Chương 8
Quảng cảo tiếp theo của Lưu Vân gia tăng chụp hình trong khua chiêng gõ mõ, anh không có rút về dự thảo quảng cáo này, đây là anh thân thủ hoàn thành hợp đồng, anh cứ chiếu theo trình tự của hợp đồng.
Công việc là công việc, việc tư là việc tư, công và tư rõ ràng hẳn hoi, anh cứ nói như vậy với bản thân, mặc kệ tâm tình có bao nhiêu khó chịu, anh cũng không thể lấy tư hại công.
“Long ca ca, em chờ anh rất lâu.”
Lưu Vân đứng ở trước nơi anh sống, không biết đã đợi bao lâu, anh bắt đầu hối hận vì sao lại nói cho Vũ Hồng chỗ ở của mình, hiện tại anh ngay cả không gian để bản thân có thể sống một mình đều mất đi.
“Lưu Vân......”
Anh đứng ở cửa, cái chìa khóa còn ở túi không lấy ra, Lưu Vân thân thiết ôm lấy cánh tay anh, một tay ấn vào phía sau lưng anh, ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ: “Phía dưới của em rất cứng, nhìn thấy Long ca ca thì không thể mềm xuống được.”
Ngay từ đầu, bọn họ cũng chỉ có ȶìиɦ ɖu͙ƈ, trừ bỏ thân thể, mặt khác cái gì đều không có, anh cũng chưa nghĩ thông suốt điểm này, Vũ Hồng từ trước đến nay đối với anh có lực ảnh hưởng kỳ quái, cho nên anh đối cậu dâng ra chính mình, dâng ra cảm tình, mãi cho đến giờ phút này.
Ngọn đèn u ám chiếu vào ngũ quan tuấn đĩnh của Tạ Ứng Long, anh lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, bất luận như thế nào, anh không thể chân chính tức giận với Vũ Hồng, dù sao cũng là anh sai trước, hơn nữa anh đã trở thành một người lớn, rốt cuộc không chơi nổi trò chơi tình yêu như vậy.
“Vũ Hồng, về nhà đi thôi, cậu khi đến tuổi trưởng thành, tôi sẽ đem tài sản của ba cậu đăng ký ở dưới danh nghĩa cậu, lúc sau tôi cũng sẽ không là người giám hộ của cậu, tài sản của ba cậu đủ cho cậu có cuộc sống khá giả cả đời.”
Lưu Vân đờ người, Tạ Ứng Long máy móc móc chìa khóa ra, tr.a vào ổ khóa, Lưu Vân thấp giọng hỏi: “Anh biết lúc nào?”
“Tuần trước, tôi đi đến biệt thự tìm Vũ Hồng, sau đó liền......”
Anh thật sự rất mệt không muốn nói thêm gì đi nữa, anh không muốn nhớ lại sự tuyệt vọng cùng mất mác đó nữa, Lưu Vân lửa giận bộc phát, cậu bắt đầu nóng giận.
“Đã biết được một tuần, anh cũng không lên tiếng, Tạ Ứng Long, đây là thủ đoạn từ trước đến nay của anh sao? Mặc kệ tôi phát sinh chuyện gì anh cũng không hỏi han không qian tâm, có phải tôi ch.ết rồi, nhiều năm sau anh mới biết được đúng không?”
Tạ Ứng Long làm rơi chìa khóa, anh tự nói với bản thân rằng mình đã là người lớn, không thể cùng Lưu Vân so đo, Lưu Vân lại bắt lấy cánh tay anh, mắt lộ ra hung quang.
“Nói a, tôi đang đợi anh trả lời.” Thanh âm cậu trở nên trào phúng cao điệu, “Cảm giác khi biết bản thân cùng con nuôi lên giường thế nào? Có phải cảm giác tội ác? Không giống như trước kia phải không, lúc này đến lượt tôi chơi anh, anh ở trên giường kêu rất dễ nghe, khi cũng nam nhân lên giường anh rất thích phải không, biết thế nên chụp lại để anh xem, anh nhất định sẽ được mở rộng nhãn giới.”
“Tôi sai rồi, Vũ Hồng, thật đáng tiếc khi đó tôi không nên dùng phương thức này rời khỏi biệt thự, cậu mất hứng là bình thường, nhưng là cậu nên đi học đi, tôi đã lập một tài khoản cho cậu khi đi lên đại học......” “Không cần nói chuyện tiền với tôi, anh nghĩ rằng tôi thiếu tiền sao? Tôi đã sớm biết lão ba tôi lưu cho tôi bao nhiêu tiền, Tạ Ứng Long, anh đừng nghĩ chuyển đề tài.”
Lưu Vân kích động bộ dáng, làm cho Tạ Ứng Long dâng lên thương tiếc, ngay cả khi tâm anh đã sắp nát, nhưng anh vẫn không muốn thương tổn Lưu Vân.
“Tôi thực thật có lỗi, Vũ Hồng, tôi thật sự thực thật có lỗi, tôi có nghĩ tới......”
Anh từng nghĩ tới phải bù lại Vũ Hồng, làm cho cậu cùng Lưu Vân và mình ở cùng một chỗ, nhưng hiện tại đó chỉ là một giấc mộng buồn cười, anh còn nhớ rõ kế hoạch này hết thảy khiến cho bản thân có bao nhiêu vui sướng.
“Trừ bỏ nói xin lỗi, anh còn có không có lời nào phải nói sao, nghe những lời này tôi chỉ bực mình.” Lưu Vân dùng sức đá cửa, cửa phát ra tiếng rầm.
Anh có rất nhiều điều muốn nói, nhưng nhìn đến Lưu Vân, những lời đó biến khẩn trương thành mất mác, chìm vào đáy lòng, hóa thành tảng đá, treo vào tâm anh.
“Anh không có gì để nói sao? Tạ Ứng Long, đây là thái độ anh xử lý sao? Không phải đem tôi trở thành vô hình, hay là làm như không thấy, bằng không hay la ngay cả nói đều lười.” Cậu phát ra cười lạnh, không sao cả giải thích, “Chúng ta giải thích trắng ra đi, tôi là cố ý lên giường với anh, mỗi một lần đều là cố ý, mới đầu anh còn xoay nhăn nhó niết giống xử nữ, cuối cùng bị nam nhân chơi đùa, anh cũng chỉ là loại người thấy tôi sẽ mở chân ra mà thôi. Tôi không tin tưởng anh có bao nhiêu thanh cao, thanh cao đến có thể đối với tôi khinh thường cố ý quay đầu bước đi.”
Tạ Ứng Long nhặt chìa khóa rơi trên mặt đất lên, kim loại lạnh lẽo bị anh cầm chặt, giống phải đâm vào bàn tay đau đớn, nó có thể khiến ý thức anh rời xa hết thảy.
“Tôi đã nói tôi thực xin lỗi, chuyện này cũng không nên phát sinh.”
“Nếu nói xin lỗi có thể giải quyết sự tình, vậy lời xin lỗi kia, tôi cũng vậy cố ý chơi anh, động của ngươi vừa mềm lại vừa nhỏ, chính là co dãn không quá đủ, tuy rằng anh cũng đủ cơ khát, nhưng thiếu tư vị như vậy một chút làm cho người ta dục tiên dục tử, ai biết anh bề ngoài thoạt nhìn đứng đắn, thời điểm ở trên giường thật là......”
Tạ Ứng Long nhắm mắt lại, hít sâu hô sâu lại thở ra, anh đem chìa khóa lại tr.a vào ổ, sau khi vặn, rốt cục có thể đem cửa mở ra, Lưu Vân rút ra lấy chìa khóa rống giận: “Anh chính là như vậy, hoàn toàn đem tôi trở thành người vô hình, tôi tuyệt đối không hề chịu được......”
Những lời nói của Lưu Vân làm Tạ Ứng Long sắc mặt trắng bệch giống tượng quỷ, thanh âm của anh càng run rẩy.
“Tôi đã xem qua mấy bức ảnh, cậu là thích loại hình đó, tôi...... tôi chỉ là một trong số đó, bởi vì cậu muốn trả thù mới thân cận tôi, nhưng tôi lại......”
Anh cũng không nói tiếp, những lời đó quá nặng nề, không chỉ có ý tứ chỉ trích, mà anh đã là một người lớn thành thục, không nên đối với đứa nhỏ ôm hận nhiều năm mà tức giận.
“Vũ Hồng, tôi thực có lỗi, tôi rất yêu cậu, trước kia đối với hành động của cậu làm cho tôi rất hoảng sợ, cho nên đem tức giận đổ lên trên người cậu, nhưng hiện tại cậu là Lưu Vân, mị lực so với trước kia càng đậm liệt, tôi cơ hồ không có biện pháp chống cự lại nụ cười của cậu. Tôi biết cậu không thật lòng với tôi, nhưng lần ở khách sạn, biểu hiện của cậu làm cho tôi......”
Tạ Ứng Long nhắm chặt mắt lại, anh là một thành thục, hẳn là khái quát thừa nhận hết thảy thống khổ này, “...... Làm cho tôi hiểu lầm, còn thật sự kế hoạch muốn có một cuộc sống gia đình bình thường với cậu và Vũ Hồng, tuy rằng tôi biết cậu chỉ là một học sinh trung học mà thôi, nhưng là tôi hoàn toàn không khống ch.ết được.” Anh cười khổ mà nói: “Cậu đã trả thù được tôi, cơ thể của tôi đã biến thành chỉ có thể để nam nhân ôm, cậu nói những lời đó tôi cũng không phủ nhận, cậu làm cho ta...... thật sự mê muội...... “
Anh chỉ có thể dùng từ mê muội để chỉ kết cục, ngữ điệu tràn đày sự đau xót và tuyệt vọng. Anh cười khổ âm điệu kéo dài, lại trở nên thập phần già nua.
Anh so Lưu Vân đã là người lớn thành thục, nhưng cho dù thành thục như thế nào, trái tim anh vẫn đã tan nát, nước mắt thống khổ không tiếng động chảy xuống đến. Lần này Lưu Vân không có ngăn cản anh mở cửa, sau đó đem bản thân nhốt vào bên trong cánh cửa.
Anh mệt mỏi, lần đầu tiên cảm thấy được mệt mỏi như vậy.
Tất cả hết thảy đều là bản thân tự suy diễn, anh vẫn nói cho bản thân anh đã là người lớn, có thể nào cùng với học sinh trung học không chấp nhặt, nhưng khi yêu, anh cũng không phải là người hoàn toàn thành thục cũng không thể xem hoàn toàn không có vấn đề gì.
Tâm anh bị Lưu Vân làm tổn thương thành trăm mảnh, nghe cậu thành thật thừa nhận hết thảy đều là cố ý trả thù, khiến cho anh gần như thất thố, anh cảm thấy được chính mình chỉ có hai bàn tay trắng, bi thảm cô độc, tựa như tên khất cái ngồi ở trên đống vàng.
Anh vô lực ngồi lên sô pha, suy yếu nằm xuống, anh ngay cả khí lực lái xe cũng không còn, bên ngoài ánh trăng ảm đạm chiếu xạ tiến vào, ánh sáng thê lãnh, cùng tâm tình hiện tại của anh ăn khớp, anh hiện tại thầm nghĩ muốn ngủ ngon một giấc, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không muốn làm.
Nhưng chính là, cho dù trong giấc mộng, anh mơ thấy Lưu Vân!
Mấy ngày tâm tình Lưu Vân vẫn ác liệt, mà La Y cũng buồn chả nói, lần thứ hai chụp ảnh quảng cáo tuy rằng không có La Y ngẩng cao chửi bậy, nhưng không khí rất là trầm lặng. Các nhân viên công tác cũng đều run sợ khi ở hiện trường công tác, e sợ cho chọc giận Lưu Vân hoặc là La Y, làm cho không khí căng thẳng lan rộng.
Vỗ tấm ảnh chụp, nhưng không có làm cho La Y cảm thấy được vừa lòng, hắn ác ngoan vỗ máy chụp ảnh một quyền, cắn răng nói: “Kết thúc công việc, không chụp.”
Tâm tình của hắn vốn âm tình bất định, người trong giới cũng biết hắn từ trước đến nay cá tính khó có thể nắm lấy, bởi vậy hắn vừa nói không chụp, mọi người lập tức giải quyết tốt hậu quả.
Lưu Vân xóa hóa trang, từ khi cậu cùng với Tạ Ứng Long lật bài ngữa, tâm tình của cậu rất xấu, mà Tạ Ứng Long đương nhiên là không thấy.
Cậu vừa mới bước vào cửa, La Y đang ở cạnh cửa chờ cậu, thanh âm âm trầm nói: “Ngươi có gì muốn nói không?”
“Ta với ngươi không có gì để nói.” Lưu Vân mới uống về, cậu tâm tình chính ác liệt, La Y tốt nhất ít đến gây chuyện với cậu.
La Y lạnh nhạt nói: “Ngươi nếu muốn tuyên truyền ta là đồng tính luyến ái, tùy tiện, nhưng là nếu ngươi dám tuôn ra tên của người đó......”
Cậu không đếm xỉa tới nam nhân của La Y, huống chi cậu cũng không nhận được “Hắn” là ai, Lưu Vân lãnh đạm nói: ““Hắn” là ai không có liên quan tới ta, cho dù ngươi cùng cẩu thuê phòng ta cũng không quản, hiện tại ngươi có thể cho nhường đường cho ta đi.”
La Y u buồn ánh mắt lộ ra vài tia loang loáng, hắn lần đầu đối với Lưu Vân ăn nói khép nép. “Xin ngươi, chỉ cần ngươi không nói ra tên hắn, ta cầu ngươi......”
Lưu Vân không chịu nổi quấy nhiễu. “Ta đã nói rồi, “Hắn” là ai không liên quan tới chuyện của ta.”
“Cho nên...... Cho nên ngươi sẽ không nói ra ngoài?” La Y còn muốn xác định lại.
Lưu Vân cảm thấy được La Y thật sự thực đáng ghét, cậu gật đầu, La Y lập tức ôm lấy cậu, thiếu chút nữa đem Lưu Vân té xuống.
“Lưu Vân lão đệ, ngươi là người tốt, một người thật tốt, trong cái thế giới không trong sạch này là người ta hiện tại thưởng thức nhất.”
La Y nói chuyện thân thiết, hơn nữa cái ôm nhiệt tình kia, thiếu chút nữa nóng ch.ết Lưu Vân, cậu chán ghét bất cứ kẻ nào lại gần cậu như vậy, thân thể cảm thấy nóng, cậu dùng lực đẩy La Y ra. “Nóng muốn ch.ết, đừng tới gần.”
Đại khái là mượn rượu giả điên, La Y khóc nháo lên, hắn kể lể đủ chuyện, làm cho Lưu Vân mở rộng nhãn giới, hắn xoắn ống tay áo khóc loạn thất bát tao, hắn đến gần Lưu Vân, cậu vội vàng đem đầu của hắn đẩy ra, để ngừa hắn đem quần áo chính mình trở thành giấy vệ sinh.
Cậu tuy rằng cùng hắn có quen biết, nhưng cũng không giao tình tốt đến mức có thể lấy quần áo lau nước mắt cho hắn, hơn nữa cậu cũng không cho bất luận kẻ nào có thể dùng quần áo cậu lau nước mũi, cậu chính là một người lãnh đạm như thế.
““Hắn” có cùng nữ nhân khác một chỗ không?”
“Không có, “hắn” nói “hắn” chỉ yêu có mình ta.” Khóc đủ rồi, La Y lau lau nước mũi, hơn nữa trên mặt lộ ra vẻ mặt đáng yêu đẫm lệ. La Y tuy rằng bộ dạng không xinh đẹp, nhưng khi lộ ra loại vẻ mặt này, còn có điểm đáng yêu giống tiểu hài tử.
“Vậy ngươi khóc cái gì, thực nhàm chán, “hắn” lại không thay đổi tâm.” Nghe hắn nói một đống, kết quả tất cả đều là vô nghĩa.
La Y trừng lớn ánh mắt nhìn hắn, giống như hắn là một khối tảng đá lạnh như băng.
“Ngươi thật vô tâm vô phế, khi đó ta mỗi ngày đều khóc, mỗi ngày cũng không có tinh thần, ta biết hắn bề bộn nhiều việc, nhưng là vì sao không chịu giải thích cho ta một câu?”
“Đó là ngươi thần kinh có vấn đề, nếu là người ta kết giao dám hỏi ta loại này vấn đề, ta cũng sẽ cảm thấy được thực phiền, căn bản là mặc kệ.”
La Y mở lớn tử miệng, chỉ trích nói: “Ngươi thật sự vô tâm vô phế, người kết giao với ngươi thật đáng thương, ngươi nhất định là loại chỉ biết thượng giường, ăn sạch người ta, sau đó liền vỗ vỗ mông chạy lấy người.”
“Có gì sai? Hai người bọn ta đều thích, huống chi là đối phương có lỗi với ta trước.”
“Hắn làm sao có lỗi với ngươi?” La Y bỗng nhiên nới rộng ra ánh mắt, bất quá lúc này đây trong mắt hắn là tràn đầy hứng thú, hắn không biết Lưu Vân có người kết giao.
Lưu Vân đưa tay lấy đồ uống nốc sạch một hơi, đại khái cũng là trong lòng buồn bực, không biết nói cho ai, cho nên hắn thành thật nói, “Là hắn ra tay với ta trước!”
La Y bịt kín miệng, trong mắt lóe sáng lượng, một bộ dạng chính là bà tám muốn nghe chuyện bát quái, bộ dạng Lưu Vân đích xác đủ lãnh diễm, có điều so với trước đây đáng yêu hơn."(Yui: bợn La Y nhí nhảnh gúm mới khóc xong giờ thành bà tám. Hầu: *Đá bay đi chỗ khác*)"
“Ngươi lúc rất nhỏ đã bị phá thân sao?”
Cho dù La Y thành bà cô, nói chuyện vẫn là khiến cậu không cảm thụ. “Phá cái rắm ngươi, chỉ có sờ mà thôi, không phát sinh chuyện gì, nhưng sau đó hắn lại tránh mặt không gặp làm cho ta cảm thấy được rất không thích, đến khi ta thành danh, ta tìm tới hắn, cùng hắn lên giường.”
“Oa, ngươi cá tính rất thẳng nha, sao nữa? Có gì xảy ra không? Có nói mình hiểu lầm không? Hắn còn thích ngươi không?” La Y vẻ mặt nghĩ đến đây là Romance, kích động muốn biết kết cục phía sau.
Lưu Vân trên mặt không có biểu tình, “Mới tan vỡ.”
“Tan vỡ? Không kết giao nữa sao? Ngươi lúc trước không phải chủ động đi tìm tới hắn sao?” La Y còn muốn tìm hiểu nữa.
“Tóm lại chính là tan vỡ.” Lưu Vân ngón tay ở trên bàn điểm vài cái, buồn một chút mới hỏi nói ra: “Ta hỏi ngươi một vấn đề, nếu người yêu ngươi chia tay với ngươi, còn chửi ɖâʍ phụ, ngươi sẽ như thế nào?”
La Y thanh âm run rẩy, giống như nghe được từ ngữ sẽ làm hắn té xỉu, lời này có đủ khó nghe, rốt cuộc là cái dạng người như thế nào.
“ɖâʍ phụ?”
“Ừ, không chỉ thế, tỷ như nói kiểu như là cố ý cùng ngươi lên giường, nói ngươi ngay từ đầu giống xử nữ, sau lại còn không phải là ɖâʍ phụ thấy nam nhân liền mở đùi.”
“Khụ! Nguyên lai quá …quá đáng như vậy.”
“Đừng nói chuyện không thoải mái này nữa, trách không được ngươi lại cùng hắn tan vỡ, Lưu Vân, ngươi cùng hắn cũng đã tan rồi chúc ngươi sẽ tìm được người khác.”
Cơ hồ bị vài chén rượu ảnh hưởng, Lưu Vân tâm sự nặng nề, cậu trở lại nơi mình ở, một loạt ảnh chụp trên bàn, cũng không phải cậu thực sự lưu luyến những nam nhân đó, những ảnh chụp đó bất quá là nhắc nhở cậu, cậu đối Tạ Ứng Long dư hận chưa tiêu, cho nên cậu muốn trả thù, câụ muốn cho Tạ Ứng Long hiểu được sự thống khổ khi chẳng ai quan tâm.
Những nam nhân trong ảnh chụp đều có điểm giống Tạ Ứng Long, có khi là khóe mắt, có khi là phong vận, cũng có là hình dạng miệng, bộ dáng lông mi.
Thái độ của cậu với những nam nhân đó đều lãnh đạm giống nhau, cậu tựa như loại người mà La Y nói, đã làm xong, vỗ vỗ mông bước đi, ngoại trừ ȶìиɦ ɖu͙ƈ, cậu đối những người này căn bản là không có cảm tình.
Nhưng là ở thời điểm kết giao, cậu đã sớm nói qua chỉ có tính dục không có yêu, những nam nhân đó đều đồng ý không phải sao? Duy nhất không đồng ý, chỉ có Tạ Ứng Long.
Nhưng Tạ Ứng Long chỉ là đối tượng cậu trả thù mà thôi, cậu đối với anh ta căn bản không cần thủ hạ lưu tình, cho dù cậu nói nhiều lời quá phận như thế nào, hết thảy đều là lỗi của Tạ Ứng Long, là Tạ Ứng Long làm cho cậu thống khổ như thế, cho nên cậu mới có thể tìm tới Tạ Ứng Long.
Tuy rằng cậu nói với bản thân như vậy, nhưng tại sao nội tâm lại có một cảm giác thống khổ? Một loại cảm giác tội ác, làm cho cậu cảm thấy được trong lòng giống như bị kim châm đau đớn không thôi.
Tạ Ứng Long cuối cùng cũng khóc sao? Lệ quang trong khóe mắt anh chợt lóe, tiếp theo đó là mở cửa tiến vào nhà, những lời cậu nói thương tổn Tạ Ứng Long sao? Có sâu tựa như Tạ Ứng Long làm thương tổn cậu không? Đây là điều cậu muốn sao?
Cậu rút tất cả ảnh chụp ra, đều ném vào thùng rác, Tạ Ứng Long từng nói qua muốn cùng cậu và Vũ Hồng cùng nhau cuộc sống, đây là những điều mà anh muốn nói sao, muốn bù đắp hắn cùng cảm tình củaVũ Hồng?
Không, đó là giả tạo, đã nhiều năm Tạ Ứng Long không còn quan tâm đến cậu, không thể chỉ vì đơn giản anh muốn ở cùng cậu, cậu không phải tức giận anh nhiều năm đối với cậu hờ hững sao?
Nhưng là ở sâu trong nội tâm có một cảm xúc nặng trịch đè nặng, cậu biết Tạ Ứng Long một nam nhân trưởng thành, hơn nữa là một nam nhân không nói dối, hoàn toàn không giống như cậu.