Ưng cầm lấy chén rượu từ tay hắn, uống, sau đó khuôn mặt tuấn tú của y kề gần mặt hắn, Võ Duyệt Dương tự nguyện ôm lấy lưng y, tự mở ra đôi môi đỏ mọng, rượu cùng thóa dịch từ từ tiến vào miệng hắn.






Truyện liên quan