Chương 70: Sao khóc
*Edit + Beta: Vịt*
Lúc Lư Ninh tỉnh phát hiện áo mình bị lột xuống, Thích Thiên Bách nằm ở trên người cậu, đang nhìn hình xăm sau lưng cậu.
Lư Ninh nhanh chóng bò dậy, giơ tay liền cho anh một cái tát.
Thích Thiên Bách bị đánh mông lung, muốn nổi giận, trừng mắt một cái phát hiện mắt Lư Ninh trừng còn lớn hơn anh, chút lửa nhỏ trong lòng liền tắt.
Thích Thiên Bách cảm giác mình hiện tại hồ đồ tới quá thảm, trước mặt nhưng là người của anh, trước kia không phải muốn ngủ thì ngủ, muốn ngủ bao lâu thì ngủ bấy lâu...... Hiện tại cởi áo cho cậu cũng phải chịu một cái tát.
Sự chênh lệch quá lớn.
Lư Ninh mặc áo vào, cười đến lạnh như băng: "Anh đang làm gì?"
Thích Thiên Bách trong lòng biệt khuất, vẫn phải chịu tức nói chuyện vui vẻ với cậu, bằng không cậu lại sẽ mất tích, không để ý tới anh, không để cho ôm ngủ: "Anh nhìn vết bớt sau lưng em còn ở đó hay không, em...... Không phải rất để ý cái đó sao?"
Lư Ninh ngược lại thật sự rất quan tâm cái này, vết bớt trên người đáng hoài nghi hơn hình xăm, sau khi nghe Thích Thiên Bách nói như vậy, liền nhịn không được hỏi: "Vậy anh nhìn thấy cái gì?"
"Anh nhìn thấy......"
Thích Thiên Bách nói, con ngươi đảo một vòng, mồm miệng không rõ mà dùng tay khua loạn xạ: "Aizz, lớn như vậy."
Lư Ninh nghe không rõ, Thích Thiên Bách khoa tay múa chân tới giống như ngu ngốc, bèn lộ ra biểu tình nghi ngờ. Thích Thiên Bách thở dài: "Như vậy đi, anh tìm tờ giấy mỏng, che trên lưng em, in lại giúp em."
Lư Ninh biết Thích Thiên Bách đánh chủ ý lưu manh gì, cậu hai lời không nói liền cởi áo, đưa lưng về phía Thích Thiên Bách, đẩy tóc sang một bên: "Làm phiền."
Thích Thiên Bách đối với thái độ của Lư Ninh có chút bất mãn, lúc cậu giữ một khoảng cách với mình cảm thấy khó chịu, đối xử với mình giống như đối xử với khúc gỗ, cũng cảm thấy khó chịu.
Lư Ninh cũng lười quan tâm anh phản ứng gì, nằm nhoài trên giường: "Anh in lại đi."
Thích Thiên Bách tìm ra một cái túi vải, bên trong một loạt bút dạ ngắn, anh chọn ra một cái, lại ở trong đĩa nhỏ đỏ ít thuốc màu hồng hồng, anh chỉnh tối ánh sáng trong phòng, lúc này mới trở lại bên giường.
Lư Ninh nhíu mày: "Tối như vậy, nhìn thấy cái gì?"
Thích Thiên Bách hừ nói: "Anh vẽ em liền biết nhìn thấy cái gì."
Anh dùng bút lông dọc theo mép vết bớt ở dưới ánh đèn lộ ra càng thêm rõ ràng kia tô xuống, thuốc màu ở trên da nhiễm xuống, đỏ tươi chói mắt. Lư Ninh cúi đầu giấu mặt vào khuỷu tay, không biết đang khẩn trương hay là thế nào. Thích Thiên Bách vẽ một nửa, đầu bút lông từ từ dừng lại, anh túm lấy một tay Lư Ninh, ôm lấy cả người cậu.
Lư Ninh giống như rất sợ — Cũng có lẽ chỉ là loại thân mật này làm cho cậu không được tự nhiên — Cậu đang run rẩy.
Thích Thiên Bách không rõ Lư Ninh tại sao đối với anh lạnh lùng như vậy, anh ôm chặt cậu, nhẹ nói: "Anh từng lục ngăn kéo của em...... Đã nhìn thấy tờ giấy kia, báo cáo giám định người thân của em, em vì vậy giận anh sao?"
Lư Ninh chỉ vén mí mắt, không lên tiếng, ngược lại lại biết chuyện anh lục ngăn kéo của mình.
Thích Thiên Bách hình như cũng không muốn nói chuyện, liền đè cậu, ôm cậu, nhắm mắt lại, giống như ngủ thiếp đi.
Lư Ninh nằm cùng anh một lát, nhịn không được mở miệng hỏi: "Không vẽ sao?"
"Vẽ, chỉ một vòng tròn, rất nhanh là vẽ xong."
Anh cúi đầu, ở sau cổ Lư Ninh nhẹ nhàng hôn một cái: "Nhưng anh muốn nhìn em lâu chút."
Trong lòng Thích Thiên Bách cũng có nghi ngờ, anh muốn hỏi Lư Ninh, em rốt cuộc là ai? Tại sao làm giám định người thân, vết bớt trên người có ý nghĩa gì? Vì điều tr.a chuyện này, anh cũng từng đi lục soát trong nhà Ninh Kinh Hồng, nhưng một tấm hình cũng không có, anh không cách nào xác định trên người Ninh Kinh Hồng có phải có vết bớt này hay không.
Lư Ninh nhắm mắt lại, nghe Thích Thiên Bách lại dán lỗ tai cậu nhỏ giọng nói: "Vết bớt này ở nơi ánh sáng mờ mờ mới nhìn thấy, cho nên chúng ta lúc trước nhìn nhiều như vậy, đều chỉ nhìn thấy hình xăm."
Lư Ninh không nhúc nhích, cậu cảm giác Thích Thiên Bách ở sau lưng cậu quý trọng mà hôn, cậu có chút muốn khóc.
"A Kiền......"
Thích Thiên Bách dừng lại động tác, anh chờ Lư Ninh nói tiếp, người sau lại hỏi: "Mấy cái bút lông này...... Lấy tới làm gì?"
Thích Thiên Bách biết Lư Ninh hỏi chính là cái gì, anh không vẽ, cũng không viết chữ bút lông, tại sao lại có những bút lông này? Nhưng anh lại cảm thấy Lư Ninh muốn hỏi cũng không phải là cái này, cậu vừa nãy rõ ràng muốn nói rồi, lại nuốt xuống, chuyện cậu chân chính muốn biết khó mở miệng vậy sao? Thích Thiên Bách bị hai chữ "A Kiền" kia của Lư Ninh gọi tới mềm lòng, thằng nhóc này nhưng vẫn gượng chống, sống ch.ết không mở miệng......
Thích Thiên Bách túm vai Lư Ninh kéo cậu lên, thuốc màu màu đỏ nhỏ trên cổ Lư Ninh, giống như máu từ từ chảy xuống. Thích Thiên Bách có chút tức giận: "Em muốn hỏi chính là cái này?"
"Đúng."
Thích Thiên Bách đột nhiên cười một cái, dùng bút lông chấm đầy thuốc màu: "Vậy anh nói cho em biết nhé."
Anh niết cằm Lư Ninh để cậu ngẩng đầu lên, ngòi bút nhẹ nhàng điểm trên môi cậu, từng chút nhuộm xuống, anh vẽ không tốt lắm, cõ chỗ thuốc màu chấm nhiều, theo cằm Lư Ninh chảy xuống.
Lư Ninh bị anh vẽ tới ngẩn người, kịp phản ứng giơ tay lên liền đánh, Thích Thiên Bách bắt được cổ tay cậu, ném bút lông, dùng sức niết cằm cậu, tàn bạo nói: "Anh muốn học Cổ Bảo Ngọc, nếm thử son ngoài miệng em."
((*) Cổ Bảo Ngọc là nam chính trong Hồng Lâu Mộng, có sở thích làm son phấn)
Hành động vô lý này của Thích Thiên Bách làm cho người ta tức giận, Lư Ninh lại không biết nên tức cái gì, cậu nín hồi lâu nghẹn ra một câu: "Em là nam!"
"Em là đàn ông hay phụ nữ có liên quan gì?"
Thích Thiên Bách nói xong thật sự hôn Lư Ninh, cắn đôi môi bị vẽ tới đỏ tươi của cậu, chỗ thuốc màu dư lại liền theo kẽ răng Lư Ninh chảy vào, vậy mà là ngọt.
Thích Thiên Bách sau khi một mực ɭϊếʍƈ sạch thuốc màu đỏ ngoài miệng cậu, mới buông cậu ra, anh không thể để Lư Ninh rời đi, vây cậu trong ngực mình: "Ngọt hả? Thuốc độc đều ngọt, em sắp ch.ết rồi."
Trong lòng Lư Ninh mắng anh ấu trĩ, nhưng giận dỗi nói: "Vậy anh cũng sắp ch.ết rồi!"
Thích Thiên Bách dán lỗ tai cậu: "Anh biết, trên đường hoàng tuyền anh bồi em."
Lư Ninh bị một câu nói kia của anh nói tới trong lòng chua xót, hất đầu đi nước mắt liền từ trên mặt trượt xuống — Tại sao anh có thể nói loại lời âu yếm này, làm chuyện như vậy, tại sao đối tượng còn là Hạ Quân Hoắc? Hay là nói, anh quen nói với bất kỳ ai lời như vậy?
Thích Thiên Bách là người như thế sao?
Những suy nghĩ này ở trong đầu Lư Ninh xoay chuyển, cậu bắt đầu nghi ngờ Thích Thiên Bách là người như thế sao?
Thích Thiên Bách thấy cậu lại bắt đầu không thành thật, ở trong ngực mình nhích tới nhích lui muốn tránh thoát, anh liền dùng sức nắm lấy cậu: "Muốn trốn? Không có đường...... Anh cũng không sợ nói với em, anh từ khi ở cùng em, cả ngày, đầy trong đầu nghĩ đều là loại chuyện hoang đường này......"
Lư Ninh hất đầu đi: "Buông em ra......"
"Không buông!"
Thích Thiên Bách dùng hai tay cố định mặt cậu, ép tầm mắt cậu dừng trên mặt mình: "Ông nội anh không cho anh nghĩ mấy chuyện kì kĩ ɖâʍ xảo kia, nhưng kể từ khi gặp em, anh ngày nào mà không nghĩ? Nếu như anh làm hoàng đế, chính là hôn quân, em cũng trốn không thoát, em chính là yêu hậu, hai chúng ta ch.ết cũng phải cùng ch.ết."
Lư Ninh nhịn không được khóc thành tiếng, thuốc màu đỏ trên mặt bị nước mắt xối tới khắp nơi đều có: "Anh vẫn cần mặt mũi sao?!"
"Vốn rất cần mặt mũi......"
Thích Thiên Bách buông một tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt Lư Ninh, anh cực kỳ đau lòng, nhưng Lư Ninh mỗi lần đều trốn tránh anh, Thích Thiên Bách không muốn chơi trốn tìm với cậu nữa. Anh trước kia luôn thương cậu, lo lắng cậu là Vampire, lột sạch cậu phơi dưới mặt trời cậu sẽ ch.ết, nhưng hiện tại cảm thấy, anh chẳng qua là chỉ cho rằng mình là Vampire, động vật nhỏ lông dài mốc meo, nếu không phơi nắng anh sẽ ở trong bóng râm thối rữa.
"Anh muốn biết mọi chuyện của em, nhưng em chưa từng nói với anh, em coi anh là hoàn khố vô dụng, không nghĩ thấu chuyện của em...... Anh vốn cho rằng mình đã đủ hiểu em, nhưng ngay cả em lần này tại sao tức giận, tại sao tức thành như vậy, cũng không hiểu."
Lư Ninh bị niệm tới nhân não sắp nổ, cậu cảm giác Thích Thiên Bách đang rút khăn giấy, xì nước mũi cho cậu.
Thích Thiên Bách dùng khăn giấy lau sạch sẽ khuôn mặt lộn xộn kia, nhịn không được cười dùng cằm cọ cọ đầu Lư Ninh: "Em xem em...... Xấu muốn ch.ết."
— Làm gì khóc oan ức như vậy? Bản thân anh còn tủi thân đấy, chẳng hiểu sao bị đơn phương chiến tranh lạnh lâu như vậy.
Thích Thiên Bách không biết nghĩ đến cái gì, có chút đỏ mặt, anh ôm Lư Ninh lắc một cái: "Em nói, em còn yêu anh không?"
Lư Ninh không giãy dụa nữa, mặt chôn ở ngực anh, Thích Thiên Bách nghe được cậu đang lẩm bẩm, vội vàng kéo cậu từ trong ngực ra.
"Em đau đầu......"
"......"
Lư Ninh túm áo anh, thoạt nhìn rất khó chịu, một mực nhắm mắt ở trên người anh cọ: "A Kiền, đầu em sắp nứt ra rồi."
Thích Thiên Bách đành phải tạm thời buông cậu ra: "Mẹ kiếp...... Chờ chút, anh đi tìm thuốc."
Cả ngày uống aspirin aspirin...... Này con mẹ nó sẽ không uống hỏng người đi.
"Không cần!"
Lư Ninh một tay kéo anh về, một lần nữa chôn mặt trở lại, cậu thật lâu không có động tĩnh, Thích Thiên Bách cho rằng cậu ngủ rồi, dùng tay bưng mặt Lư Ninh, người sau lại trước khi anh động thủ đột nhiên mở mắt ra, trong tay cầm một vật cứng, giống như dao găm đâm về phía động mạch anh.
Thích Thiên Bách thất kinh, muốn tránh đã tránh không thoát, vật kia nhưng ở nơi cách động mạch của anh mấy mm dừng lại — chỉ là một cái bút lông vẫn chưa dùng qua, không có bất kỳ lực sát thương nào.
Lư Ninh mở to mắt nhìn anh, tay run rẩy, Thích Thiên Bách không rõ cậu xảy ra chuyện gì, Lư Ninh mặc dù đang nhìn anh, ánh mắt lại không có tiêu cự, hơn nữa nhìn tư thế cậu, Lư Ninh chắc là cho rằng mình cầm dao, tùy thời đều có thể giết anh.
Trạng thái của cậu không đúng...... Trạng thái cả người Lư Ninh đều không đúng, cậu giống như đang mộng du!
Sau khi Thích Thiên Bách khiếp sợ, hỏi dò: "Em muốn giết anh sao?"
Trong đôi mắt Lư Ninh đột nhiên chảy ra hai hàng nước mắt: "A Kiền, anh tại sao phản bội em......"
Cậu nói xong câu đó, giống như nói ra chốt mở ám hiệu gì đó, tay thả lỏng bút lông rơi xuống, sau đó cả người cậu ngã về phía sau, Thích Thiên Bách vội vàng vớt lấy cậu.
"Dư Ôn!"