Chương 17-1: Giở trò đồi bại (1)
Xem ra Âu Tuệ Nhi đợt này khó sống với Hứa Nhất Chính rồi, tuy nhiên số cô vẫn chưa đến lúc tận, Hứa Nhất Chính dù khao khát thân thể cô nhưng hắn thật sự rất mệt, sức đâu nữa mà cùng cô mây mưa.
Thở dài, rũ mi, hắn chậm chạp đứng dậy:"Đi thôi"
Âu Tuệ Nhi ngờ ngợ, dè chừng bước sau hắn cố gắng giữ khoảng cách, cô tập tễnh đi theo, tuy đã quen với đôi chân này hai mươi mấy năm qua nhưng bước đi vẫn là điều khó khăn của cô. Tuệ Nhi hơi cau mày, mỗi lúc cô di chuyển tay lại đau.
Hứa Nhất Chính vòng tay ôm lấy eo Âu Tuệ Nhi rồi nhấc bổng cô lên, bế trên tay, hơi cúi đầu thoáng nhìn cô lấy vài cái. Mặt không vui không buồn, chẳng có chút cảm xúc nào được biểu lộ ra ngoài. Cô chẳng hiểu nổi trong cái đầu óc ác ma đó hắn đang suy nghĩ điều gì? Tính toán những thứ gì? Không thể hỏi hắn được, cô đành ngậm mồm, hạ mi nhìn chăm chăm vào đôi tay đang được băng tỉ mỉ trong lớp gạc trắng.
Đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, hắn kéo dây an toàn khóa lại cho cô, xoa đầu cô, hắn nhẹ nhàng cười mỉm nhả ra vài chữ:"Ngủ chút đi"
Lời của hắn ngọt ngào hơn cả mật ong, êm dịu như thế cưng nựng một con mèo. Âu Tuệ Nhi trố mắt đoán chừng mưu tính của hắn, nhưng đến khi Hứa Nhất Chính vào ghế lái, chiếc xe lướt nhanh trên con đường cao tốc... Hắn vẫn giữ nguyên nét mặt tươi cười rạng rỡ, khóe môi hắn như tỏa ra luồng ánh sáng mặt trời ấm áp dìu dịu vào ban mai.
"Khi nào tới anh sẽ gọi em dậy"
Âu Tuệ Nhi gật đầu lia lịa, cô quay mặt về phía cửa sổ nhưng mắt vẫn mở to trao tráo quan sát hình ảnh, hành động bất thường nơi hắn qua sự phản chiếu của kính xe. Một lúc sau, cô mệt nhoài, khó chịu chuyển tư thế thật thoải mái rồi vùi đầu ngủ mê mệt. Hứa Nhất Chính chống cằm, hắn khẽ sờ sờ chiếc cằm nham nhám chút râu chưa kịp cạo lúc đi. Thoáng nhìn Tuệ Nhi gật gù tựa đầu vào kính xe, hắn bật cười:"Cuối cùng cũng ngủ rồi!"
Qua đoạn đường cao tốc hắn liền tấp vào lề hạ ghế ngửa ra sau, cởi chiếc áo khoác để gối đầu cho cô. Đôi tay hắn sượt qua mái tóc mượt mà của Tuệ Nhi, miết từng ngón tay dọc theo đôi má hơi ửng hồng lúc cô ngủ xuống chiếc cổ trắng ngần và bờ ngực thấp thoáng ẩn hiện bên dưới. Trong lòng hắn không khỏi dâng lên nỗi yêu thương nồng đậm. Áp nhẹ bờ môi bạc thần lên trán Tuệ Nhi, hắn trở về ghế, lên số và tiếp tục đoạn đường dang dở.
Lúc Tuệ Nhi tỉnh dậy đã thấy cả thân thể thoải mái nằm thẳng trên giường bệnh, một mùi hương nồng nặc khó chịu xộc thẳng vào mũi cô, cái mùi thuốc sát trùng này thật khiến người ta muốn ói. Qua khóe mi mọng nước, cô đánh ngáp một hơi dài, cả hai tay vươn lên căng hết cả cơ.
"Chào Âu tiểu thư!"
Giọng nói đó là động tác của Âu Tuệ Nhi ch.ết cứng giữ nguyên hiện trạng chưa kịp buông xuống, cô từ từ hạ tay rồi mới đưa mắt quan sát xung quanh. Bệnh viện!
"Chào bác sĩ Mạc!". Cô vẫn còn ám ảnh vụ việc lần trước nên có chút đề phòng anh ta, Mạc Duy thấy Âu Tuệ Nhi cứ nhìn mình chăm chăm thì bật cười:
"Sao cô nhìn tôi ghê vậy?"
Âu Tuệ Nhi không quan tâm câu hỏi của Mạc Duy, cô khó hiểu nhìn quanh:"Trịnh Trấn Đông và Hứa Nhất Chính đâu rồi?"
Mạc Duy đi lại gần cửa sổ, anh ta chỉ tay ra ngoài sân vừa khiến Tuệ Nhi tò mò bước xuống giường đi lại gần tấm kính. Đưa mắt nhìn xuống hàng ghế đá trong sân vườn bệnh viện, nơi đó thật vắng tanh,lắm lúc mới có một hai người qua lại. Dưới hàng cây bàng to che mát, Hứa Nhất Chính đang đứng quay mặt về phía Âu Tuệ Nhi, trước hắn là Trịnh Trấn Đông đang ngồi trên xe lăn. Cô không biết hai người họ đang nói cái gì mà trông vẻ mặt Nhất Chính lại tươi vui đến thế, hắn nhịp tay lên tay cầm xe lăn dáng vẻ khoan khoái, tiêu sái từng bước đẩy Trấn Đông rời khỏi.
"Bọn họ nói gì vậy?". Tuệ Nhi quay sang hỏi Mạc Duy:
Còn Mạc Duy thì cứng người nhìn Tuệ Nhi không buồn chớp mắt, anh khinh khỉnh, giễu cợt cô:"Ờ, cô không nghe chắc tôi là thánh nên mới nghe hen!"
Khóe môi Âu Tuệ Nhi không ngừng co giật, cô buồn cười chỉ tay vào mặt Mạc Duy:"Nhìn mặt anh tri thức vậy mà cũng biết nói xiên nói xỏ người ta"
Mạc Duy đưa ngón trỏ nâng nhẹ gọng kính, cho tay vào túi áo blouse, anh đáp trả:"Tôi cũng là con người"
Thật sự thì nói chuyện với mấy người đầu óc không tầm thường như Mạc Duy, thà cô đi tự kỷ với đầu gối còn sướng hơn. Liếc xéo Mạc Duy cô lầm bầm vài từ trong miệng cứ ngỡ anh không nghe được, ai ngờ lại bị đốp trả:"Chỉ có những kẻ lập dị mới có thể trở thành thiên tài"
Mạc Duy làm Tuệ Nhi hoảng sợ về độ tự tin quá cao của anh, cô méo mặt, gật đầu cho có lệ rồi quay người ra hướng cửa.
Cô vội mở cửa phòng chạy men theo lối hành lang đi xuống vườn.
Mạc Duy đứng yên ở cửa phòng, anh đá chân, ngẩng cao đầu mỉm cười:"Tháng này lại phải tốn tiền mua thêm chó rồi"
Chẳng ai hiểu vị bác sĩ trẻ tuổi kỳ quái này đang nghĩ cái gì, những câu nói có ý nghĩa ra sao, ban đầu còn có người bàn tán xôn xao nhưng dần rồi chẳng ai có hơi đâu quan tâm kẻ quái gở như anh nữa. Đẹp trai thế mà bệnh! Thôi kệ, được cái tài giỏi và thành đạt cho nên cũng có kha khá cô bán theo đấy, nhưng khi được anh mời về nhà ăn tối. Cứ y như rằng màn kịch cũ diễn lại, ngày hôm sau chả cô nào dám liếc mắt đến anh huống chi là nhìn.
Trong lúc Âu Tuệ Nhi đi tìm Hứa Nhất Chính và Trịnh Trấn Đông thì giữa hai người đó đã có một cuộc nói chuyện khá thú vị. Trịnh Trấn Đông quấn băng gạc che kín đôi mắt, lúc Hứa Nhất Chính nắm lấy cổ áo anh, anh có chút quờ quạng tức giận nhưng sau khi nhớ lại hiện trạng giả vờ, tay chân Trấn Đông lập tức mềm nhũn. Hứa Nhất Chính thế nào cũng là nam tử hán sao có thể bỉ ổi vô liêm sỉ, giở thói tiểu nhân ra đánh người đang bị thương không có sức chống trả, hắn phủi phủi cổ áo cho Trấn Đông, bỡn cợt cười:"Cậu nghĩ làm như vậy Tuệ Nhi sẽ ở lại bên cậu sao? Ngu xuẩn"
Trịnh Trấn Đông vờ như không hiểu, đã đóng kịch thì phải đóng cho trót:"Hứa Tổng, tôi không hiểu ý anh"
Hứa Nhất Chính nhếch nhẹ mép môi, hắn bật cười trào phúng:"Không hiểu? Hay vờ như không hiểu? Chỉ có tôi và cậu ở đây thôi đừng giả vờ nữa, chẳng ai thèm coi đâu"
Trấn Đông vẫn không tháo chiếc mặt nạ vô tội xuống, anh khẽ nhăn mày, cắn môi dưới như cam chịu cơn đau nhói trên đầu:"Anh đang nói cái gì vậy? Tôi thật sự không hiểu, tôi đau đầu quá!"
Bỗng môi anh bị từng đầu ngón tay ai đó miết lên, hơi thở ấm nóng phả vào gáy tai anh, xúc cảm khiêu gợi đó dù không muốn nhưng vẫn không kìm nén nổi, bụng rục rịch dâng lên cảm giác khó chịu:"Hứa Tổng". Anh khó chịu gỡ tay hắn ra:"Anh đang làm cái gì vậy?"
"Cậu cắn môi trông cũng quyến rũ phết đấy! Tôi thật muốn biết mùi vị của một mỹ nam như cậu ra sao!". Nói rồi, hắn khẽ cắn vào vành tai cậu, nhâm nhi khiêu khích, chờn vờn khiêu gợi. Trịnh Trấn Đông cảm thấy bị hạ nhục và vô cùng kinh tởm, anh vô lực đẩy hắn ra:"Hứa Tổng, anh nên biết tôi là..."
"Xuỵt"
Ngón tay hắn đưa lên giữa hai môi Trấn Đông ngăn không cho anh nói:"Vì cậu không ngoan, cậu muốn giành người phụ nữ của tôi. Nếu vậy tôi biến cậu thành của tôi, hàng ngày không phải sẽ luôn được gặp cô ấy sao?"
Trịnh Trấn Đông tức giận, khói bốc nghi ngút trên đỉnh đầu, anh phẫn nộ đến nỗi vành tai đỏ chót, nơi đó hơi ươn ướt vì bị Hứa Nhất Chính làm bẩn, anh quát:"Anh khiến tôi kinh tởm"
"Hừ"
Hứa Nhất Chính hừ lạnh, hắn rời khỏi tai anh, thôi trêu đùa chọc ghẹo, khoanh tay trước ngực, hắn nghiêm túc hỏi:"Bây giờ thì nói thật đi"
Trịnh Trấn Đông vẫn ung dung như thường:"Nói cái gì cơ?"
Nhếch môi, Nhất Chính cười lớn sảng khoái, hắn ha hả cười muốn sái cả hàm, hơi khom người, hắn thì thầm vào tai Trịnh Đông, giọng nói vừa đủ hai người nghe:"Nếu không muốn nói ở đây, vậy chúng ta lên giường nói nhé! Tôi cũng không phải tuýp người thích nhẹ nhàng, cho nên hầu hết người bướng như cậu đều phải chịu thua"
Nói là nói thế thôi chứ ngoài Âu Tuệ Nhi ra thì ai có cái quyền leo lên giường hắn, được hưởng trọn thân thể hắn?
Tuy nhiên lời đe dọa đó thật có hiệu lực, khuôn mặt Trịnh Trấn Đông đang không ngừng đổi sắc, môi anh tái nhợt, môi khô khốc, cổ họng như mắc phải xương cá, cảm xúc của anh thì ôi thôi. Nó đang thay đổi vô biên không điểm dừng, môi mấp máy được vài từ:"Tô...i... không... ng...ờ.. a..nh... lại..."