- Chương 1: Làm trụ cột triều đình không dễ dàng chút nào
- Chương 2: Chuyện xấu trong nhà uy quốc công
- Chương 3: Hắc bàn vào phủ uy quốc công
- Chương 4: Tiểu mỹ nhân bạch ngọc
- Chương 5: Một vị hoàng hậu đứng lên
- Chương 6: Một vị thái hậu ngã xuống
- Chương 7: Kiếp sống hoàng hậu vốn là mộng
- Chương 8: CUỘC SỐNG CỰC KHỔ MỚI BIẾT CHỮ Editor: Docke
- Chương 9: Vợ chồng vốn là chim cùng rừng
- Chương 10: Ngày lành thị tẩm không biết làm sao
- Chương 11: Dục không thể, tuyệt đối không thể sớm
- Chương 12: Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy
- Chương 13: Cọp con mới sinh bị bò khi dễ
- Chương 14: Ân tình đế vương thay đổi sớm chiều
- Chương 15: Thiếu nữ nào mà chẳng có xuân
- Chương 16: Một màn cung đấu
- Chương 17: Tâm tư của hắc bàn, ngươi đừng đoán
- Chương 18: Cuộc trao đổi giữa hai huynh đệ
- Chương 19: Xưa nay chỉ thấy người mới cười
- Chương 20: Thái dịch trì lạnh thấu tim
- Chương 21: Xuân đến xuân đi xuân lại về
- Chương 22: Nơi đây phong nguyệt rất nồng
- Chương 23: Trò đùa của hắc bàn
- Chương 24: Tiểu tỳ tán gẫu bột men tia cuồng
- Chương 25: Thể nghiệm đầu tiên của hoàng đế
- Chương 26: Phù dung như diện, liễu như mi
- Chương 27: Nhân gian tất nhiên có kẻ si tình
- Chương 28: Chỉ có chữ tình tham không thấu
- Chương 29: Cung chúc phúc thọ cùng trời đất
- Chương 30: Hai vị hàn lâm biết tay heo
- Chương 31: Ai say nằm trong ảnh hoa mai
- Chương 32: Ai say nằm trong ảnh hoa mai
- Chương 33: Thiên lao sâu, thâm sâu biết bao
- Chương 34: Mượn rượu giải sầu, sầu thêm sầu
- Chương 35: Hắc bàn vô tội bị thấm nước
- Chương 36: Ngọc và gỗ sao có thể thành đôi
- Chương 37: Phố đèn ngày này năm trước
- Chương 38: Đứng đó dưới lửa tàn
- Chương 39: Quả nhân cuối cùng vẫn là quả nhân
- Chương 40: Thẩm mỹ quan của nước tây việt
- Chương 41: Cây già phong lưu lại gặp xuân
- Chương 42: Chuyện hôn nhân sao có thể qua loa
- Chương 43: DƯỜNG NHƯ NGHE THẤY TIẾNG TIÊU TRONG ĐÊM TRĂNG Editor: Docke
- Chương 44: Lời đồn nhảm nhí hại chết người
- Chương 45: Tai họa của đào hoa má má
- Chương 46: Lòng dạ nam nhân như kim dưới đáy biển
- Chương 47: Đậu hũ đen cũng là đậu hũ
- Chương 48: Con trai của kẻ kiêu hùng lại là bao cỏ
- Chương 49: Có thể kết đồng tâm với vua được ư
- Chương 50: Ở trên trời nguyện làm đôi chim sẻ
- Chương 51: Đồng lúa là một địa phương tốt
- Chương 52: Loạn vân tràn vào thành cung rồi
- Chương 53: Biệt hữu u sầu ám hận sinh
- Chương 54: Lại hỏi hạc từ nơi nào đến
- Chương 55: Sự trong sạch của hoàng hậu nương nương
- Chương 56: Mạch thượng hoa khai, hoãn hoãn quy
- Chương 57: Sơ mai thanh xướng thế ai huyền
- Chương 58: Một đôi uyên ương khổ mệnh
- Chương 59: Lấy chồng phải gả cho lư vương gia
- Chương 60: Một khi mất hết phú quý
- Chương 61: Ai trù hoạch phía sau màn trướng
- Chương 62: Ai trù hoạch phía sau màn trướng
- Chương 63: Tịch vọng long thành trận vân lý
- Chương 64: Từ quân một đêm lấy lâu lan
- Chương 65: Một chỗ tương tư hai nơi lo
- Chương 66: Cửu trọng hoàng cung sinh bụi mù
- Chương 67: Tình lang cưỡi ngựa tre đến
- Chương 68: Ban ngày cất cao giọng hát, tu rượu ly bì
- Chương 69: Ở giữa cũng có si nhi nữ
- Chương 70
- Chương 71: Chẳng cần tìm phú quý trốn nhân gian
- Chương 72: Ngoại truyện 1 : HOÀNG THÚC
- Chương 73: Ngoại truyện 2 : GIAN THẦN
- Chương 74: Nước xa núi xa là sau ly biệt
- Chương 75: Bánh bao cố ý người vô tình
- Chương 76: Không động tây cực qua côn lôn
- Chương 77: Một mảnh băng tâm tại bình ngọc
- Chương 78: Đoạn kết
- Chương 79: Thái tử
Thể loại: Ngôn tình cổ đại, cung đấu, HE
Converter: Nguyệt Ly (Nguồn: Tàng thư viện)
Editor: Docke
Năm đó, Đoàn Vân Chướng mới mười hai tuổi, là một tiểu hoàng đế vừa u mê vừa nghịch ngơm – Mặc dù bên trong có thái hậu buông rèm nhiếp chính, bên ngoài có Uy Quốc công Lưu Hiết một tay che trời xử lý triều đình chính sự, nhưng tốt xấu gì thì hắn vẫn được xem là một tiểu hoàng đế cao cao tại thương, có hoài bão cùng lý tưởng cao xa.
Còn Lưu Hắc Bàn, năm đó mười một tuổi, là đứa con gái ruột mà Uy Quốc công không mong nhắc tới. Người nàng cũng như tên. Từ nhỏ, những tiêu chí về nét đẹp phụ nữ như trắng nõn, mảnh mai đều không thể dính đến một sợi lông tơ của nàng. Bị cha ruột trục xuất đến sống trong ngõ hẹp dân gian, số mạng của nàng luôn gắn liền với mẹ, nhưng cuộc sống cũng coi như bình an, thú vị.
Bởi vì một cơ hội ngẫu nhiên, vận mệnh mở ra cho nàng một con đường mà đối với người ngoài, là một trò cười không thể tưởng tượng được – Nàng bất ngờ được tiến cung, trở thành hoàng hậu!
Vừa vào cửa cung thâm sâu như biển, hoàng hậu Hắc Bàn đã dấy lên “Kinh lãng” ngập trời. Cuộc sống hoàng cung nghiêm ngặt, buồn tẻ cũng từ đó mà không còn bình thản. Giữa cuộc đấu tranh chính trị cùng đấu đá chốn hậu cung, tiểu hoàng đế số khổ Đoàn Vân Chướng phải nghênh đón những cuộc chiến tranh dày đặc cùng cuộc sống gà bay chó sủa…
Cho dù Đoàn Vân Chướng không cam lòng cỡ nào thì chuyện vì muốn tranh thủ thế lực của Uy Quốc công Lưu Hiết mà phải cưới một con bé vừa đen vừa mập về làm hoàng hậu, đã là một sự thật không thể thay đổi.
Mặc dù mỗi lúc bị thuộc hạ Lưu Hiết chèn ép, hắn thường chỉ có thể thở dài, nhưng Hoàng gia lạc ấn sớm đã khắc thật sâu vào xương tủy của hắn, cho nên, hắn vẫn kiêu ngạo đón nhận sự cô độc mà kiên định bảo trì ngôi vị hoàng đế của vương triều Đoàn gia; Cho nên, hắn vì đại cục mà từ bỏ tự do nạp phi của mình; Cho nên, hắn có những nỗi thống khổ nói không nên lời.
Đến nỗi Hắc Bàn, nàng ngược lại không có gì gọi là tâm không cam lòng không nguyện.
Nàng luôn luôn nghịch thì đi thuận thì theo, giống như một cành lục bình giữa cơn sóng gió, miễn cưỡng cập bờ đã là không dễ dàng, thỉnh thoảng đùa bỡn một chút tôm cá đã cảm thấy hạnh phúc vô cùng rồi – Nếu nàng đã tiến cung, sẽ sắm thật tốt vai trò hoàng hậu này, chỉ cầu mong không hổ thẹn với lòng. Đoàn Vân Chướng thích nàng đương nhiên là tốt, nếu không thích, nàng cũng không vì thế mà từ bỏ cuộc sống tốt đẹp của mình.
Bởi vậy, khi nàng cùng Đoàn Vân Chướng ngồi trên chiếc giường đất trong nhà dân, thật sự không biết vì sao mọi chuyện lại phát triển đến nước này.
Ban đầu, nàng chỉ xuất cung để bắt gian – A không, là xuất cung để tìm Đoàn Vân Chướng – Sau khi tìm được người, liền thuận tiện đi dạo đến “Nghi Xuân Viện” oanh thanh yến ngữ mang đầy màu sắc truyền kỳ kia. Ban đầu nàng chỉ muốn đi dạo một lát, đi một hồi lại tiến vào đại lao, lại đi một vòng, chui qua lỗ chó, cuối cùng đi một vòng lớn, rõ ràng lại cùng ông chồng thiên tử quý phái của nàng tiến vào động phòng.