Chương 7

Cậu quả thực là đang khóc, hơn nữa cậu còn dùng hai bên tay áo lau nước mắt. Tạ Ứng Long thấy thế lắp bắp kinh hãi, Lưu Vân vừa khóc vừa mắng: “Đáng giận, tôi không khóc, đó không phải nước mắt, là mồ hôi, là mồ hôi......”


Cậu vẫn lặp lại kiên trì đây là mồ hôi, lại nằm ở trên người Tạ Ứng Long không chịu đứng dậy. Cậu ở trong lòng anh khóc ướt hết áo anh khiến cho Tạ Ứng Long khiếp sợ nói không ra lời, anh không nghĩ tới chuyện mình muốn kết hôn lại khiến cho Lưu Vân trở thành như vậy, anh vẫn nghĩ Lưu Vân đối mình chính là vui chơi.


Rốt cuộc không hiểu được vị chua ngọt đang nảy lên trong ngực là gì, Tạ Ứng Long ôm lấy cổ của cậu, hôn Lưu Vân, anh không chỉ cảm nhận được hương vị của Lưu Vân, còn có nước mắt của cậu, trong nháy mắt, anh lại cảm thấy được nước mắt của Lưu Vân ngọt đến mức hòa ý định buông tha Lưu Vân của anh.


Lưu Vân đưa anh để ở trên giường, nhìn anh cắn răng rồi rống to: “Nhìn tôi, nhìn tôi, anh không được ở sau lưng tôi cưới nữ nhân khác.”


Phản ứng kịch liệt của cậu, làm cho Tạ Ứng Long mắt hoa, cậu cơ hồ muốn cắn phá cái miệng của anh, sau đó hướng tới cổ anh, ngực mỗi một chỗ đều lưu lại dấu ngân thật đậm, thậm chí duyện hôn ngân đỏ thẩm, ngay cả chỗ đùi non mịn cũng không buông tha.
“Không được, ở đó không được......”


Anh chống cự lại rất yếu ớt, thậm chí phát ra âm thanh hô nhỏ phiếm đau, Lưu Vân lại vẫn như cũ chấp nhất cắn, giống như phải lưu lại thật nhiều dấu hôn trên cơ thể anh, chứng minh anh là thuộc về cậu.


available on google playdownload on app store


Lưu Vân căn bản không để ý đến anh thở nhẹ, cậu theo ngực anh hạ cắn ngân màu hồng, một đường đi xuống, chính là cởi quần Tạ Ứng Long, dùng sức gặm cắn bộ vị non nớt nhất, bộ vị nam tính bị hung hăng đùa giỡn, tiểu cầu bị dùng sức gặm cắn, cảm giác không biết là thống khổ vẫn hay là sảng khoái hướng thẳng lên não.


Anh muốn đứng  dậy, Lưu Vân dùng sức vặn bung ra hai chân anh, đầu lưỡi của cậu hung hăng xông vào bí huyệt, dùng lực quấy đảo, tựa như muốn khai phá hết bên trong anh, để cho cậu nhìn thấy hết toàn bộ cơ thể và tinh thần anh, cũng làm cho anh rốt cuộc trốn không được, cả đời này chỉ có thể bị cậu chinh phục.


“A a a......”
Thanh âm cuồng loạn của anh làm cho Lưu Vân cuồng bạo tiến công, thóa dịch của cậu cùng với nước trong cơ thể anh làm cho bí huyệt ẩm ướt, bộ vị phía trước trướng mãn đến mức tận cùng, không ngừng co rút lại, giống như tùy thời sẽ tiết ra tinh mật.


“Tôi sẽ không đem anh tặng cho người khác, tuyệt đối sẽ không. Nữ nhân nào dám tiếp cận anh, tôi liền đuổi nàng đi, nếu là nam nhân nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh, tôi sẽ giết hắn.”


Từ ngữ tuyên thệ kịch liệt, hốc mắt hồng thấu lại hàm chứa nước mắt cùng quyết tâm, Tạ Ứng Long ngực mãnh liệt run rẩy. Những lời nói đó đã khiến cho anh trầm luân. Anh vuốt ve tay Lưu Vân, chủ động nói: “Tiến vào, nhanh tiến vào......”


Lưu Vân vặn bung hai mông anh, bộ vị vừa rồi bị hôn ướt át, cậu hung mãnh tiến vào một giây, lại cuồng rút đi ra, phấn hồng mật thịt bị động tác cuồng bạo bị kéo căng ra, gặp được không khí lạnh một trận co rúm lại, nhưng khoái cảm lại kịch liệt xông lên não bộ, Tạ Ứng Long không thể nhẫn nại lớn tiếng kêu, cảm giác quá mạnh mẻ.


“Nơi này là bởi vì tôi mới ướt như vậy, đúng không?”


Lưu Vân tựa bên miệng anh hỏi, nửa người dưới của cậu lại xâm nhập, dùng sức dạo qua một vòng khuếch trương bên trong. Tạ Ứng Long toàn thân tê dại thở dốc, nơi bộ vị nam nhân gắt gao hàm chứa, không cho nhiệt lưu ấy rời đi, Lưu Vân hôn lên lổ tai anh khẽ cắn, “Bên trong mềm như vậy là bởi vì cho tôi đúng không?”


Cậu rút ra, lần thứ hai xông thẳng đến đỉnh, Tạ Ứng Long cong người, tinh mật phía trước từng giọt chảy ra, bụng anh bị mật dịch của mình thấm ướt, càng không nói đến lối vào phía sau tràn ngập nước của Lưu Vân và dịch của bản thân.


“Nóng quá, Long ca ca, bên trong anh siêu nóng, anh muốn em đúng không?” Lưu Vân lần thứ hai ưỡn vào, va chạm trong cơ thể càng ngày càng nhanh, giường không ngừng điên cuồng lay động.


Tạ Ứng Long ôm lấy cổ cậu, nửa người dưới đã xụi lơ. Lưu Vân một lần lại một lần thô man tiến công, làm cho anh cắn bả vai cậu, tựa như sự kịch liệt mà Lưu Vân mang lại cho anh.


Bên trong ẩm ướt cùng nhuyễn nhiệt chỉ vì nam nhân trước mặt này, anh không cần trả lời, bởi vì nội tâm bọn họ đều hiểu được chuyện này.
“Hắc hắc hắc......”


Nửa người dưới của anh hoàn toàn không thể động, mà Lưu Vân ngủ ở bên cạnh có vẻ thực vui vẻ, cậu trong chốc lát uy anh ăn muỗng cơm, trong chốc lát lại lấy nhiệt khăn mặt giúp anh người, lại trong chốc lát ôm sát anh, ở trên mặt anh in lại vài cái hôn.
“Cậu rất vui chứ!”


Tức giận la Lưu Vân một tiếng, vừa rồi quá kích hoan ái, mới vừa làm xong, Tạ Ứng Long còn cảm thấy được toàn thân bủn rủn thư sướng, hai người đi vào giấc ngủ  trong chốc lát, sau khi tỉnh lại, Tạ Ứng Long mới phát hiện nửa người dưới đau đến không thể động.


“Bởi vì bên trong Long ca ca rất mềm rất nóng, còn ướt hơn cả nữ nhân, tôi hoàn toàn chịu không nổi, nhất là biểu tình  khi Long ca ca được đến cao trào, siêu mê người.”


Cậu luôn mồm Long ca ca, giống Vũ Hồng gọi, nhưng Tạ Ứng Long nghe thấy rất thân thiết, huống hồ anh đích xác tuổi lớn hơn cậu rất nhiều, gọi anh một tiếng ca ca cũng chẳng là gì.


Bất quá hiện tại nội dung cậu nói rất quá mức phóng đãng, Tạ Ứng Long hoàn toàn không rõ ràng lắm hiện tại học sinh trung học suy nghĩ cái gì, trên mặt anh nóng lên, tưởng tượng khởi vừa rồi biểu hiện tình ái, còn làm cho anh da mặt phát nóng.


Vừa rồi kia thật là mình sao? Chủ động, mị, mới cùng nam nhân làm vài lần, cũng đã thực tủy tri vị(*), tham luyến thân thể tuyệt vời của Lưu Vân, thậm chí còn có thể theo cậu lặp lại đạt đến cao trào, tuy rằng kỹ xảo của Lưu Vân cũng là một trong những nguyên nhân.


**"Thực tủy tri vị:"*" đại khái là lần đầu tiên nếm thử thì cảm thấy rất thỏa mãn, sau đó thành thói quen, cứ muốn tiếp tục, không ngừng."


Nhưng anh đoán vừa rồi nước mắt nóng hổi của Lưu Vân mới là chất xúc tác chính. Anh đã hoàn toàn không nghĩ cùng nữ nhân kết hôn, chỉ cần có thể cùng Lưu Vân cùng một chỗ, anh không muốn ở cũng với nữ nhân, trong lòng lại gợn sóng chán ghét bản thân đã ích kỷ.


“Cái gì cao trào, ẩm nóng, cậu có thể nói chuyện đúng đắn như học sinh trung học được không?”


Tạ Ứng Long nhịn không được giáo huấn  cậu một chút, anh chính là người lạc hậu, không có biện pháp đem loại chuyện này nói thẳng ra huống hồ người này chỉ có khuôn mặt, chính là thiếu chút gia giáo, ác, không chỉ là một chút, mà là rất nhiều.


Lưu Vân không giống như hồi trước bị anh giáo huấn liền lộ ra vẻ mặt chán ghét, cậu vô cùng thân thiết lôi kéo tay Tạ Ứng Long, làm nũng nói: “Học sinh trung học bình thường muốn chính là muội muội, trong óc em lại nghĩ đến nơi đó của Long ca ca, dùng sức, còn có thể nghe được thanh âm rất êm tai của Long ca ca.”


Anh tái mặt, Tạ Ứng Long cảm thấy được chính mình sẽ điên mất, anh nhắm mắt, để tránh lần thứ hai tự nói điều không thú vị, nhưng da mặt anh hơi hơi nóng lên, anh vừa rồi đích xác phát ra vô số âm thanh khàn khàn —— cuồng loạn lại ɖâʍ đãng.


Mà Lưu Vân đưa anh ôm vào trong ngực,tay còn tại chăn bông sờ loạn, Tạ Ứng Long bắt được tay cậu. “Đủ rồi, đừng sờ loạn nữa.”
“Em muốn sờ một cái, không được sao?”


Lưu Vân lộ ra vẻ mặt đáng yêu, tựa như con chó nhỏ khát cầu ngươi sờ đầu nó, lý trí Tạ Ứng Long bị chấn độn, thế nhưng ngoan ngoãn gật đầu. Lưu Vân hướng anh cười, khiến anh trở nên ngốc lăng, toàn thân cao thấp lại bị Lưu Vân sờ nhẹ một lần.


“Ngô, ngủ ở bên cạnh Long ca ca phải rất tự chủ mới được, em lại vừa cứng......” Cậu phiền não nói nhỏ.


Tạ Ứng Long hơi thở cũng bắt đầu hỗn loạn, cho dù muốn cười anh cũng tự làm tự chịu, nhưng là bản thân cũng đồng dạng nóng lên như Lưu Vân, rõ ràng vừa rồi mới hoàn toàn đã làm, lực ảnh hưởng của Lưu Vân đối anh luôn kinh người như vậy.
“Long ca ca cũng có phản ứng sao?”


Tạ Ứng Long không dám lên tiếng trả lời, bản thân đã là một người thành thục, lại dễ dàng bị Lưu Vân cấp khơi mào ȶìиɦ ɖu͙ƈ, thật sự là chuyện phi thường mất mặt.


Lưu Vân chui vào chăn bông dưới, Tạ Ứng Long thân thể uốn éo, hô hấp dồn dập. Khoan miệng ẩm ướt của Lưu Vân đang nuốt vào bộ vị anh, hơn nữa bởi vì động tác của cậu, làm phía dưới của anh càng ngạnh.
“Đi ra, làm ơn, Lưu Vân, cậu đi ra......”


Anh muốn lôi ra Lưu Vân, Lưu Vân lại hàm đắc càng sâu, anh phải nhịn xuống hô hấp, mới có thể nhịn xuống cổ khoái cảm kia, hai tay anh buộc chặt, bị Lưu Vân tận tình đùa bỡn, thẳng đến phát tiết ra nhiệt liệt.


Tạ Ứng Long có điểm khí cậu, đành phải chuyển qua thân thể không để ý tới cậu, mà Lưu Vân  khóe miệng, vẫn còn mang dấu viết của anh, làm cho Tạ Ứng Long vừa tức vừa thẹn. Lưu Vân theo phía sau ôm lấy anh, nói nhỏ ngọt ngào nói: “Long ca ca thật là tốt ngọt, hảo hảo ăn.”


“Cái loại ghê tởm này có cái gì...... Có cái gì ăn ngon!” Anh thật sự là không dám lĩnh giáo câu nói của cậu.
“Chỉ cần là Long ca ca đều ăn ngon.”


Lời ngon tiếng ngọt của cậu đã thật sự làm anh động tâm. Tạ Ứng Long do dự vài phần, rồi vươn tay, âu yếm bộ vị bành trướng của cậu, anh đã biến thành người giúp nam nhân làm sự tình này, hơn nữa nhìn thấy mặt Lưu Vân thoải mái, anh lại lấy thêm một tay tiếp tục làm.


Đôi môi xinh đẹp của Lưu Vân nhẹ nhàng giơ lên, ở trên trán anh hôn vài cái, sau đó mới thở hắt ra: “Lực đạo tái trọng một chút, a a...... Siêu thoải mái, Long ca ca em có thể bắn ở trong tay anh không?”


Loại siêu cấp đối thoại này, làm cho Tạ Ứng Long không biết nên trả lời như thế nào, vì thế anh không có trả lời, ngăn chặn miệng Lưu Vân, động tác trên tay nhanh hơn, làm cho Lưu Vân cũng vui sướng giống anh.


Bọn họ ở khách sạn ở một đêm, Tạ Ứng Long vẫn là không thể động, anh đơn giản gọi điện thoại đến công ty, nói anh hôm nay không đi, thư kí lo lắng hỏi: “Tổng giám đốc, anh bị cảm sao? Tiếng có vẻ khàn khàn?”


Anh sờ yết hầu, không cần nghĩ cũng biết thanh âm khàn khàn cùng cảm mạo không hề quan hệ, Lưu Vân chính cười như kẻ trộm hề hề, anh ảo não trừng mắt nhìn cậu một cái, làm cho cậu đừng ở nơi nào cười trộm.


“Tôi không sao, có thể có điểm cảm mạo, ngủ cái một ngày là tốt rồi, có chuyện trọng gì yếu tái gọi điện thoại cho tôi.”
“Được, tổng giám đốc anh nghỉ ngơi nhiều.”


Cắt đứt điện thoại, Tạ Ứng Long chỉ vào cửa, Lưu Vân đã mặc quần áo, lại nhịn không được lại dựa dựa vào người anh. “Không cần nghiêm túc như vậy chứ.”


Tạ Ứng Long biểu tình nhất quán, ngay cả biết đối phương là trung học sinh, nhưng anh không có biện pháp khống chế chính mình không cùng cậu phát sinh quan hệ, bất quá ít nhất anh có thể nhắc cậu hảo hảo đến trường, học sinh phải có bộ dạng của học sinh.


“Học sinh trung học phải có bộ dáng của học sinh trung học, đi học đi.”
“Không đi học cũng sẽ không ch.ết!” Lưu Vân lộ ra biểu tình chán ghét.
“Cậu không đi theo tôi, tôi cũng sẽ không ch.ết.”
“Tôi muốn đi cùng anh a!” Cậu lại làm nũng.


Tạ Ứng Long nói cho bản thân, sẽ miễn dịch với việc cậu làm nũng, bằng không cậu sẽ đem anh đùa giỡn, cũng sẽ biến thành một học sinh trung học không gia giáo. Anh nghiêm túc nói: “Cậu chỉ muốn loạn phát tình, nhanh lên đi đi học, cậu sắp muộn rồi kìa.”


Lưu Vân tuyệt đối là vì muốn anh vui, mới không cam lòng đi học, trong miệng toái toái niệm: “Thật sự là cứng nhắc, cố chấp lại cứng nhắc.”


Cậu ra tới cửa, người ở phòng bên cạnh cũng mở cửa đi ra, La Y cùng một nam nhân cùng nhau đi tới, hai người vốn là cừu nhân, hơn nữa La Y luôn trào phúng Tạ Ứng Long căn bản không để cậu vào mắt, làm cho cậu trong lòng rất không sảng khoái, cho dù La Y trừng lớn mắt vẻ mặt hoảng sợ nhìn cậu, Lưu Vân căn bản là không nghĩ để ý đến cậu, La Y cùng mấy nam nhân ngủ, cùng chính mình không quan hệ.


Cậu ngay cả liếc mắt xem nam nhân của La Y cũng không làm, bởi vì ngay cả La Y chanh chua cũng có thể nuốt trôi, khẩu vị của nam nhân đó cũng khá thật. Cậu quay đầu bước đi, rời đi hiện trường.


Cậu nguyên bản đối với người khác không có cảm tình, cũng rất ít khi có cảm giác, nếu không phải Tạ Ứng Long ở đây, cậu biểu hiện ra ngoài rất đạm mạc, đây là thiên tính của cậu.


Tạ Ứng Long đã nhiều năm không bước vào nơi này, từ phát sinh sự kiện kia, anh cực lực khiến cho Vũ Hồng hoàn toàn biến mất trong cuộc đời của anh.


Anh đối với cậu có ngàn vạn lần có lỗi, nhưng là anh chuẩn bị từ giờ trở đi bù lại, anh sẽ cùng Lưu Vân thừa nhận mình có một con nuôi, hơn nữa chuẩn bị muốn đưa đến nơi này ở, nếu......


Sắc mặt anh hơi đỏ lên một chút, còn chưa hướng Lưu Vân mở miệng, nhưng nếu Lưu Vân nguyện ý, anh cũng sẽ ở trong này chuẩn bị một gian phòng, để cho Lưu Vân cùng anh ở, người này cần phải có dạy cho hắn.
Hơn nữa cũng là Lưu Vân làm cho anh nhận ra sai lầm phía trước, anh đang chuẩn bị vãn hồi sai lầm này.


Lưu Vân nói không chừng có thể cùng Vũ Hồng làm bằng hữu, Vũ Hồng thẹn thùng nội hướng, Lưu Vân có thể sẽ cho hắn kích thích tốt, mà cá tính tự cho là đúng của Lưu Vân, cũng có thể cùng Vũ Hồng sửa chữa.


Anh đánh mất nhiều thời gian với Vũ Hồng, hơn nữa đối với cậu lãnh đạm, anh tin tưởng Vũ Hồng thiện lương nhu nhược sẽ tha thứ cho anh; nhưng là anh không thể tha thứ chính mình, hơn nữa anh còn có thể can đoan với Vũ Hồng những chuyện trước kia sẽ không tái phạm nữa, anh không hy vọng khiến cho Vũ Hồng sợ hãi anh tới gần.


Nữ giúp việc năm đó chiếu cố Vũ Hồng mở cửa, thân hình mập mạp nàng của vẫn như cũ phát phúc, cung kính nói: “Tạ tiên sinh, chào ngài, lâu không tới.”
“Ừ, ta gần nhất có nghĩ sẽ chuyển về đây cùng Vũ Hồng sống, ta chờ Vũ Hồng tan học đi, thân thể Vũ Hồng gần đây như thế nào?”


Đại khái là không nghĩ tới Tạ Ứng Long sẽ hỏi vấn đề này, bởi vì hiện tại thân thể Vũ Hồng căn bản là cường kiện, nữ giúp việc nói nói: “Hắn hiện tại thân thể tốt lắm, thường thường ở bên ngoài chơi, có thể sẽ không về nhà.”


“Không sao, thân thể khỏe là tốt rồi, hắn muốn chơi cứ để cho hắn cùng bạn chơi một chút rồi trở về, ta ở phòng khách chờ.”
Anh trả lời ôn nhu, nhưng là ngồi chờ đến sáu giờ, ăn xong bữa tối, đợi cho chín giờ kém anh bắt đầu cảm thấy bất an.


“Hắn vì sao còn không có trở về? Là phát sinh chuyện gì sao? Hắn té xỉu sao? Bạn học, bằng hữu biết thân thể hắn thật không tốt, thường thường đi khám bênh không?”


Một loạt vấn đề được nói ra khiến nữ giúp việc ấp a ấp úng nói: “Tiểu thiếu gia hiện tại thân thể rất tốt, nhưng là hắn không nhất định sẽ trở về ngủ.”


“Buồn cười, hắn ngủ nhà bạn học nào? Gọi điện thoại cho hắn, gọi hắn phải trở về, hiện tại bên ngoài tệ nạn xã hội nhiều như vậy, hắn đáng yêu xinh đẹp như vậy, vạn nhất...... vạn nhất gặp chuyện không may làm sao bây giờ?”


Tạ Ứng Long lo lắng đứng lên, Vũ Hồng từ nhỏ bộ dạng tú lệ xinh đẹp như vậy, cá tính lại nội hướng yếu đuối, vạn nhất xảy ra thì làm sao?


Nữ giúp việc lại lộ ra biểu tình buồn rầu, “Thực xin lỗi, Tạ tiên sinh, ta không có tiểu thiếu gia số điện thoại di động. Ngài biết đấy, cá tính hắn không quá cùng ai thân cận, hắn có trở về hay không, chúng ta cũng không dám hỏi, hắn càng lớn, cá tính càng làng lùng......”


Vừa nghe đến nơi đây, sự tự trách của Tạ Ứng Long lại nổi lên, anh vốn biết cá tính Vũ Hồng thực đặc biệt, nhưng là Vũ Hồng đối anh từ trước đến nay thân cận, khi anh là thân nhân duy nhất anh lại đối với hắn làm ra cái loại chuyện này sau lại bỏ mặc, lửa giận vừa rồi lập tức bị áy náy hạ tắt.


Anh nói: “Quên đi, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ta vào phòng chờ hắn.”
“Vâng, Tạ tiên sinh.”


Anh lên lầu, đẩy ra Vũ Hồng phòng, bên trong trừ bỏ sạch sẽ, cơ hồ khoảng không đãng, giống như Vũ Hồng căn bản không đem nơi này là nhà, trên bàn có mấy quyển sách, còn có cái khung ảnh, ngoài dự tính của Tạ Ứng Long, trong khung ảnh là ảnh chụp của Lưu Vân.


“Hắn cũng thích Lưu Vân?” Lưu Vân gần nhất trở nên rất có danh,  FANS của cậu chẳng phân biệt được nam nữ, cũng không có gì là khi Vũ Hồng hâm mộ cậu, dù sao các quảng cáo của đài truyền hình lớn đều có hình ảnh cậu.


Anh thì thào tự nói, nếu là ngay từ đầu Vũ Hồng không chịu tha thứ cho anh, thậm chí không để ý tới anh, ít nhất anh có thể kêu Lưu Vân giúp anh một phen, dù sao Vũ Hồng là fan của Lưu Vân.


Tưởng tượng tới Lưu Vân, anh nhịn không được mỉm cười. Hôm trước gọi cậu đi học, cậu còn vẻ mang biểu tình mặt luyến tiếc cùng anh chia lìa, hơn nữa giống như căm thù đi học đến tận xương tuỷ, thật sự rất tùy hứng.


Nếu bọn họ ở cùng một chỗ, nhất định phải sửa lại cá tính này của cậu, ngực một trận nóng lên, nhưng là nói vậy Lưu Vân cùng anh ở cùng một chỗ, hai người nhất định còn có thể phát sinh quan hệ, mà anh hẳn là cũng vô lực phản đối, dù sao bọn họ tựa hồ không có biện pháp bỏ qua đối phương.


Chẳng qua nếu cậu cùng Lưu Vân trụ, vì không cho Vũ Hồng xấu hổ, anh phải kêu Lưu Vân đừng biểu hiện ra rõ ràng mới được, nhưng cá tính thích làm theo ý mình của cậu, khiến anh càng thêm phiền não.


Anh đem ảnh chụp cầm lấy tới gần xem, Lưu Vân ôm một người nam nhân, nam nhân kia mặc y phục sang quý, loại hình hơi giống anh.
Mấy bức này không phải là áp phích, cũng không phải ảnh chụp quảng cáo của Lưu Vân, mà giống như những bức ảnh cá nhân.


Anh cẩn thận nhìn, ở trên bàn còn nhiều rất nhiều hình, đều có Lưu Vân, nhưng nam nhân chụp chung lại không giống nhau, điều duy nhất giống nhau chính là bọn họ đều là những nam nhân tinh anh. Một luồng dự cảm không bình thường thường nảy lên, hình như là dấu hiệu sắp phát sinh chuyện xấu.


“Bà…bà Trần.” Anh gọi trần mẹ lại đây, đưa mấy bức hình ra, “Người này là ai vậy?”
Vẻ mặt nghi hoặc của bà trần nhỏ giọng trả lời, hiển nhiên nghĩ đến Tạ Ứng Long không bình thường, bằng không như thế nào lại hỏi ra vấn đề kỳ quái như vậy.
“Đây...... Đây là tiểu thiếu gia a.”


Câu trả lời này làm cho trong óc Tạ Ứng Long oanh một tiếng nổ tung, Lưu Vân đúng là Vũ Hồng?
“Nam...... Nam nhân kia là ai?” Thanh âm anh bắt đầu có điểm không xong, âm điệu cao thấp phập phồng tựa như anh hiện tại đang rất hỗn loạn.


Anh đưa ra một bức ảnh của Lưu vân, cậu ôm nam nhân kia, bà Trần do dự một chút, “Là bằng hữu của tiểu thiếu gia.”
“Cái gì bằng hữu? Với tuổi của kẻ kia sẽ không là cùng học, hắn vì cái gì hội nhận thức bằng hữu như vậy?”


Bà Trần rất khó trả lời, Vũ Hồng không tới phiên bà quản, hơn nữa chuyện của cậu, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạoVũ Hồng cũng cũng không làm cho bất luận kẻ nào quản cậu.
“Tạ tiên sinh, ta thật sự không biết, hắn có đôi khi sẽ dẫn người trở về, một cả đêm đều huyên náo phi thường lợi hại.”


Tạ Ứng Long biết rõ bản thân không nên hỏi, nhưng là anh vẫn là phi hỏi không thể, chẳng qua thanh âm của anh trở nên run nhè nhẹ. “Cái gì kêu phi thường lợi hại?”


Bà Trần dù sao cũng là người bảo thủ, bà lộ ra vẻ mặt khó xử, “Chính là...... Chính là...... Tiểu thiếu gia dẫn bọn họ trở về ngủ, sau đó bọn họ ở trong phòng làm bừa, có nam nhân thật sự kêu...... kêu...... Ngay cả chỗ bọn ta cũng còn nghe.”


Tựa như muốn đem tất cả chuyện tình đều thổ lộ ra, bà Trần một hơi nói hết. “Bởi vì Tạ tiên sinh ngài bận việc… sự nghiệp, không ở nhà quản tiểu thiếu gia, cho nên tiểu thiếu gia càng ngày càng chẳng giống ai, hắn mang nhiều nam nhân khác nhau trở về ngủ, có khi cũng sẽ mang nữ nhân, nhưng là đại bộ phận đều là nam nhân. Tiểu thiếu gia rất tuấn tú, cho nên bên ngoài rất thu hút, cũng từng chơi qua. Ta có khuyên quá hắn vài câu, nhưng là tiểu thiếu gia cá tính thực đáng sợ, hắn không nghe người khác khuyên.”


“Được, ta đã biết, đừng nữa nói tiếp!” Phát giác giọng nói của bản thân hơi cao, anh trấn định âm lượng, tận lực làm cho bản thân tỉnh táo lại.”Bà đi ngủ đi.”


Tâm Tạ Ứng Long hoàn toàn lãnh xuống, ảnh chụp trong tay bay xuống ở trên bàn, tựa như tâm tình anh tụt xuống đến đáy cốc, cho nên Lưu Vân đối anh nói, anh chính là loại hình mà cậu cần, căn bản không phải anh làm cho cậu tâm động.


Nguyên lai Lưu Vân đã sớm biết anh là ai, này hết thảy đều là dự mưu. Âu yếm, hôn môi, thậm chí nước mắt đều là trả thù, trả thù anh nhiều năm trước làm chuyện đó với cậu?


Trên bàn vô số ảnh chụp, Lưu Vân trời sinh tính lạnh như băng, cho dù ở ảnh chụp cũng rất ít cười, nhưng cậu nhanh ôm cánh tay nam nhân, nhìn ra được cậu đối với nam nhân chiếm hữu, tựa như cậu đối với anh, anh lại nghĩ lầm...... Ác, trời ạ.


Anh cùng Vũ Hồng trên giường, hơn nữa ngay từ đầu vẫn là Vũ Hồng cưỡng bức anh, Vũ Hồng chính là đem chuyện trước kia anh đối xử với cậu, càng ngày càng táo tợn làm xong mà thôi, cậu đối anh không có gì cảm tình, tất cả hết thảy đều là sự trả thù nực cười.


Ánh mắt anh đảo qua tất cả ảnh chụp, nam nhân bên trong diện mạo khác nhau, nhưng là loại hình tất cả đều giống nhau, Lưu Vân thích loại hình như vậy, cho nên cậu khi khắp nơi tìm nam nhân, cậu ôm từng cánh tay nam nhân đều cường thế giống nhau.


Chính mình chỉ là một trong số những người đàn ông này, nhưng lại là người ngu ngốc nhất, để Lưu Vân lừa đến đầu óc choáng váng, thậm chí còn bắt đầu động tâm, hôm trước còn tại khách sạn cùng Vũ Hồng kịch liệt mây mưa thất thường, chính mình như thế nào lại ngu xuẩn như thế!


Anh đem ảnh chụp đặt lại chỗ cũ, có lẽ ngày mai ảnh chụp của anh sẽ là một trong những chiến lợi phẩm của Lưu Vân, xuất hiện tại bàn học này. Anh ngồi yên ở trong phòng không có đứng dậy, Vũ Hồng không có trở về, chiếu theo cách nói của bà Trần, cậu có khi đi lêu lổng, căn bản không biết anh khi nào thì bỗng nhiên về nhà.


Sáng sớm anh đầu óc trống rỗng đứng dậy, đột nhiên nhìn thấy giường, trong đầu lộ vẻ hiện lên hình ảnh Lưu Vân cùng với rất nhiều nam nhân trong ảnh tại này trên giường này làʍ ȶìиɦ, anh chật vật lái xe ly khai khỏi biệt thự này, anh không thể ở nơi này thêm một giây nào nữa.


Anh cũng biết đây là Lưu Vân trả thù, anh chưa bao giờ đề cập đến thân phận của cậu, cũng không nói quan hệ của bọn họ, nhìn thấy cậu chỉ có quan hệ trên giường, mà bản thân thế nhưng còn say mê vui sướng với đoạn cảm tình này. Hôm trước anh còn quyết tâm cùng Lưu Vân ở cùng một chỗ, sau đó tiếp Vũ Hồng cùng nhau trụ.


Chính mình bị lừa thê thảm, Lưu Vân đối anh không có một tia chân tâm chân ý, tuổi của anh lớn hơn cậu rất nhiều, phương diện tình cảm lại giống kẻ ngu ngốc. Tưởng tượng đến hôm trước ở trong khách sạn, mặc cậu cần gì cứ lấy, làm cho Lưu Vân nhìn thấy anh si thái phóng đãng, anh dùng lực đánh vào tay lái.


Lưu Vân chính là Vũ Hồng, cho nên anh vừa thấy cậu tươi cười liền không thể động đậy, Vũ Hồng cũng biết anh từ trước đến nay không thể kháng cự yêu cầu của cậu, cho nên cậu ngoắc ngoắc ngón út, anh liền cùng cậu trên giường, sau đó ở trên giường làm trò hề mặc cậu cưỡi đè.


Chính mình như thế nào lại ngu xuẩn như vậy, nhiều năm như vậy, bản thân chưa từng rung động, thế nhưng đi yêu thương Lưu Vân, ngay cả khi biết cậu là một học sinh trung học, anh vẫn là cùng cậu một lần nữa, lại tiếp tục phát sinh quan hệ.


Mà anh chính là một trong những loại hình Lưu Vân, có lẽ cậu tối hôm qua liền cùng nam nhân khác một chỗ. Thanh âm khàn khàn nức nở, tiếng khóc khàn khàn như thế nào lại mất khống chế, cứ như muốn vỡ tan.


Hôm trước anh còn thật sự nghĩ tới tương lai ở cùng một chỗ với Lưu Vân, ngay cả khi bọn họ kém nhau mấy tuổi, nhưng biết đâu chân ái có thể khiến bọn họ cùng một chỗ, anh muốn cùng Lưu Vân ở cùng một chỗ, sau đó đón Vũ Hồng ở cùng, anh không muốn trải qua cuộc sống cô đơn nữa.


Sai lầm, hết thảy đều sai lầm, hơn nữa là mười phần đều sai.
Anh cùng Lưu Vân không có tương lai, bởi vì Lưu Vân chính là đang đùa giỡn và trả thù, mà anh lại ngây ngốc rơi vào võng tình, mặc cậu chiếm lấy thể xác và tinh thần.






Truyện liên quan