- Chương 1: Hứa nhất chính
- Chương 2: Món quà và cái giá
- Chương 3: Duy nhất
- Chương 4: Cô ấy là của tôi
- Chương 05: Giang Nam thứ ba mỹ nữ, Mộ Dung Thu Yến
- Chương 6: Ngài giữ tuệ tuệ của tôi đến bao giờ?
- Chương 7: Thân thể của em thèm khát tôi
- Chương 8: Tôi là của em
- Chương 9: Oan gia
- Chương 10: Đánh mất rồi, đừng cố tìm lại
- Chương 11: Mối tình chấp vá từ đau thương
- Chương 12: Tôi thay đổi rồi đó thôi
- Chương 13: Không thể mất em
- Chương 14: Khẩu vị của anh quá nặng, tôi không với tới
- Chương 15: Em say rồi
- Chương 16: Tôi cũng là người
- Chương 17-1: Giở trò đồi bại (1)
- Chương 17-2: Giở trò đồi bại (2)
- Chương 18-1: Em muốn chống cự tôi? (1)
- Chương 18-2: Em muốn chống cự tôi? (2)
- Chương 19: Sự tình
- Chương 20-1: Hương vị tuyệt vời (1)
- Chương 20-2: Hương vị tuyệt vời (2)
- Chương 21: Đừng bao giờ gặp lại
- Chương 22: Chăm sóc tận tình
- Chương 23: Kẻ thích trêu chọc
- Chương 24: Chỉ cần em muốn
- Chương 25: Trữ Thanh Trà dọn đến
- Chương 26-1: Không vì sắc mà lụi bại (1)
- Chương 26-2: Không vì sắc mà lụi bại (2)
- Chương 27: Người đàn ông không thể chạm đến
- Chương 28: Gặp lại chiêu sài
- Chương 29: Cần hỗ trợ
- Chương 29-2: Phiên ngoại: Chạy trốn khỏi thực tại
- Chương 30: Châu khả ly tìm đến
- Chương 31: Sinh nhật muộn
- Chương 32: Anh ta là Lưu Khang Kiện
- Chương 32-2: Phiên ngoại 2: Cách mà tôi yêu em (1)
- Chương 32-3: Phiên ngoại 2: Cách mà tôi yêu em (2)
- Chương 33: Chuyện ở trường quay
- Chương 34: Đóng cái gì vậy?
- Chương 35: Chẳng phải
- Chương 36: Suy tư
- Chương 37: Sao lại như thế?
- Chương 38: Lộ tẩy
- Chương 39: Hồ Ly
- Chương 40: Hội ngộ
- Chương 41: Tổn thương trở về
- Chương 42: Chết
- Chương 43: Cảng Đông
- Chương 44: Tại sao lại ra nông nỗi này?
- Chương 45: Ai đó
- Chương 46: Đừng
Hứa Nhất Chính chẳng khác nào một bóng ma dai dẳng bám lấy cô suốt năm năm được tự do. Chuỗi ngày đau khổ, tàn tâm đó như một vết dao đâm xuyên trái tim cô.
Cô đã từng yêu hắn.
Một tên ác ma không tim phổi, chẳng biết gì ngoài sự chiếm hữu và thỏa mãn. Hắn biến cô thành của hắn, rồi chễm chệ sử dụng cô theo một cách tra tấn khốc liệt nhất.
Thoát khỏi hắn, Âu Tuệ Nhi như từ cõi địa ngục sống dậy.
Khi cô vẫn còn rất vô tư, luôn nghĩ mình đang nằm mơ, mơ một giấc mộng đẹp. Mà từ lâu rồi, hắn nhẫn tâm cướp mất của cô. Nhưng cô phải tỉnh giấc thôi.
Hắn bước đến trước mặt cô, một tờ khế ước được đặt vào tay cô. Hắn tà độc nhếch môi:"Tuệ Nhi! Năm năm qua xa em, quả thật nó làm tôi rất khổ sở. Và tôi vô cùng nhớ làn da mềm mại của em, cả khi em rên rỉ sung sướng dưới thân thể tôi nữa. Nên tôi rất nóng lòng chờ đợi để được nếm lại cảm giác đó. Tình yêu của tôi, đến lúc em phải đền bù lại tất thảy năm năm em khiến tôi sống dở chết dở rồi đấy"
Cô sợ hãi, hắn là ác ma, một tên ác ma không có nhân tính, nước mắt cô đã rơi không biết bao nhiêu lần. Nhưng cô càng khóc, càng cầu xin hắn buông tha. Thì hắn lại càng thích thú ngắm nhìn cô, thưởng thức cô đau đớn quằn quại như đang xem một bức tranh tuyệt hảo được hắn tỉ mỉ tạo nên.